Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 13: Công tác



Khi Trần Cẩn Duyệt tỉnh dậy trên giường đã là chín giờ sáng. Phải mất hai phút cô mới nhớ lại ký ức tối qua, nhớ là trong quán rượu có Nhậm Tiểu Tiểu và Lâm Vận Thanh, nhớ là mình đã khóc, nhớ nụ hôn thoáng qua của Lâm Vận Thanh...

Vẫn còn nhớ chị ấy nói, mong em uống say sẽ quên hết mọi chuyện.

Đêm qua kết thúc trong mơ hồ, trong một nụ hôn bất ngờ khuấy đảo tâm trí cô rộn rã. Trần Cẩn Duyệt chịu đựng cơn say nguội, rời giường thay quần áo ở nhà, ra khỏi phòng.

Trần Phương đang nấu ăn trong bếp, thấy Trần Cẩn Duyệt đã dậy, dặn con gái nhanh chóng tắm rửa rồi qua ăn sáng.

Khi Trần Cẩn Duyệt ngồi xuống, bát đũa đều đã được bày biện xong xuôi, những miếng hoành thánh trôi lềnh đềnh trong bát canh gà, toả ra hương thơm vô cùng thân thương.

"Chị đâu?" Trên bàn có ba cái bát, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Vận Thanh đâu.

"Nói là chiều nay có việc đột xuất phải đi công tác, vừa ra xe lấy đồ, chắc là vừa đi."

"Công tác?" Trần Cẩn Duyệt cau mày. Trùng hợp thế sao?

"Ừ, con bé bận việc lắm." Trần Phương vớt một miếng hoành thánh lên, vừa nói vừa thổi.

"Cạch -" tiếng ổ khóa cơ vang lên, Lâm Vận Thanh đẩy cửa bước vào. Chị mặc một chiếc áo len và quần dài thoải mái, tóc buộc lên qua loa trông như vừa ngủ dậy chưa lâu, trên tay là chiếc khăn quàng mà trước đó từng bị ném bừa trong cốp xe - cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng ban ngày sau một tuần trôi qua.

Chị ung dung thay giày, để khăn quàng cổ trên ghế sofa trong phòng khách, sau đó ngồi xuống.

"Thanh Thanh, nhớ mang thêm quần áo, thời tiết Bắc Thành lạnh hơn ở đây nhiều, mấy hôm trước vừa có tuyết rơi."

"Vâng ạ."

"Chị mấy giờ đi? Máy bay hay tàu cao tốc?" Trần Cẩn Duyệt hỏi, giọng điệu không mấy thân thiện.

"Ba giờ bay." Lâm Vận Thanh trả lời.

"Vội vậy sao? Nay mới Chủ nhật đã phải bay à?"

"Ở bộ phận xảy ra chút chuyện, nếu hôm nay đi thì ngay sáng thứ Hai có thể tổ chức họp định kỳ." Chị đáp lại rất tự nhiên

Trần Cẩn Duyệt đưa miếng hoành thánh cuối cùng vào miệng, thìa vang tiếng leng keng rơi vào bát. Cô bực mình, nghĩ Lâm Vận Thanh cố ý không giải thích chuyện tối qua, hôm nay thì lâm trận bỏ chạy, làm gì có chuyện trùng hợp như vừa ngủ dậy đã bị báo đi công tác, vài tiếng sau phải đi luôn?

Ăn xong, cô không đi ngay mà ngồi đó lướt điện thoại, thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Vận Thanh. Lâm Vận Thanh không nhìn em, mà thong thả ngồi ăn hoành thánh như đang nhàn nhã thưởng thức bữa sáng. Có Trần Phương ở đây, Trần Cẩn Duyệt không tiện chất vấn nên tắt điện thoại, nói con đã ăn xong, về phòng ngủ tiếp đây.

Ngồi trong phòng đương nhiên không thể ngủ nổi, cô kéo rèm ra, cả căn phòng chợt bừng sáng, mỗi tội hôm nay trời nhiều mây, không đủ ánh nắng sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô.

Cô bĩu môi, tăng điều hoà thêm một độ. Không hiểu nổi tại sao Lâm Vận Thanh thích làm mấy chuyện như thế.

"Cộc, cộc, cộc..." Ba tiếng gõ cửa lịch sự vang lên, không hề mang lại cảm giác thúc giục. Ngoài chị ra còn ai có thể gõ cửa như thế.

Trần Cẩn Duyệt chẳng buồn mở cửa: "Làm gì..." không hề mời vào, cô yêu cầu đối phương trình bày lý do.

"Cho em xem cái này." Lâm Vận Thanh cười.

"Cửa không khóa."

Lâm Vận Thanh mở cửa bước vào, môi vẫn nở nụ cười. Trần Cẩn Duyệt bĩu môi nhìn lên nhìn xuống, trên tay chị cầm chiếc điện thoại, không còn gì khác. Cô nghi ngờ hay là mình bị lừa.

"Chị nói cho em xem cái gì?"

Lâm Vận Thanh lại gần, đưa điện thoại ra. Là giao diện đã được điều chỉnh sẵn, về một đoạn lịch sử tin nhắn.

Tên nhóm "Đại gia đình BA*".

*BA: Business Analyst (viết tắt BA), là nghề phân tích dữ liệu doanh nghiệp.

08:12 Lý Quảng Thánh: @Lâm Vận Thanh, Vận Thanh, dự án ở chi nhánh Bắc Thành có vấn đề, có tiện qua đó không?

08:27 Lâm Vận Thanh: Hôm nay sao?

08:27 Lý Quảng Thánh: Tốt nhất nên làm ngay hôm nay, để sáng thứ Hai họp định kỳ họ check.

08:35 Lâm Vận Thanh: Được.

08:35 Lý Quảng Thánh: Cảm ơn. @Từ Thanh, giúp quản lý Lâm đặt một vé bay đến Bắc Thành vào chiều nay.

08:36 Từ Thanh: Vâng, chị Lâm, lát nữa em sẽ nhắn riêng với chị nhé. @Lâm Vận Thanh

08:36 Lâm Vận Thanh: Cảm ơn.

Vài dòng lịch sử tin nhắn chỉ cần vài giây là đọc xong, nhưng Lâm Vận Thanh kiên nhẫn đợi em, không lên tiếng.

Trần Cẩn Duyệt trả điện thoại lại, không nhìn chị: "Thì em có nói gì đâu..."

"Thật sao? Vậy là do chị nghĩ nhiều." Lâm Vận Thanh nghiêng đầu, tìm kiếm đôi mắt em, buộc em phải nhìn mình.

Bị nhìn đến mức mất tự nhiên, Trần Cẩn Duyệt cúi xuống nhìn đôi dép, vành tai ửng đỏ. Lí nhí hỏi khi nào chị về?

"Chắc là tối thứ Ba sẽ về."

"Ồ..."

"Đi cùng không?"

"... Gì cơ?"

"Tiểu Cẩn, đôi tất của em thật dễ thương." Theo ánh mắt của em, Lâm Vận Thanh cũng nhìn xuống đôi dép, sự chú ý va phải đôi tất nhung của em - mang hình con thỏ nho nhỏ đáng yêu, có cả đôi tai vểnh lên nữa.

"À... chị thích thì em cũng mua cho chị một đôi."

"Không phải, tại sao chị lại đổi chủ đề? Chị vừa nói gì?"

"Chị nói đôi tất của em dễ thương." Nói xong, Lâm Vận Thanh không thể nhịn bật cười.

"Lâm Vận Thanh!" Trần Cẩn Duyệt trừng mắt, người này cực kỳ xấu xa. Cứ bắt cô phải hỏi lại lần nữa.

"Chị nói, có muốn đi cùng chị không?" Nụ cười trên môi ngậm lại, chậm rãi nhả từng chữ. Dù chắc hẳn đã biết trước câu trả lời nhưng chị vẫn hỏi, nghiêm túc và chân thành.

"Có..." Cảm xúc rối ren, Trần Cẩn Duyệt không kịp phản ứng lại, quên sạch những điều không vui trước đó, cũng quên luôn là phải kiềm chế lại. Ánh mắt dõi theo Lâm Vận Thanh - người vừa nhận được câu trả lời đang chuẩn bị rời đi.

"Xếp đồ đi, chị đặt vé máy bay cho em. Một giờ chúng ta sẽ xuất phát." Tay chị đặt lên nắm cửa, nhắc nhở em.

"Được... chị đã mang hết giấy tờ tuỳ thân chưa?" Trần Cẩn Duyệt đã biết mà vẫn hỏi - Ấu trĩ quá, ngay cả bản thân cô cũng nghĩ vậy.

"Em đoán xem?" Lâm Vận Thanh không dừng lại, vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài.

Lâm Vận Thanh vào phòng bếp chào mẹ, nói sẽ dẫn em gái đến Bắc Thành chơi vài ngày, nhân tiện hỏi, mẹ có muốn đi cùng không?

"Sao đột ngột thế, mẹ không đi được, mẹ hẹn chơi đánh bài với hội chị em."

"Vậy con chăm sóc Duyệt Duyệt nhé, đừng để con bé ảnh hưởng đến công việc của con."

"Vâng, không sao đâu ạ." Lâm Vận Thanh lấy chiếc khăn quàng cổ trên ghế sofa, quay về phòng mình.

Đến giờ đi, Lâm Vận Thanh kéo vali nhỏ tới gõ cửa phòng Trần Cẩn Duyệt. Lần này Trần Cẩn Duyệt mở cửa rất nhanh, thấy Lâm Vận Thanh đã thay xong quần áo.

Áo khoác đen, quần âu phối cùng bốt da màu đen. Nơi có màu sặc sỡ duy nhất trên người chị là chiếc khăn quàng cổ được Trần Cẩn Duyệt tặng, nhẹ nhàng vắt qua cổ. Tóc chị xõa xuống, buông lơi trên lưng. Thấy chị đeo chiếc khăn đó, Trần Cẩn Duyệt ngẩn thơ nhìn mãi.

"Đi thôi, đừng ngẩn ra nữa."

"Chờ em chút, nhanh thôi." Cô đi tới tủ quần áo tìm chiếc khăn của mình, cũng nhẹ nhàng quàng lên.

Tuy không mua cùng lúc với nhau, nhưng vẫn thuộc cùng một hãng, cùng một kiểu dáng, vài khác biệt nhỏ về thiết kế qua các năm thì có thể lờ đi không tính. Trần Cẩn Duyệt háo hức như được quay lại cái đêm cô trao đi chiếc khăn, và cái đêm cô quyết tâm khi khi nào lớn lên và kiếm thêm nhiều tiền hơn sẽ mua thêm một chiếc cho mình.

"Đi thôi." Trần Cẩn Duyệt nhanh nhẹn nói, nắm lấy tay chị.

Trong lòng vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp, nhưng giờ đây cô không muốn nghĩ nhiều thêm.

Có thể khắc phục sự khác biệt về thời gian và khoảng cách, quan trọng là, mong ước từ bảy năm trước cuối cùng cũng thành hiện thực, đây là một khởi đầu tốt.

Quan trọng hơn, Lâm Vận Thanh cũng đang mỉm cười nhìn em.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.