Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 10: Ửng đỏ



Ly rượu uống cạn, quế và lá nguyệt quế chìm xuống đáy, khách đến đã nhiều hơn, quán bar trở nên ồn ào, đặc biệt là chỗ Lâm Vận Thanh. Cứ chốc chốc lại có người đến bắt chuyện vài câu với chị rồi hậm hực bỏ đi.

Nhậm Tiểu Tiểu có góc nhìn hướng về phía quầy bar tuyệt vời, đang thích thú quan sát Lâm Vận Thanh. Trần Cẩn Duyệt thì không, cô vừa không nhìn và cũng không muốn nhìn, giơ tay lên gọi ly rượu thứ hai.

Ngặt nỗi chờ mãi mà không thấy ai chú ý tới cô. Nhậm Tiểu Tiểu chống cằm cười, mặt như đang hóng kịch hay, Trần Cẩn Duyệt tuy hơi chóng mặt nhưng vẫn chưa đến nỗi say: "Đừng cười nữa, gọi đồ uống cho tớ."

"Tự đi mà gọi." Cô nhướng mày đánh qua quầy bar: "Ở kia kìa."

Đi thì đi, có gì mà phải chột dạ. Cô đảo mắt rồi bước đến quầy bar. Tìm nhân viên hỏi menu tại nơi cách Lâm Vận Thanh ba đến năm mét, gọi đồ xong xuôi, quét QR thanh toán.

Không chào Lâm Vận Thanh, đối phương cũng không nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô đút hai tay vào túi quần, lưng dựa vào quầy bar chờ rượu, thầm nghĩ ước gì nhân viên nhanh tay nhanh chân hơn một chút thì hay.

"Người đẹp đi một mình à?"

Phải mất một lúc lâu sau, Trần Cẩn Duyệt mới nhận ra người đó đang nói chuyện với mình.

"Không phải."

"Uống một ly với anh không, anh mời."

"Không..." Còn chưa kịp nói xong lời từ chối thì đã có người lại gần, giúp cô làm tròn câu.

"Không cần." Phải, là Lâm Vận Thanh.

Cô không muốn đối mặt với ai hết, dù là người đàn ông xa lạ trước mắt hay Lâm Vận Thanh đứng bên cạnh đây. Đúng lúc đó ly cocktail vừa gọi đã pha xong, cô quay lại, cầm ly bước thẳng đi.

Đây là lần thứ ba trong tối nay cô phớt lờ Lâm Vận Thanh.

Ban đầu người đàn ông xa lạ tưởng họ là bạn của nhau, nhưng khi thấy người này cũng bị phớt lờ, anh lập tức nổi hứng thú. Đi theo Trần Cẩn Duyệt đến bên bàn nơi cô ngồi.

"Người đẹp này là bạn em à?"

Là bạn kiểu gì của Trần Cẩn Duyệt chứ? Nực cười

"Không phải."

"Vậy em có muốn làm quen không? Chúng ta thêm WeChat nhé?" Anh ta nói xong, không đợi cô kịp trả lời đã ấn vào mã QR của mình, đưa đến trước mặt.

Đương nhiên cô không muốn thêm, quay đầu lại đánh giá người đàn ông này, nơi khoé mắt nhìn thấy Lâm Vận Thanh đang bước đến.

[Có thể nào để em yên được không?]

"Duyệt Duyệt."

[Chị gọi em là gì?]

"Được." Trần Cẩn Duyệt mở WeChat, bỗng bị Lâm Vận Thanh giữ tay lại.

"Không được thêm." Thậm chí chị còn độc đoán tắt màn hình của Trần Cẩn Duyệt.

"Tại sao? Hả chị Thanh Thanh." Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Vận Thanh. Đôi mắt mơ màng do nhiễm cơn men cũng không ngăn được sự giễu cợt trong đó.

Chị lấy tư cách gì mà kiểm soát em? Hay là đang diễn vai một người chị tốt?

"Trần Cẩn Duyệt..." Lâm Vận Thanh không thể trả lời, ánh mắt mang đầy thù địch của em khiến cô cho rằng từ lâu mình đã mất đi tư cách nói ra bất cứ điều gì. Chỉ có thể gọi tên em, bằng giọng điệu mang phần thỉnh cầu.

Cẩn Duyệt vẫn đang nhìn Lâm Vận Thanh, không hề né tránh, trong khi cơn ấm ức đang dần dâng lên.

[Chị muốn em phải thế nào đây.]

"Tại sao vậy... Lâm Vận Thanh..."

Giọng cô bắt đầu ngấm mùi say, câu hỏi lặp lại mang cảm giác như lời nài nỉ xin thương.

Cầu xin Lâm Vận Thanh cho cô một lý do, để cô bằng lòng được dẫn đi.

Tốt hơn hết nên là vì chị ghen, hoặc là vì chị bận tâm cũng được.

Lâm Vận Thanh vẫn giữ tay em, ánh mắt dao động.

Trong quán rượu náo nhiệt ồn ào, tiếng ly cốc xê dịch lấn át lẫn nhau, thật khó thở khi bị Trần Cẩn Duyệt nhìn như thế này.

Cô không thể đáp lại mong đợi ấy.

"Không phải em đã có David sao?" Lâm Vận Thanh không thể đối mặt với dù chỉ một biểu cảm tổn thương của em do chính mình gây ra. Nói xong, cô cau mày nhìn đi chỗ khác.

Đương nhiên cũng không nhìn thấy sự sụp đổ nơi em xảy ra ngay tức khắc.

Ngay cả Nhậm Tiểu Tiểu, người làm khán giả suốt đêm nay, cũng sững sờ.

Trần Cẩn Duyệt tuyệt vọng cúi đầu xuống, đúng là mình đáng bị vậy, cô nghĩ. Trao cho Lâm Vận Thanh cơ hội làm tổn thương mình hết lần này đến lần khác, sáu năm trước là thế, sáu năm sau vẫn không hơn.

Cô rụt tay về, đứng dậy xách túi lên, thẫn thờ bước ngay ra ngoài.

"Cậu đi đâu?" Nhậm Tiểu Tiểu cũng đứng dậy đi theo, nhưng bị Trần Cẩn Duyệt ngăn lại, vẫy tay ra hiệu cô bạn tiếp tục ngồi, đừng đi theo làm gì.

Lâm Vận Thanh hoảng sợ, vội vàng quay lại lấy chiếc áo khoác đặt trên ghế của mình, khi đến chỗ Nhậm Tiểu Tiểu cô lấy ví ra, rút vội mấy trăm tệ đặt lên bàn: "Xin lỗi Tiểu Tiểu, chị không đưa em về được, em tự bắt xe về nhà nhé, chú ý an toàn." Nói xong cô vội vã lao ra khỏi cửa.

Nhậm Tiểu Tiểu có hơi ngạc nhiên vì Lâm Vận Thanh vẫn nhận ra mình. Cô nhìn số tiền trên bàn, rồi quay sang thấy người đàn ông lạ mặt kia cũng đang trong tình cảnh không khác cô là bao, thấy thật buồn cười.

"Anh vẫn đứng đây làm gì?"

Cho đến khi người đàn ông rời đi, ánh mắt Nhậm Tiểu Tiểu cũng tối lại. Cô chuyển chỗ ngồi tới trước quầy bar - cô đơn một mình nên không muốn chiếm dụng chiếc bàn nhỏ này nữa - giơ tay lên, dùng số tiền đó gọi ly rượu thứ hai trong tối nay.

"Duyệt Duyệt!"

Nghe giọng nói ấy, Trần Cẩn Duyệt bất chợt nhớ lại ngày hôm đó ở sân bay mẹ cũng gọi cô như vậy, lúc đó cô đã mong đợi biết bao, nhưng giờ thì cảm thấy quyết định của mình hoang đường đến nhường nào.

Mình quay về vì điều gì?

Lâm Vận Thanh gộp ba bước thành hai, theo kịp nắm lấy cánh tay em buộc em phải dừng lại, nhưng Trần Cẩn Duyệt không muốn nhìn cô, thế là cô vòng người qua, chỉ khi đó mới phát hiện nước mắt em đang không ngừng chảy xuống. Bỗng ruột gan cô rối bời, vừa khoác áo lên người em, vừa lau nước mắt cho em.

Trần Cẩn Duyệt nức nở khóc đến mức không thể thở được, buộc bản thân phải hít thở thật sâu, thật đáng xấu hổ, cô không muốn khóc trước mặt Lâm Vận Thanh chút nào, nhưng những giọt nước mắt vẫn trào ra không dứt.

"Duyệt Duyệt... Duyệt Duyệt, chúng ta về xe."

Lâm Vận Thanh dẫn em đến bãi đậu xe.

Trần Cẩn Duyệt kiên quyết chống cự: "Chị..., chị buông ra." Lời nói ngắt quãng, nhịp thở nghẹn ngào không thể kiểm soát.

Lâm Vận Thanh thực sự không biết làm thế nào, đành kéo Trần Cẩn Duyệt lại ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng em, xin lỗi em.

Trần Cẩn Duyệt vùng vẫy bằng cả tính mạng, Lâm Vận Thanh chỉ có thể ôm em càng chặt hơn. Nửa vùng bả vai ướt đẫm nước mắt và nước mũi, sau hơn mười phút qua đi giữa cơn gió lạnh và trong cái ôm của chị, Trần Cẩn Duyệt mới ngừng khóc.

Lâm Vận Thanh chậm rãi buông em ra, thấy hàng mi ướt đẫm và cái mũi em đỏ bừng vì khóc. Cô luôn cho rằng là - vì đem lòng thích mình nên em mới rơi nhiều nước mắt đến thế.

Tay cô trượt xuống nắm lấy tay em, dẫn em đến bãi đậu xe. Lần này Trần Cẩn Duyệt đã hết giãy giụa, cô đã quá mệt vì khóc, không buồn phản kháng bất cứ điều gì nữa. Điều mà rõ ràng cô muốn nhưng không thể thoát khỏi, đâu chỉ có mỗi mình Lâm Vận Thanh.

Cô thầm lên kế hoạch rời đi.

Lâm Vận Thanh mở cửa ghế phụ cho em vào, sau đó ngồi vào ghế lái khởi động xe, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên mức cao nhất, mở hộp kê tay lấy kem dưỡng da tay, nặn ra một ít.

"Lại đây."

Trần Cẩn Duyệt quay đầu lại nhìn chị, không hiểu chị định làm gì.

Tay trái Lâm Vận Thanh chạm lên má em, thoa từng chút kem dưỡng tay lên.

"Lâm Vận Thanh, chị làm gì vậy... Đây là kem dưỡng da tay."

"Chị biết. Trên xe không có gì khác, dùng tạm đã, mặt bị nẻ thì sao." Lời chị nghiêm túc, động tác cũng cẩn thận, chậm rãi thoa kem lên mặt em, như đang làm một điều quan trọng nào đó.

"..."

"Lâm Vận Thanh... em không thích chị như thế, không thích chị giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra."

"Chị xin lỗi... Duyệt Duyệt." Cô thu tay về.

"Thực ra chị rất muốn nói chuyện tử tế với em."

"Em không muốn nói nữa. Lâm Vận Thanh, em thấy mệt lắm, em nghĩ em không nên quay về." Trần Cẩn Duyệt quá mức lạnh nhạt, nhìn Lâm Vận Thanh bằng ánh mắt không chút gợn sóng.

"Em... sẽ lại đi ư?" Có tổn thương dâng lên trong mắt Lâm Vận Thanh.

Cô không trả lời ngay, vẫn chỉ nhìn Lâm Vận Thanh cho đến khi ánh sáng trong mắt chị dần xẩm tối, trái tim cô cũng trĩu nặng theo.

"Rồi em sẽ lại phải đi."

Lâm Vận Thanh im lặng vài giây.

"Ừ..."

"Chị hiểu, em có lý do để đi." Lâm Vận Thanh dịch người về, ngồi ngay ngắn trên ghế lái.

Trần Cẩn Duyệt không biết Lâm Vận Thanh có cố ý hay không, đúng là câu này đã chạm đến giới hạn của cô. Lý do gì chứ? Đúng là một điều vớ vẩn, cô không muốn nghe thấy chị nhắc đến David lần thứ hai trong đêm nay.

"Không phải."

"Không có David nào hết, cũng không có bạn trai." Ban đầu chỉ là một phút bốc đồng mượn lời của mẹ để thử phản ứng của Lâm Vận Thanh. Khoảnh khắc khi chị quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô biết ngay đó chỉ là màn hài kịch do chính mình tự biên tự diễn.

"Chị biết."

Nghe vậy, Trần Cẩn Duyệt sửng sốt trong một giây, sau đó tự cười giễu bản thân.

"Vốn dĩ em không thể giấu chị bất cứ điều gì." Lòng thì sục sôi, môi thì cười xoà.

"Hồi nhỏ và bây giờ, có gì khác đâu cơ chứ."

Lâm Vận Thanh không trả lời. Sau đó cô lên tiếng như tự nói với chính mình.

"Trần Cẩn Duyệt... em nói muốn rời đi, cuối cùng trái tim chị cũng lại được giải thoát."

"Thực ra chị không hiểu, rõ ràng ngày em quay về là ngày chúng ta gặp lại, nhưng sao chị thấy như đây chỉ là một màn chia ly khác."

"Bây giờ chị đã hiểu, bản chất nó chính là một cuộc chia ly."

Nói xong Lâm Vận Thanh đặt chân lên bàn đạp, chuẩn bị khởi động xe. Khi hạ tay xuống để chuyển số, cô nói câu cuối cùng: "Lần này em đi, chị sẽ tiễn em."

"Lâm Vận Thanh!"

Trần Cẩn Duyệt nắm lấy bàn tay đang định chuyển số của chị, siết chặt: "Chị cố ý, tại sao chị cứ cố ý nói đi nói lại những lời khiêu khích em?"

Lâm Vận Thanh không trả lời.

"Nhìn em đi, Lâm Vận Thanh." Nhưng chị vẫn cúi đầu.

Nóng tiết, Trần Cẩn Duyệt lên cơn thịnh nộ. Cô đứng dậy trèo qua bảng điều khiển, tay siết chặt cổ Lâm Vận Thanh, ngồi lên người chị, bắt ép chị phải nhìn mình.

Lâm Vận Thanh sở hữu đôi mắt hạnh xinh đẹp, đuôi mắt phải điểm một nốt ruồi lệ. Nếu đôi mắt này hơi ửng đỏ lên đúng lúc, thì trong lòng Trần Cẩn Duyệt quả là tuyệt đẹp vô song.

Mười năm trước Trần Cẩn Duyệt đã nhìn thấy đôi mắt ấy hai lần. Đây là lần thứ ba.

Cô siết cổ Lâm Vận Thanh, khiến đôi mắt đỏ hoe không còn đường lẩn tránh.

Lâm Vận Thanh ho không ngừng, mắt càng đỏ thêm.

Trần Cẩn Duyệt quyết không buông tay.

"Ngày em đi, chị không tiễn em, sao chị có thể không biết em đau lòng đến thế nào? Lâm Vận Thanh, sao chị cứ phải xé rách vết thương của em hết lần này đến lần khác."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.