Còn 10đ vàng chính là tuân theo luật pháp 10 năm trước tộc người chim đưa ra."
Nhiều người nghe tới đó thì đều nhớ về quá khứ mà phẫn nộ.
Năm đó khi đi qua U Minh Cốc thì một người trẻ tuổi có xảy ra xung đột với tộc người chim.
Hai bên ẩ·u đ·ả một chút nhưng tên tộc người chim ỷ thế h·iếp người mà hạ sát thủ.
Sau khi bên con người chất vấn thì đại diện tộc người chim chỉ nói.
"Hai bên xung đột thì chỉ là chuyện không may."
Sau đó tên đó vứt ra 10 đồng vàng rồi tuyên bố.
"Từ nay bất kể sự việc t·ranh c·hấp xảy ra mà không may có án mạng thì đền 10 đồng vàng.
Mọi chuyện tốt nhất đều phải trình báo để chờ giải quyết theo thủ tục."
Nghe vậy thì phía nhân tộc định phản bác thì bên phía người chim lại đem chuyện đi qua U Minh Cốc ra đe dọa, khiến phía nhân tộc đành phải chấp nhận.
Từ đó về sau mối quan hệ giữa hai tộc chỉ còn là hợp tác trên mặt tiền bạc.
Sau khi phán quyết được đưa ra thì ai về làm việc đó.
Tất cả người xem đều hả hê, chỉ có đám tộc người chim thì tức giận.
Nhưng tức giận thì làm được gì?
Về tình về lý thì nhân tộc ở đây vẫn đang làm đúng.
Chúng tôi thấy trời cũng đã trưa thì hẹn nhau cùng tới quan phở ở phía nam thành ăn.
Nghe nói phở ở đó rất ngon.
Đám Trưng Nữ nghe vậy cũng hào hứng.
Bạch Tượng lại càng vui mừng nhảy nhót.
Huyết Hưng thì từ sau khi rời khỏi chiến trường Thăng Long thì bám Trưng Nữ như xam.
Chỉ có tên Khô Cốt Quang Long là từ lúc vào thành thì không thấy bóng dáng hắn đâu.
Có lẽ bị nhốt quá lâu nên giờ hắn muốn đi tận hưởng một chuyến.
Sau đó chúng tôi tới quán phở ăn.
Phải chờ một lúc phở mới được mang ra.
Những bát phở nóng hôi hổi, khói bay nghi ngút kèm thêm hương thơm từ thịt khiến bụng chúng tôi sôi lên òng ọc.
Chúng tôi rất nhanh tận hưởng cái vị ngon, ngọt của món ăn đó.
Ngay lúc chúng tôi đang ăn thì đám người người chim cũng đi tới.
Bọn chúng vẫn thái độ cao cao tại thượng.
"Cho hai chục bát phở."
Ông chủ thấy họ gọi món trống không thì đi ra ngoài đó nói lớn.
"Phở chúng ta bán giá 100 đồng vàng một bát.
Các vị xin vui lòng thanh toán trước."
Một tên người chim nghe xong thì ngơ người sau đó vô cùng tức giận.
"Ngươi bị điên sao, một bát phở mà bán 100 đồng vàng.
Sao ngươi không đi ăn c·ướp đi?"
Ông chủ nghe mấy lời chửi bới vẫn nở nụ cười khinh miệt.
"Quán của ta, ta thích bán sao thì bán.
Không muốn ăn thì cút đi."
Sau khi qua lại vài câu thì đám người chim cũng rời đi.
Nhưng qua vài quán tình trang tương tự cũng xảy ra.
Có một người khách mới hỏi ông chủ quán.
"Này, ông làm vậy không sợ bị phạt sao."
Ông chủ sởi lởi cười.
"Phạt thì phạt thôi, dù sao tiền bạc c·hết có mang theo được đâu.
Nhưng tôn nghiêm nhân tộc há để cho đám người chim đó trà đạp."
Vị khách kia nghe vậy cũng sảng khoái.
"Nói hay lắm.
Ông chủ cho thêm 1 bát nữa.
Tôi cũng không ưa gì đám người chim đó.
Phải cho chúng một bài học nhớ đời."
Ông chủ cũng nhanh chóng quay lại trong bếp.
"Có ngay, có ngay, khách nhân xin chờ xíu."
Tôi tò mò hỏi vị khách kia.
"Không biết ông chú vừa nói bị phạt là sao?"
Hắn nhìn chúng tôi rồi nghi hoặc hỏi.
"Các người không phải người trong thành sao?"
Tôi lắc đầu.
"Không phải ạ."
"Thì ra là vậy."
Nói rồi hắn bắt đầu giải thích.
"Thực ra đây là quy định của Bá Tước Thường Kiệt nhằm ổn định cuộc sống cho người dân."
Ông ta cứ vậy mà giúp chúng tôi trả lời những thắc mắc.
Chính sách của vị bá tước kia là tạo ra một mức lương cơ sở và mọi giao dịch liên quan đến mặt hàng thiết yếu đều phải tuân thủ theo giá dựa trên lương cơ bản.
Kẻ nào bán mà không tuân theo sẽ bị phạt hoặc bị nói là bán phá giá.
Nói tóm lại, giá cả mặt hàng thiết yếu đều phải đăng kí và tuân thủ quy tắc mới được bán.
Chỉ có các mặt hàng không thiết yếu mới được tự do mà buôn bán.
Đây là một quy định rất hay để ổn định cuộc sống.
Vì người dân hầu hết đều là lao động và chỉ được nhận lương cơ bản.
Nếu giá cả không tuân theo lương cơ bản thì rất khó sống.
Nhưng cũng không thể kiểm soát tất cả vì như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới tính phát triển và tự do của hàng hóa nên thành chủ chỉ kiểm soát những cái gọi là xương sống của thành trì thôi.
Rất nhanh Trưng Nữ thấy được vị trung niên này cũng hiểu biết rất rộng vội hỏi.
"Vậy chuyện con rồng kia không có cách giải quyết sao ạ?"
Vị trung niên kia lắc đầu thở dài.
"Không có đâu.
Còn rồng kia quá mạnh.
Nghe nói công kích ma pháp hay vật lí cũng chẳng thể làm nó b·ị t·hương.
Mà nó lại có khả năng bắn ra mấy quả cầu p·hát n·ổ.
Cơ bản là không thể đánh được."
Sau một lúc thì vị khác kia lại tiếp.
"À, mà có một cách."
Nghe vây chúng tôi đều đứng dậy.
Phải biết chúng tôi nghe ngóng rất nhiều mà không thấy được cơ hội nào.
Chúng tôi đồng thanh hỏi.
"Cách gì ạ?"
Vị khách kia lúc này cười khoái trí nói.
"He he, đương nhiên là Nhân Hoàng xuất thế rồi."
Sau đó ông ta tiếp tục kể chúng tôi nghe câu chuyện về Nhân Hoàng.
Hàng ngàn năm trước khi đất nước con người vẫn chìm trong binh đao khói lửa.
Một vị vua vô danh đã tới cầu xin một con rùa vàng ban cho sức mạnh.
Sau đó rùa vàng ban cho vị vua đó một thành gươm.
Thanh gươm này không gì không chém được, nó đã giúp cho vị vua vô danh đó thống nhất đất nước.
Sau khi mọi việc hoàn thành thì vị vua đó đã đem gươm trả cho rùa thần nên thanh gươm đó cũng được gọi là Hoàn Gươm.
Mỗi lần nhân tộc rơi vào hiểm cảnh thì sẽ có một vị vua mới được sinh ra gọi là Nhân Hoàng và thanh Hoàn Gươm cũng sẽ xuất hiện.
Mấy trăm năm trước có vị vua muốn đem nhân tộc trở thành chủng tộc mạnh mẽ mà gây ra chiến loạn, đồng thời hắn cũng không chịu trả gươm về.
Kết quả khi hắn c·hết đi, thanh gươm đó cũng bị phong ấn ở trong một cái hồ.
Chỉ đáng tiếc từ đó không ai có thể rút ra thanh gươm đó ra nữa.
Dù là các chủng tộc mạnh mẽ hay ma pháp kinh người cũng vô dụng.
Nếu các người có thể rút thanh Hoàn Gươm đó lên thì may ra có cơ hội để trở thành Nhân Hoàng và g·iết c·hết con rồng kia.