Lúc này một người hầu mới nhìn Huyết Hưng rồi nói.
"Ngài là vì chúng tôi.
Ngàn năm trước chúng tôi đều là con người, là người hầu và anh em sinh tử của ngài ấy.
Nhưng ngài ấy thì bất tử còn chúng tôi thì không.
Trong một lần đánh nhau với một phù thủy mạnh mẽ.
Hắn dùng sức mạnh nguyền rủa khiến chúng tôi nhanh chóng già và c·hết đi.
Để cứu chúng tôi, ngài ấy đã cắn để chúng tôi cũng bất tử giống ngài.
Tuy nhiên điều đó đồng nghĩa với việc ngài ấy sẽ không thể rời đi quá xa, nếu không chúng tôi sẽ c·hết.
Đã nhiều lần chúng tôi khuyên ngài ấy nên buông bỏ để chúng tôi c·hết đi nhưng ngài ấy không chịu.
Ngài ấy vẫn lén chạy tới các nơi có con người, để nghe họ nói về việc đi khắp nơi rồi về kể lại cho chúng tôi.
Mỗi lần như vậy chúng tôi cũng rất buồn.
Trước đó chúng tôi đã đánh cược.
Nếu có người đi qua được tới nơi đây thì ngài ấy phải cùng họ rời khỏi.
Bỏ lại chúng tôi mà không lưu luyến."
Lúc này chúng tôi nhìn ra ngoài đã thấy tất cả người hầu đều đứng bên ngoài nở nụ cười vui vẻ.
Có lẽ tâm nguyện của họ là nhìn thấy người vì họ ngàn năm nay có thể được làm điều mình muốn.
Họ vì nhau trải qua ngàn năm nên cũng không còn quá nhiều vướng bận.
Huyết Hưng thở dài não nề rồi nhìn mọi người cười gượng.
"Thôi được rồi.
Ngày mai tôi sẽ đi cùng họ rời khỏi đây.
Mọi người tranh thủ thời gian làm điều cuối cùng đi."
Mọi người có cười, có buồn nhưng không ai tỏ vẻ hối hận vì quyết định này.
Chợt Trưng Nữ mở lời.
"Thực ra tôi cũng bị nguyền rủa.
Nếu họ đều là người thường thì tôi có thể khiến họ hóa đá ba năm.
Nếu ba năm sau chúng ta có thể quay về thì mọi chuyện vẫn có thể."
Nghe vậy Huyết Hưng quá vui mừng.
Anh ta trực tiếp bước tới ôm lấy Trưng Nữ.
"Cảm ơn em, cảm ơn em.
Chỉ cần có cơ hội là tốt rồi."
Trưng Nữ được ôm thì liền đỏ mặt.
"Mau, mau buông em ra."
Rồi như xấu hổ cả hai đều quay đi.
Ngày hôm sau Trưng Nữ dùng sức của mình khiến cả lâu đài chìm vào hóa đá.
Rất nhiều người nguyện ý nhưng cũng có những người lại tình nguyện hi sinh.
Với họ thì cuộc sống bất tử kì thực không phải lúc nào cũng tốt đẹp, đặc biệt là những người có những sai lầm trong quá khứ khiến họ vướng bận đến giờ.
Có lẽ, với họ thì c·hết mới là sự giải thoát tốt nhất.
Chỉ là trước đây họ không đành lòng mà thôi.
Cuộc sống là vậy, cứ làm những điều mình muốn thì về giá chúng ta sẽ không bao giờ phải hối tiếc.
Sau khi xử lí xong tất cả, chúng tôi liền rời đi.
Dưới sự dẫn đường của Huyết Hưng, chỉ một ngày sau, chúng tôi đã rời khỏi Vực Hải Vân.
Nhưng đau khổ hơn hết là giờ hắn được ngồi với Trưng Nữ còn tôi bị buộc ngồi lên trên đầu Bạch Tượng.
Tuy nhiên đây là khi ở trong vực.
Ra ngoài một cái là Bạch Tượng lập tức bắt tôi đi bộ.
Tôi có lừa thế nào cũng không được nữa.
Vậy là nhóm bốn người chúng tôi đã thành công đi qua một chặng đường gian nan.
Quay người nhìn lại mà cảm xúc bộn bề khó tả.
Huyết Hưng chủ động chỉ đường.
"Tôi biết một tòa thành ở gần đây.
Chúng ta có thể tới đó rồi nghĩ cách đi qua chiến trường Thăng Long sau."
"Vâng."
Trưng Nữ vui vẻ đáp ứng mà chẳng cần xin ý kiến tôi.
Muốn nói chuyện với Bạch Tượng nhưng vì lừa con bé nhiều nên nó cũng không chịu chơi với tôi.
Tôi hết cách đành lững thững đi theo, trông mà đến khổ.
Ba ngày sau chúng tôi tới được thị trấn con người tiếp theo.
Rất nhanh chúng tôi đã tra được cách đi qua chiến trường Thăng Long.
Nói về nơi đây thì có một truyền thuyết vô cùng hay.
Chẳng là đây là nơi một con rồng muốn phí thăng tiên giới.
Nó lấy cắp bảo vật ở các chủng tộc, rồi sử dụng nó để có được sức mạnh.
Để ngăn cản nó thì rất nhiều chủng tộc đã tới và tham chiến.
Cuối cùng đã thành công g·iết c·hết con rồng đó nhưng loài rồng mạnh mẽ đã hạ nguyền cả vùng đất để nó mãi mãi sẽ không c·hết và những kẻ c·hết trong đó cũng sẽ sống lại mỗi đêm mà lập lại việc chém g·iết.
Từ đó nơi đây ban ngày thì vườn không nhà trống nhưng đêm tới thì sẽ là chiến trường thảm khốc.
Không một sinh linh nào có thể sống sót nếu ở trong đó.
Để đi qua đó, ít nhất cũng mất nửa tháng.
Áp chế thiên địa trong đó cũng khiến các ma pháp gia tốc mất hiệu lực nên hầu hết chỉ có thể đi bộ một cách chậm dãi.
Tuy nhiên thì không phải không thể đi qua.
Ở trong trấn có một pháp sư vong linh có thể hạ nguyền giúp người ta tạm thời trở thành n·gười c·hết.
Từ đó chỉ cần không đụng mặt q·uân đ·ội vong linh trong chiến trường Thăng Long sẽ không sao.
Tuy nói thì đơn giản nhưng chỉ cần bị phát hiện là người sống thì chắc chắn sẽ phải c·hết.
Sẽ không ai có thể sống sót khi mọi ma pháp đều mất hiệu lực mà lại phải đối đầu với thứ q·uân đ·ội bất tử cả.
Sau khi hỏi thăm, chúng tôi lập tức tìm tới căn nhà của phù thủy vong linh đó.
Ngôi nhà của bà ta không lớn nhưng lại ở giữa nghĩa địa.
Chúng tôi tơi nơi thì bà ta đã đứng chờ từ bao giờ.
Ma ta cất tiếng nói thều thào.
"Các cô cậu là muốn đi qua chiến trường Vong Linh sao?"
Trưng Nữ lễ phép đáp.
"Dạ phải, không biết bà giúp được chúng cháu không?"
Bà ta đưa đôi mắt mờ đục nhìn chúng tôi khiến tôi cũng phải rùng mình.
Một hình ảnh phù thủy độc ác quen thuộc hiện lên.
Đó là một bà già còng với mái tóc bạc rối bời.
Nước da thì nhăn nheo với cái mũi dài.
Món tay móng chân cũng đen đúa trong chiếc áo chùm cũ nát.
Bà ta nhìn chúng tôi một lúc thì mới nói.
"Có thể, nhưng các cậu phải cung cấp nguyên liệu để làm nguyền."
Nghe vậy thì Huyết Hưng lạnh lùng gằn giọng.
"Nguyên liệu gì?"
Giường như Huyết Hưng biết sẽ không dễ dàng nên tỏ thái độ cảnh cáo.
Nhưng bà già kia cũng chẳng quan tâm.
"Ta cần nước mắt của người sói, lông của người chim và trái tim của một người bạn."
Nghe vậy thì chúng tôi đều sửng sốt.
Phải biết người sói là sinh linh không hề có tình cảm nên tìm được nước mắt của chúng thì gần như không thể.
Người chim thì coi lông của mình như bảo bối, vả lại những nơi chúng tôi đi qua thì lại không có người chim.
Còn về trái tim của một người bạn thì ai đủ tàn nhẫn mà g·iết c·hết người bạn của mình mà lấy tim chứ.
Huyết Hưng tỏ vẻ bực mình mà rút kiếm chĩa thẳng vào bà ta còn Trưng Nữ thì hạ giọng.
"Không biết bà có cách khác không?"
Bà ta nghe vậy thì lập tức xoay người tiến vào nhà, miệng nói.
"Không có cách nào.
Nếu không có đủ những cái đó thì đừng có tới tìm ta.