Thấy tiền rơi trước mặt để cản đường khiến hắn trong giây lát không biết nên dừng lại lấy hay chạy và đặc biệt lại sửng sốt với số tiền quá lớn.
Trong đời hắn chưa thấy ai dùng tiền cản đường người khác bao giờ.
Mà trong giây phút thoáng qua đó thì đã có một mũi tên găm trên ngực trái, xuyên qua trái tim của hắn.
Hắn cố gắng quan sát, khi thấy tôi thì miệng mấp máy như không cam tâm.
Hắn không ngờ hắn lại bị một chủng tộc yếu ớt chơi tới mức m·ất m·ạng.
Sau khi kiểm tra chắc chắn tên đội trưởng đ·ã c·hết thì Lâm Quyền mới nhìn tôi chắp tay cảm kích.
"Cảm ơn người anh em yêu tinh tộc.
Tôi là hoàng tử linh linh tộc tên tên Lâm Quyền.
Hôm nay bị kẻ thù t·ruy s·át may mà có cậu giúp đỡ."
Nói rồi hắn trực tiếp ngồi phệt xuống vì kiệt sức nhưng vẫn cố thực hiện đủ lễ nghi.
Tôi cười vui vẻ.
"Khì khì, không có gì."
Nói rồi tôi từ không gian ném cho Lâm Quyền một lọ thuốc trị thương.
Lâm Quyền cũng không có suy nghĩ mà trực tiếp sử dụng.
Lúc này tôi mới nhìn kĩ tên này.
Hắn cao phải tới hơn 2 mét mà tôi chỉ đứng tới hông của hắn.
Hắn có mái tóc trắng xám mà một đôi mắt nâu vàng.
Cái mũi cao và một đôi tai nhọn.
Có người từng nói yêu tinh và tinh linh vốn là hai chủng tộc đồng sinh nhưng mọi thứ đẹp đẽ đều dành cho tinh linh tộc còn sự xấu xí đều dành cho yêu tinh.
Nhìn lại mình tôi thấy khá đúng.
Nhỏ, gầy, da xanh, có răng nanh lại tai nhọn, chỉ có vài sợi tóc nưa thưa.
Thực sự không có điểm gì mà so với tinh linh tộc xinh đẹp.
Nhưng ai quan tâm chứ, giống kiếp trước thôi.
Tuy anh xấu nhưng anh giàu là được.
Tôi tự có đạo cho mình thì sao phải so ngoại hình với kẻ được trời phú .
Sau một nát thì thương thế Lâm Quyền cũng khôi phục.
Thuốc trị thương kì thực là một sản phẩm của phù thủy con người.
Kì thực nếu xét về tính mạnh mẽ một phương diện thì nhân tộc khá yếu chứ về tính đa năng thì nhân tộc lại là vô địch.
Phù thùy có thể phù phép giúp kị sĩ có lực lượng nâng trọng gấp ba lần trọng lực cơ thể như người lùn, cũng có thể giúp họ nhìn xa như tinh linh, có thể trị thương như tiên tộc, cũng có thể đoán biết mọi thứ như thụ thần.
Tuy nhiên thì giới hạn lại không cao.
Có lời đồn rằng con người kì thực là hậu nhân của các chủng tộc bị thoái biến do kết hợp ngoại tộc mà sinh thành.
Minh chứng là năng lực của nhân tộc là vô hạn và đa năng lại có nhiều đặc điểm phù hợp với các chủng tộc như màu da, như giọng điệu ngôn ngữ, như tục lệ tế bái ….
Tóm lại thì chuyện của lịch sử không thể chứng minh nhưng nhân tộc đúng là chủng tộc không thể xem thường.
Sau khi thấy Lâm Quyền đã ổn định thương thế thì tôi hỏi.
"Giờ anh định làm gì?
Thấy tôi hỏi thì Lâm Quyền mệt mỏi thở dài.
"Ài, tôi cũng không biết nữa.
Giờ không biết ai là địch ai là bạn.
Bây giờ thực sự mọi thứ quá rối rắm."
Tôi khá tò mò nên thẳng thắn nói với Lâm Quyền.
"Anh là hoàng tử thì tìm tới q·uân đ·ội hay trở về cây tổ là được mà."
Lầm Quyền nhìn tôi bất đắc dĩ.
"Tôi thử tìm q·uân đ·ội rồi nhưng hầu hết đều đã tới khu biên cương đề phòng nhân tộc xâm lấn mà về cây tổ giờ có lẽ đều là địch nhân.
Về đó chắc chắn là lành ít dữ nhiều."
"Sao lại vậy chứ?"
Tôi hỏi vì thực sự không hiểu.
Rõ ràng cậu ta là hoàng tử tinh linh vậy mà lại không thể về cây tổ.
Lâm Quyền thở dài rồi bắt đầu kể.
"Chuyện là tinh linh vương của chúng tôi vừa c·hết.
Theo quy định thì các con trực hệ phải quay về trong vòng 1 tháng.
Ngôi vị sẽ truyền cho con cả nhưng nếu ai không về sẽ mất tư cách.
Dù sao một quần tộc không thể không có người đứng đầu.
Tôi vốn là con cả nên theo lệ sẽ trở thành tinh linh vương đời kế tiếp nhưng hình như có kẻ không muốn điều đó xảy ra.
Tôi giờ buộc phải trở về cây tổ trong mười ngày nữa mới có thể thay đổi cục diện.
Mà như cậu thấy đấy.
Giờ những kẻ muốn g·iết tôi không ít.
Tôi e là khó mà về được."
Nghe vậy tôi cũng đã hiểu đại khái tình hình.
Khả năng là tranh quyền đoạt lợi quen thuộc.
Chợt tôi nhớ tới một món áo giáp.
Tôi lấy trong không gian một chiếc áo giáp đưa cho Lâm Quyền.
"Cho câu nè.
Hi vọng nó có tác dụng."
Cầm áo giáp trong tay, Lâm Quyền khá vui mừng vì đây là một bảo vật của tộc người lùn.
Nó có thể che giấu một chút bằng cách dung hợp với môi trường xung quanh nhưng rồi Lâm Quyền lại đưa lại cho tôi.
"Món quà quá quý giá, tôi không thể nhận, với lại nó không có nhiều tác dụng trước tầm nhìn tuyệt đối của tinh linh tộc."
Tôi cũng hiểu điều này.
Quả thật không sai.
Kể cả áo choàng bóng tối của tôi, nếu tộc người chim hay tinh linh chú ý thì đều có thể thấy.
Kể cả tộc người lùn quen thuộc với bóng tối cũng có thể dễ dàng nhận ra nếu là ban ngày.
Tuy nhiên chắc chắn không phải ai cũng sẽ dùng kĩ năng tập trung quan sát liên tục nên tôi biết Lâm Quyền có lẽ chỉ là đang khách sáo nên cười nói.
"Không sao, cậu cứ sử dụng đi.
Sau này nếu thành tinh linh vương, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời."
Nghe tôi nói thoải mái như vậy, Lâm Quyền cũng không khách khí nữa mà mặc lên.
Sau đó cậu ta nhìn tôi hỏi lại.
"Cậu là muốn đi đâu vậy, yêu tinh tộc vốn không thích những nơi vắng người mà?"
Tôi thành thật trả lời rằng muốn đi qua dãy núi Trường Sơn này.
Thấy vậy Lâm Quyền buồn bã nói.
"Thực sự muốn đi qua khu rừng này phải được sự giúp đỡ của tinh linh tộc nếu không sẽ bị những cái cây trong khu rừng đánh lừa mà di chuyển vòng tròn cho tới khi c·hết vì kiệt sức.
Hiện giờ tình hình tinh linh tộc đang rất loạn.
Sợ sẽ không có ai có thể giúp được cậu."
Tôi nghe vậy cũng hiểu.
Dù sao mỗi chủng tộc đều phải có cách để bảo về địa giới của mình chứ đâu thể chỉ dùng thực lực.
Còn về chuyện người dẫn đường thì không phải có sẵn ở đây rồi sao.
Tôi đảo mắt một chút rồi lại cười.
"Hì hì, vậy tôi giúp cậu trở thành tinh linh vương là được rồi.
Khi đó thì cậu có thể giúp tôi đi qua khu rừng này đúng không?"
Nghe tôi nói vậy thì Lầm Quyền cười.
"Chuyện này không dễ, nhưng nếu cậu có thể giúp được tôi trở thành tinh linh vương.
Tôi thề danh dự tinh linh vương là sẽ giúp cậu trời khỏi khu rừng này, đồng thời nợ cậu một ân huệ.
Trong tương lai, chỉ cần cậu cần hỗ trợ thì tôi sẽ dốc hết toàn bộ khả năng."
Tôi cười khì khì rồi nắm đâm tay ra.
"Được, một lời đã định."
Lâm Quyền cũng đưa nắm đấm tới, chạm vào nắm đấm của tôi mà cười nói.