Buổi quay phim kết thúc muộn hơn dự kiến. Tô Minh Hà bước ra khỏi trường quay, ánh đèn đường mờ nhạt phản chiếu bóng dáng mảnh khảnh của cô. Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, nhưng trực giác khiến cô cám nhận được sự bất thường.
Cô dừng lại, đôi mắt sắc bén quét qua con ngõ phía trước. Hạ Vũ, người luôn theo sát cô, nhanh chóng bước tới bên cạnh.
Ngay khi lời nói vừa dứt, một bóng người bất ngờ lao ra từ góc tối. Gã đàn ông mặc áo đen, khấu trang che kín mặt, trên tay cầm một cây gậy sắt. Gã nhắm thẳng vào cô mà xông tới.
Hạ Vũ phản ứng ngay lập tức, kéo cô lùi lại và chắn trước mặt cô. Cú đánh của gã bị anh cản lại bằng một cú đá mạnh mẽ, khiến cây gậy rơi xuống đất.
"Tô Minh Hà, chạy đi!" anh quát lớn, đồng thời lao vào gã đàn ông.
Nhưng cô không di chuyển. Cô biết mình không thể bỏ lại anh. Lợi dụng lúc gã đang loay hoay đối phó với Hạ Vũ, cô nhanh chóng nhặt lấy cây gậy sắt từ dưới đất và giáng một cú vào chân gã.
Gã hét lên đau đớn, nhưng không chịu bỏ cuộc. Một nhóm người khác bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối, tiến lại gần họ.
"Chạy thôi!" Hạ Vũ kéo cô, lần này không để cô phản kháng.
Cả hai lao ra đường lớn, nhanh chóng lên xe và phóng đi. Trong gương chiếu hậu, bóng dáng của nhóm người đó mờ dần, nhưng nỗi lo lắng trong lòng họ vẫn chưa tan biến.
Về đến căn hộ, Hạ Vũ đóng chặt cửa và bật hệ thống an ninh. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy nghiêm trọng.
"Cô thấy chưa? Đây là cái giá của việc dấn thân vào chuyện này. Họ không chỉ muốn đe dọa cô, họ muốn kết thúc mọi thứ ngay tại đây."
"Và tôi cũng sẽ không để họ đạt được mục đích," cô đáp, giọng cứng rắn.
Hạ Vũ nhìn cô, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn. Anh hiểu cô là một người không bao giờ khuất phục, nhưng chính sự kiên cường ấy đôi khi lại đẩy cô vào nguy hiểm không cần thiết.
"Cô cần nghỉ ngơi. Tôi sẽ tăng cường bảo vệ xung quanh. Từ giờ, không được hành động một mình," anh nói, giọng đầy dứt khoát.
Đêm đó, trong khi Hạ Vũ đang kiểm tra hệ thống an ninh, Tô Minh Hà ngồi một mình bên bàn làm việc, ánh mắt trầm ngâm nhìn chồng tài liệu về Trần Hạo Nam.
Cô biết rằng sự việc tối nay không phải là ngẫu nhiên. Hoàng Thiên Phúc hoặc Trần Hạo Nam - một trong hai người đã bắt đầu hành động, và cô phải nhanh chóng tìm ra ai là kẻ đứng sau.
Điện thoại của cô bất ngờ sáng lên với một tin nhắn từ số lạ:
"Cô nên dừng lại trước khi quá muộn. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng.
Cô đọc đi đọc lại dòng tin nhắn, đôi môi khẽ nhếch lên. Cảnh cáo sao? Người gửi tin nhắn này không hiểu rằng cô chưa từng biết sợ là gì.
Cô nhắn lại:
"Đừng vội. Kẻ phải hối hận cuối cùng không phải tôi."
Cô biết mình đang bước vào một trò chơi nguy hiểm, nhưng càng như vậy, cô càng không cho phép bản thân lùi bước.
Bên ngoài, Hạ Vũ ngồi trên ghế, ánh mắt mơ hồ nhìn ra cửa sổ. Anh không biết liệu mình có thể bảo vệ cô đến cùng hay không, nhưng anh biết chắc một điều: Nếu cần, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để giữ cô an toàn.
Sáng hôm sau, không khí trong căn hộ yên tĩnh đến lạ. Tô Minh Hà ngồi bên bàn ăn, nhâm nhi tách cà phê. Trên bàn, chiếc điện thoại đặt úp mặt, như đang che giấu bí mật mà cô không muốn chia sẻ.
Hạ Vũ bước ra từ phòng khách, tay cầm máy tính bảng. Anh ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt nghiêm trọng.
"Đội bảo vệ của tôi vừa báo lại. Những kẻ tấn công tối qua thuộc một nhóm người không liên quan trực tiếp đến
Trần Hạo Nam. Có vẻ như chúng chỉ là tay sai được thuê."
"Hoàng Thiên Phúc," cô đáp, không hề ngạc nhiên.
"Cô chắc chứ?" Hạ Vũ nhíu mày.
"Không phải ông ta thì là ai? Tối qua tôi từ chối đề nghị của ông ta. Rất có thể đây là cách ông ta nhắc nhở tôi rằng, từ chối đồng nghĩa với gây chiến."
Hạ Vũ cắn môi, trầm tư trong giây lát. "Nếu đúng là ông ta, thì tình hình còn nghiêm trọng hơn. Hoàng Thiên Phúc không chỉ có thế lực trong giới kinh doanh, mà ông ta còn có những mối liên hệ ngầm mà chúng ta không thể lường trước."
Tô Minh Hà đặt cốc cà phê xuống, ánh mắt sắc lạnh.
. "Tôi không sợ ông ta. Nếu ông ta muốn chơi, tôi sẽ chơi đến
cùng."
"Nhưng cô phải cẩn thận. Cô không chỉ đối đầu với ông ta mà còn có cả Trần Hạo Nam."
Trong khi đó, tại văn phòng làm việc của Trần Hạo Nam, không khí cũng không kém phần căng thẳng. Anh đứng bên cửa sổ lớn, nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập bên dưới.
"Tô Minh Hà vẫn chưa chịu dừng lại," anh nói, giọng đầy vẻ khó chịu.
Người trợ lý đứng sau lưng anh, vẻ mặt lo lắng. "Thưa anh, liệu có cần tăng cường giám sát cô ta không? Tôi lo rằng nếu để cô ta tiếp tục, sẽ ảnh hưởng đến các kế hoạch của chúng ta."
Trần Hạo Nam xoay người, ánh mắt sắc lạnh. "Không chỉ giám sát. Tôi muốn cô ta biết rằng, dám đối đầu với tôi thì hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở những lời đe dọa."
"Vậy còn Hoàng Thiên Phúc? Chúng ta đã xác nhận rằng ông ta cũng đang nhắm đến cô ta."
Trần Hạo Nam cười nhạt. "Hoàng Thiên Phúc nghĩ rằng ông ta có thể dùng Minh Hà để chống lại tôi. Nhưng ông ta đã sai. Tôi sẽ khiến cả hai phải trả giá."
Buổi chiều hôm đó, Tô Minh Hà nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Cô lưỡng lự vài giây rồi nhẫn nút nghe.
"Cô Tô, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."
"Ông Hoàng," cô nhận ra ngay giọng nói của Hoàng Thiên Phúc.
"Cô thông minh hơn tôi nghĩ, Minh Hà. Nhưng cô nên nhớ, sự thông minh đó đôi khi lại là con dao hai lưỡi."
Cô bật cười nhạt. "Ông đang đe dọa tôi sao?"
"Không phải đe dọa, mà là nhắc nhở. Tôi chỉ muốn giúp cô, nhưng nếu cô không muốn hợp tác, tôi e rằng sẽ có những chuyện mà cô không mong muốn xảy ra."
"Ông muốn gì?"
"Tôi muốn cô cân nhắc lại lời đề nghị của tôi. Trần Hạo Nam không phải kẻ dễ đối phó, nhưng nếu chúng ta cùng hợp sức, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều."
"Tôi không cần ông giúp," cô lạnh lùng đáp. "Và tôi không hợp tác với những người mà tôi không thể tin tưởng."
"Vậy thì chúc may mắn, cô Tô. Nhưng tôi nghĩ cô sẽ cần nhiều hơn thế."
Cuộc gọi kết thúc, để lại sự im lặng đáng sợ trong không gian.
Buổi tối, Tô Minh Hà ngồi một mình trên ban công, ánh mắt hướng về bầu trời đêm đầy sao. Cô biết rằng trận chiến này ngày càng nguy hiểm, và mọi quyết định của cô đều có thể dẫn đến hậu quả khó lường.
"Minh Hà."
Giọng nói trầm thấp của Hạ Vũ kéo cô về thực tại. Anh bước đến bên cạnh, đặt một tách trà nóng lên bàn.
"Tôi sẽ không để cô đối mặt với chuyện này một mình," anh nói, ánh mắt kiên định.
Cô quay sang nhìn anh, khẽ cười. "Cảm ơn anh. Nhưng Hạ Vũ, tôi không chỉ chiến đấu vì bản thân. Đây còn là cuộc chiến mà tôi phải thắng, để trả lại công bằng cho tất cả những người đã bị hại bởi Trần Hạo Nam."
Anh im lặng một lúc, rồi gật đầu. "Vậy thì chúng ta cùng chiến đấu. Nhưng cô hứa với tôi một điều, được không?"
"Gì vậy?"
"Dù có chuyện gì xảy ra, đừng từ bỏ bản thân. Đừng để họ làm tổn thương cô.
Cô nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia cảm động. "Tôi hứa."
Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng hai người hòa quyện, như sự đồng hành trong cuộc chiến không hồi kết.