Ảnh Giới

Chương 248: Thổ Lĩnh



Chương 247: Thổ Lĩnh

Thấy tình thế không ổn tôi lập tức mở cổng không gian chạy trốn.

Để lại đằng sau âm thanh.

"Mau phong tỏa khu vực.

Phải bắt bằng được hắn."

Tôi sau khi dịch chuyển ra một khoảng thì lập tức lại choàng áo bào lên, tiến vào trạng thái tàng hình.

Tôi tìm một ngôi nhà cao đứng quan sát tình hình, thấy đám lính người lùn tìm kiếm một khoảng thời gian không có kết quả thì cũng lui binh.

Nhưng tôi cũng chú ý có một tên người lùn cũng mặc áo choàng đen lại có điệu bộ lén lút.

Tội lập tức dịch chuyển ra sau lưng mà kề dao vào cổ hắn.

Tôi hỏi.

"Nói có phải là bọn chúng đang tìm kiếm ngươi?"

Nhưng tôi quá coi thường tên này.

Hắn nhanh chóng gạt kiếm của tôi ra rồi từ trong tay phóng xuất một cái búa lớn mà toan đập tôi.

Tôi lập tức nhảy lùi lại tránh né.

Thấy vậy tên kia cũng thu tay rồi chân thành nói.

"Xin lỗi, tại ta làm liên lụy tới ngươi."

Tôi cau mày nghi hoặc.

"Ta mới tới đây không rõ tình hình.

Ngươi tại sao lại bị quân linh tìm kiếm?

Phải chăng là đã phạm tội gì sao?"

Hắn vội xua tay giải thích.

"Ha ha, ta là phạm tội ă·n t·rộm á."

Tôi nghe vậy thì hơi bất ngờ.

"Con mẹ nó, đấy là nghề của tộc yêu tinh ta mà.

Nay người anh em ngươi muốn chuyển nghề làm yêu tinh à?"

Tên kia cũng chỉ lùn như tôi nên nghe vậy cũng hiểu ý tôi muốn nói.

"Không có, ta chỉ là muốn trộm ít đồ cho dân nghèo thôi."

Câu trả lời của hắn khiến tôi khá nghi hoặc.

Tôi hỏi lại.

"Không phải tộc người Lùn rất giàu sao?"



Tên kia nghe vậy chán nản mà lắc đầu.

"Tộc người lùn đúng thật đã từng rất giàu.

Mỗi người đều có thể tự khai thác và trao đổi buôn bán với bên ngoài.

Nhưng từ khi vua mới lên ngôi thì đã buông lệnh cấm.

Hầu hết các mỏ đều bị kiểm soát để nhà nước khai thác.

Người dân sẽ phải làm việc để kiếm tiền tiêu.

Lúc mới đầu thì không có gì.

Tiền lương trả vẫn tốt mà giá thành vật trao đổi rẻ nên người dân chúng tôi rất ủng hộ.

Nhưng sau đó giá cả vật phẩm ở ngoài cũng bị vài thế lực kiểm soát.

Chúng bắt đầu nâng giá cao lên.

Người dân lúc này đành phải ra sức mà làm việc.

Mới đầu chỉ là làm việc 8 tiếng một ngày.

Rồi một số kẻ cầm quyền hứa sẽ trả lương gấp đôi cho người làm việc 12 tiếng một ngày.

Nhiều người vì để có cuộc sống tốt hơn đã cố gắng làm việc 12 tiếng.

Nhưng làm việc 12 tiếng thì giá thành cũng đi theo số tiền người dân kiếm được mà tăng lên.

Cứ như vậy giờ làm việc 16 tiếng một ngày cũng không đủ ăn.

Chỉ thấy những kẻ cầm đầu nguồn là ngày càng giàu nên thôi."

Nghe vậy tôi cũng thở dài.

Câu chuyện quen thuộc này chính là bản sao của thời đại công nghiệp hóa sau đó phải nhờ sự ra đời của Chủ Nghĩa Xã Hội mới khiến con người có cái nhìn khác.

Con người đến lúc đó mới thấy rõ bản chất của kinh tế.

Dù bạn có làm việc chăm chỉ đến đâu mà không thể kiếm nhiều hơn mặt bằng chung thì mãi mãi chỉ là nô lệ cho tư bản.

Bạn có thể làm việc 6 tiếng, 8 tiếng, 10 tiếng hay 16 tiếng thì kết quả đều giống nhau.

Bản chất Chủ Nghĩa Xã Hội là tìm mọi cách xóa bỏ những cái bẫy kiểm soát kinh tế để người dân có thể hưởng đãi ngộ công bằng nhất mà sẽ không phải chỉ biết làm việc rồi mua những mặt hàng bị chính Tư Bản quy định giá.

Giống câu nói quen thuộc của người Việt là lấy mỡ nó rán nó.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện thì tôi nhìn tên người lùn kia mà hỏi.

"Vậy giờ ngươi định làm gì?"

Tên này nghe vậy cũng chỉ gãi đầu.

"Ta không biết.



Mọi thứ quá khó khăn.

Người dân quen rồi cũng không thể bắt họ thay đổi, mà ta cũng không có lực lượng để thay đổi kẻ cầm quyền."

Tôi nghe vậy cũng cảm thấy khá rối.

Ở thời đài trước của tôi thì để dành được chiến thắng, ông cha đã phải đổ máu vô cùng nhiều.

Thực sự ở thời điểm hiện tại, với sức một người thì không sao mà thắng được.

Những kẻ có tiền, có quyền đang độc quyền và thao túng thị trường.

Muốn thay đổi chỉ có thể xóa bỏ thế độc quyền của chúng.

Nhưng làm vậy đồng nghĩa với là đối đầu cả một quốc gia người lùn thì sao mà làm được.

Tôi nhìn tên người lùn cười khổ.

"Đúng thật là bó tay."

Tên người lùn kia cũng thở dài.

"Ài, chính vị vậy ta chỉ có thể cố gắng ă·n t·rộm để phân phát cho người nghèo.

Làm sao để người dân vẫn có thể duy trì sinh nhai."

Ấy, một ý tưởng lóe lên.

Ăn trộm chính là nghề của tôi.

Nếu không thể làm gì thì ă·n t·rộm cũng là một cách hay.

Số lượng tiền trên thị trường ít đi thì giá thành sẽ giảm xuống cho phù hợp.

Nếu bọn nắm quyền muốn đòi lại số tiền đó từ tay người dân thì xung đột sẽ nổ ra.

Đến lúc đó với số tiền khủng có thể giúp chúng ta lật ngược thế cờ.

Tôi nhìn tên người lùn kia rồi cười khì khì.

"Người anh em, cậu có muốn làm vua không?"

Hắn nhìn tôi rồi nghi ngờ.

"Vua gì?"

"Khì khì, ta có thể vẽ ra con đường cho ngươi trở thành vua người lùn.

Chỉ cần trở thành vua thì ngươi mới có thể lại lần nữa giúp con dân sống trong cuộc sống đầy đủ, độc lập, tự do, hạnh phúc."

Nghe tôi nói lời điên rồ nhưng hình như tên kia cũng là một kẻ điên.

Hắn trực tiếp quỳ xuống mà nói.

"Thổ Lĩnh xin nghe tiên sinh chỉ dạy."

Tôi vội đỡ hắn dậy.

"Khì khì, được được."



Nói rồi tôi láy tay vuốt cằm ra vẻ đạo mạo, mỗi tội chẳng có sợi dâu nào.

Sau đó tôi và Thổ Lĩnh tìm một căn phòng bí mật bàn bạc kế hoạch.

Lúc này tôi mới nhìn rõ hắn là một tên lùn nhưng khá anh tuấn.

Cơ thể không quá cơ bắp với một nước da nâu bóng, rắn trắng.

Đôi mắt hắn cũng có màu xanh bạc khá thú vị với mái tóc xoăn tít.

Sau khi giới thiệu sơ qua thì Thổ Lĩnh cũng cung kính thụ giáo tôi.

"Anh Đại Việt, anh nói xem giờ chúng ta làm gì đầu tiên?"

Tôi vuốt cằm ra vẻ rồi nói.

"Giờ cậu đi chuẩn bị lực lượng có thể thay đổi thế cục là được."

Còn tôi sẽ giúp cậu tạo ra thời thế.

Thổ Lĩnh có chút nghi hoặc mà hỏi.

"Huynh có thể tạo ra thế cục sao?"

Tôi nhìn trời mà than.

"Không Sai, phàm là chuyện trong thiên hạ đều chung một quy luật: Vật cực tất suy.

Chỉ cần ta thúc đẩy từ điểm giới hạn thì có thể thay đổi thế đạo luân hồi."

Thổ Linh lại chắp tay nói.

"Xin anh chỉ giáo."

Đôi mắt Thổ Lĩnh sáng lên như sắp nắm được mọi thứ trong lòng bàn tay.

Nhưng tôi lại lắc đầu.

"Thiên cơ bất khả lộ.

Có những chuyện chúng ta không nên biết.

Mỗi người chúng ta chỉ nên làm tốt thứ chúng ta giỏi nhất mà thôi."

"Nhưng anh phải cho tôi một mốc thời gian cụ thể chứ.

Tôi đâu thể cứ bảo huynh đệ của mình chờ đợi cái gọi là thiên cơ mờ mịt."

Tôi nhìn Thổ Lĩnh cười tán thường rồi đưa 1 ngón tay ra.

"Đúng 1 tháng.

Một tháng sau cậu có thể hành động.

Chỉ cần cậu giơ cao ngọn cờ bình đẳng và công bằng.

Không để cho người nghèo bị thao túng kinh tế nữa thì tôi khẳng định cậu sẽ có được lòng dân.

Còn về lực lượng đối kháng thì rất tiếc, tôi không giúp được."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.