“Cậu ấy biết tôi giấu chuyện em rời đi, và đã đánh tôi một trận. Đây là lần thứ hai chúng tôi đánh nhau.”
Từ lời kể của Trần Dự Sơ, tôi biết thêm một câu chuyện khác.
Hôm đó, vì câu hỏi thật lòng mà tôi định cầu hôn, đã khiến Chu Gia Vọng nổi giận. Sau khi anh rời đi, tôi trốn ở hành lang một mình khóc.
Trần Dự Sơ đi ngang qua, đưa tôi chiếc khăn tay.
Thực ra anh ấy không hỏi gì, tôi cũng không nói gì.
Chỉ là sau khi khóc sưng mắt, tôi xuống cầu thang và suýt trượt chân, anh ấy đã đỡ tôi một cái.
“Chu Gia Vọng nhìn thấy. Cậu ấy nghĩ em đang lợi dụng tôi để chọc tức cậu ấy, nên cũng tìm một người để chọc lại em.
“Tối hôm đó, cậu ấy say khướt và đến thẳng nhà tôi, đ.ấ.m tôi một cú.
“Cậu ấy tưởng tôi thích em, nên ghen, và bảo tôi không được nhúng tay vào em, nếu không anh em chúng tôi sẽ không còn làm bạn được nữa.”
Tôi mở to mắt kinh ngạc.
Trần Dự Sơ cúi đầu cười nhạt:
“Tôi nói với cậu ấy tôi không có ý đó. Tôi mong hai người ở bên nhau hạnh phúc. Đó là lời thật lòng.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt sắc bén:
“Tôi đã giúp em giấu thông tin cậu ấy tìm em, nhưng sau này cậu ấy phát hiện ra.
“Cậu ấy hỏi tôi có phải chờ ngày hôm nay để chen chân vào mối quan hệ của hai người không, nên mới cố tình làm thế.”
Tôi cảm thấy bất lực:
“Anh ấy thích biến mọi người thành kẻ địch tưởng tượng. Lần trước anh ấy cũng nói thế về Biên Tự. Anh đừng để ý, anh ấy luôn trẻ con và ngây ngô.”
“Đúng vậy.”
Trần Dự Sơ liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn xa xăm:
“Chu Gia Vọng luôn có thể tùy tiện nói ra những lời thật lòng của mình.”
Nhưng cũng có thể làm tổn thương người khác rất sâu sắc.
Cũng may, sau này tôi không cần để ý nữa.
Dưới lầu, xe chờ tôi đã đến.
Tôi gật đầu với Trần Dự Sơ:
“Tôi đi đây.”
Sau đó, tôi lấy từ cổ ra lá bùa bình an, mỉm cười:
“Cảm ơn anh, cảm ơn Biên Tự. Có những người bạn như các anh thật tốt.
“Lá bùa này rất hiệu nghiệm. Khi về, tôi sẽ đi tạ lễ.”
“Phải rồi, chúng ta là bạn.
“Bạn bè.”
Anh lẩm bẩm hai tiếng.
Đi đến cầu thang, Chu Gia Vọng chạy theo, nhưng bất cẩn vấp ngã.
Anh ngồi bệt trên đất, khóc nức nở:
“Kim Nghi, anh xin em đừng đi, đừng rời bỏ anh.”
Tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh.
Khuôn mặt lạnh lùng.
“Kim Nghi, chúng ta đã bên nhau 8 năm rồi, em đừng đối xử với anh như vậy.
“Anh yêu em, thật sự yêu em.
“Hãy cho anh một cơ hội. Anh thề sẽ không bao giờ phụ lòng em nữa, anh xin em.”
Tôi không bận tâm đến những giọt nước mắt và lời cầu xin tha thiết của anh.
Anh nên biết, Thẩm Kim Nghi là người rất cứng đầu. Một khi đã quyết định, sẽ không bao giờ quay đầu lại.
“Chu Gia Vọng, không ai không thể sống nổi nếu thiếu ai cả.
“Hãy nhìn về phía trước.”
Khi lên xe, anh đã đuổi kịp xuống tầng một.
Ánh mắt anh nhìn tôi thật đáng thương và tan nát, sau đó gục xuống đất bật khóc nức nở.
Tôi thẳng thừng mở cửa xe.
Chiếc xe chuyển bánh, tôi chợt nhớ lại năm 16 tuổi, tôi và Chu Gia Vọng đã từng xem một bộ phim thanh xuân.
Trong phim, cậu con trai không ngừng thử thách lòng bao dung của cô gái bằng những điều cậu tự cho là nhỏ nhặt, muốn cô gái mang lại cho cậu cảm giác an toàn vô tận.
Nhưng khi cô gái biết được sự thật, cô quay lưng rời đi, để lại cậu con trai hối hận và cố gắng níu kéo.
Khi đó, Chu Gia Vọng bật cười:
“Sao có thể nỡ thử thách người mình yêu, chạm vào giới hạn của cô ấy chứ?”
“Thẩm Kim Nghi, sau này anh sẽ không bao giờ để em chịu những ấm ức như vậy.”
“Nếu một ngày anh làm tổn thương em, hãy chúc anh vĩnh viễn mất đi người mình yêu.”
Có lẽ khi đó, Chu Gia Vọng cũng không ngờ rằng.
Viên đạn mà anh b.ắ.n ra năm 16 tuổi, sẽ trúng ngay giữa trán anh vào năm 25 tuổi.