Nhưng ta hiện có việc nên phải ở lại đây chục hôm."
Nghe vậy thì Trưng Nữ trầm mặt xuống.
Với cô ấy thì chờ đợi giống như một cực hình vậy.
Thấy vậy tôi lấy trong không gian ra một trang sức, tự cho là đẹp nhất.
"Này, tặng cho em."
Trưng Nữ bắt lấy rồi hỏi theo bản năng.
"Đây là cái gì vậy?"
Tôi tiện miệng trả lời.
"Anh không biết?"
Trưng nữ tưởng tôi trêu nhưng cũng rất nhanh thì mở hộp quà ra xem.
Khi thấy một sợi dây truyền bạc thì đã không kìm được mà nở nụ cười.
"Cảm ơn anh."
Tôi thở dài, thời nào cũng vậy.
Con gái đều thích có quà.
Đáng tiếc đời trước nghèo quá không thì gái đổ cả hàng chứ không đến nỗi FA tới c·hết.
Tôi lại nhìn Trưng Nữ đang vui mừng vì sợi dây mà nói.
"Anh sẽ tạm đi có việc vài hôm.
Em cứ ở đây chờ đợi.
Với khả năng hóa đá của em thì người thường không làm gì được em.
Bọn người lùn thì chê em xấu nên chắc cũng không sao đâu nhỉ?"
Nghe tôi nói mình xấu thì Trưng Nữ phồng mồn tức giận, tay chống eo mà hừ lạnh.
"Hừ, Ai xấu chứ."
Nói rồi Trưng Nữ xoay người đóng cửa về thẳng.
Tôi gãi đầu.
"Mẹ nó! hóa ra kiếp trước ế là do năng lực thật."
Mặc dù nói sự thật là tốt nhưng thật quá lại không hay.
Sau khi tự dằn vặt bản thân thì tôi cũng chuẩn bị tới đêm thì hành động luôn.
Mặc áo choàng bóng tối lên, tôi tiến nhập nơi ở của tộc người lùn khá dễ dàng.
Ở bên trên thì nhìn giống các ngôi nhà một tầng nhưng ở trong sẽ là cả một tòa tháp ngầm.
Đặc biệt nơi ở của giai cấp cầm quyền thì không biết dưới cái mái nhà nhỏ bé sẽ là bao nhiêu tầng.
Cũng may có bản đồ từ chỗ Thổ Lĩnh nên tôi cũng đại khái biết được bảo vật của thổ hào để ở đâu.
Nhanh chóng áp sát nhưng tôi cũng đã thấy có rất nhiều binh lính người lùn đang di chuyển, canh phòng.
Kiến Trúc ở đây vô cùng nhỏ nên có lẽ chỉ có người lùn hay yêu tinh đi vừa.
Những chủng tộc nhỏ bé cũng có nhiều nhưng xét về ă·n t·rộm thì yêu tinh tôi là vua.
Nhưng giờ người lùn đi tuần liên tục như vậy cũng rất khó để tôi có thể tiến nhập.
Sau một thời gian dài dùng áo choàng bóng tối thì tôi cũng biết rằng ở khoảng cách dưới 10 mét sẽ không thể che giấu.
Sẽ có vệt mờ mắt thường có thể nhận ra.
Nhưng ở xa thì chắc chắn không chủng tộc nào thấy rõ bao gồm cả tinh linh tộc.
Tôi liên tục di chuyển qua các địa điểm được đánh dấu trên bản đồ và đều một cảnh tượng tương tự.
Khẳng định là do động tĩnh trước đó của Thổ Lĩnh đã khiến giới cầm quyền cảnh giác.
Đúng là thanh niên báo đời mà.
Tôi đành âm thầm quan sát hồi lâu nhưng không có nhiều sơ hở để khai thác.
Có lẽ đây là cách chống lại sự đáng sợ của vua trộm yêu tinh tộc.
Với tình trạng này chắc chắn tôi không thể lẻn qua.
Tôi thử dùng không gian dịch chuyển thì cũng thấy xuất hiện kết giới ngăn cản không gian mở ra.
Nếu tôi có thể áp sát thì thân xác tôi có thể không bị ảnh hưởng bởi không gian trói buộc chứ việc mở đường xuyên qua thì lại là câu chuyện khác.
Ngày hôm sau tôi lại đi về nghỉ ngơi và nghĩ cách.
Đi trên đường tôi vẫn thấy có những người lùn phải liên tục làm việc.
Số lượng người được ngồi chơi uống trà gần như không có.
Cả thành phố người lùn cảm giác chỉ nghe thấy tiếng khai thác ở khắp nơi mà không thấy người.
Tôi chú ý thấy một đứa bé đang chơi xây hầm rất thú vị.
Nó đào đất rồi cất giấu bảo vật để cho bạn nó đi tìm.
Tôi nhớ trò này hồi nhỏ tôi cũng chơi mang tên là Tìm Kim.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.
Nếu không thể trực tiếp xuyên qua thì tôi sẽ dùng cách của người lùn là đào đất xuyên qua.
Nếu yêu tinh khác thì phải tiêu tốn nhiều năng lượng để chuyển đồ vào không gian cất giấu nhưng không gian của tôi thì ngay ở trên người, lại vô cùng lớn nên sẽ rất dễ dàng.
Tôi có thể âm thầm đào hầm vào bảo khố của đám người lùn và rồi lấy hết bảo vật.
Sau đó tôi sẽ lấp lại như cũ, đảm bảo thần không biết quỷ không hay.
Tuy nhiên việc đào đất sẽ rất vất vả đặc biệt với chủng tộc yếu đuối như yêu tinh.
Nhưng nói thật là tôi sớm nghĩ ra biện pháp là dùng nước để trợ lực.
Tôi sẽ tạo một không gian hẹp để dẫn nước từ đan tu la ra ngoài.
Không gian hẹp sẽ tạo áp lực lớn để cắt phá kết cấu đất đá.
Cách ngày tôi đã thấy ở kiếp trước nhiều.
Chỉ cần duy trì quá trình thì sẽ như một chiếc máy đào đất siêu cấp.
Chỉ hơi tốn năng lượng thôi nhưng từ khi kết nối không gian với đan tu la thì tôi cũng không lo về vấn đề năng lượng nữa.
Nhanh chóng, một kế hoặc đã được lên xong.
Điều này khiến tôi khá hứng thú mà quyết định đi thăm dò những thứ tinh hoa của giới người lùn.
Tôi chú ý tới một ngôi nhà ba tầng to lớn, xa hoa ở ngay trung tâm thành phố Củ Chi.
Đó là một cửa hàng vô cùng to lớn đầy sang trọng.
Ở đó có vô số v·ũ k·hí, áo giáp được người lùn tạo ra cho các chủng tộc.
Đó cũng là một mục tiêu công khai của tôi.
Mặc dù những trang bị đó với người lùn không có giá trị nhưng với chủng tộc khác sẽ rất đáng tiền.
Mà có tiền thì làm gì cũng dễ dàng hơn.
Vậy là tôi nhanh chóng đi tới trung tâm mua sắm để dò thám.
Tôi định bước vào lại thấy ở ngoài cửa có nhiều lính canh kiểm tra.
Khi thấy một tên người lùn mặc đồ kín đáo muốn đi vào thì chúng lập tức ngăn cản.
Âm thanh trầm đục phát ra từ một tên lính canh.
"Khánh nhân, vui lòng bỏ áo choàng để chúng ta kiểm tra."
Vị khách nhân kia cũng quá quen thuộc nên cũng nhanh chóng làm theo.
Hắn để lộ ra mặt mũi rồi trực tiếp tiến vào.
Tôi cười khổ, như vậy sao mà tôi quang minh chính đại đi vào được đây.
Đang xem thì tôi chú ý tới bảng quảng cáo.
Nếu không vào được thì xem qua quảng cáo cũng tốt.