Từ sau cái đêm tôi cúi mình nhìn vào vực thẳm, như tôi đã nói trước đó, hiệp ước với ác quỷ đã kiên cố ghìm chặt vào người tôi. Nhưng, em, Trần Cẩn Duyệt, cuối cùng cũng đã quay về.
Em như sống lại chỉ sau một đêm, và lại bắt đầu bám riết tôi, gọi tôi là chị Thanh Thanh, hỏi tôi có bận không, đòi tôi đón em tan trường.
Lại một lần nữa tôi bị vây quanh trong cảm giác "em ấy cần mình" mà đã lâu tôi chưa được biết lại. Tôi đắm chìm trong đó, nghĩ đâu đến nỗi là cuộc giao dịch hoàn toàn thất bại, thậm chí tôi còn nếm được chút vị ngọt.
Dù tôi đã trả lời em rằng "Chị không thích ai cả", nhưng luôn luôn tôi vẫn cảm thấy Trần Cẩn Duyệt đang ướm lòng tôi, ví dụ như khi tôi đến đón em tan học, vừa nhìn thấy tôi, em sẽ chạy lại và nắm lấy tay tôi, mặc kệ lời chào "tạm biệt" từ Nhậm Tiểu Tiểu đằng sau lưng. Tôi thường gửi lời chào đến Nhậm Tiểu Tiểu thay cho cô em gái bướng bỉnh của tôi, rồi cùng em về nhà, suốt chặng đường em không chịu buông tay tôi.
Còn có chuyện thế này nữa, không rõ là vì "tự dưng ngủ dậy đề bài biến thành rất khó" hay là "đầu em đột nhiên kém thông minh hẳn", dẫn đến việc em luôn gọi tôi vào phòng để dạy em cách làm các câu hỏi. Tôi đọc đề bài rất chăm chú, trong đầu toàn là các bước giải đề, cũng bởi các môn học năm cấp 3 không thể coi là dễ đối với người vừa tốt nghiệp đại học như tôi. Để mà so sánh, việc mà em phải làm đơn giản hơn tôi nhiều - em chỉ việc nhìn tôi.
Đúng vậy, tôi dừng lại ở câu hỏi đó bao lâu thì em sẽ nhìn tôi chăm chú bấy lâu, không có chuyện rời mắt. Tôi chìm trong ánh nhìn của em, toàn thân lúng túng khó tả. Tôi yêu cầu em nhìn đề bài, đừng nhìn tôi. Em cười khúc khích, không chú ý đến những gì tôi nói.
Sau nhiều lần như thế, tôi không còn muốn làm cô giáo tốt bụng sa bẫy nữa, tôi đặt bút xuống, cũng nhìn em. Thế là đôi mắt em cong lên như đang cười tôi đã thông minh hơn vậy, sau đó tựa vào vai tôi, nói chuyện với tôi rồi gấp sách bài tập lại.
Không ai quan tâm đến đề bài nan giải đó nữa.
Có sự ngây thơ gần như tàn nhẫn nơi Tiểu Cẩn, em hoàn toàn cho ra hết những tình cảm dành cho tôi, giải toả bằng sạch mọi kiềm chế của hai năm trước, thể hiện nhiều gấp đôi với tôi, nhiều khi khiến tôi không thể nào đối mặt.
Bởi tôi luôn là người sống thận trọng, nhìn trước nhìn sau và suy nghĩ nhiều. Trầm tư mặc tưởng thật nhiều tôi mới vỡ lẽ, câu "có thể" đó là hai chữ quá giới hạn nhất mà tôi từng nói trong đời.
Nhưng chẳng phải, sự ngây thơ của em chính là điều tôi muốn em trở thành sao?
Nghĩ đến đây, tôi lại dung túng em thêm một ít.
Khi đó tôi vẫn là người mới bước vào thị trường lao động, thường bị những "ma cũ" có ít chuyên môn nhất định ném cho vài công việc không nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi, nhưng tôi luôn vâng lời hoàn thành mà không kỳ kèo bất cứ điều gì, cũng như không có tư cách kỳ kèo.
Những công việc "khởi điểm cũng khá" đó là nhờ công đèn sách suốt bao nhiêu năm qua của tôi đổi lại, từ lâu tôi đã mất đi quyền thương lượng lương công. Tôi muốn Trần Phương sớm bớt vất vả, muốn em gái tôi được sống một cuộc đời không cần âu lo về tiền.
Hôm đó, trưởng phòng mới đến phê bình tôi vì không làm tối công tác chuẩn bị bước đầu cho dọn dẹp dữ liệu, khiến công việc đã chuyển sang giai đoạn phân tích sẽ mất thời gian quay lại kiểm tra lỗi, làm chậm tiến độ hai ngày của hai người.
Tôi vội vàng xin lỗi và nói tối nay sẽ sửa lại, đồng thời thầm cầu nguyện sai lầm ngớ ngẩn này sẽ không ảnh hưởng đến tiền thưởng theo quý của tôi.
Quay về vị trí làm việc, trước tiên tôi gửi tin nhắn cho Trần Cẩn Duyệt, nói hôm nay chị sẽ làm việc đến rất muộn, em đừng đợi.
Sau vài tiếng em mới trả lời, hỏi tôi: "Chị vẫn chưa xong à?" Tôi đoán em vừa tan lớp tự học buổi tối.
Tôi nói phải, chắc phải hai tiếng nữa. Trong tủ lạnh có đồ ăn, em đói thì hâm nóng lên tự ăn, cơm nước bài vở xong nhớ ngủ trước nhé.
Tôi làm một mạch đến 11:30 đêm, không chỉ dọn sạch dữ liệu ban đầu mà còn tính toán lại mọi thứ theo tiến độ dự án hiện tại. Một mình tôi nhìn chằm chằm màn hình máy tính trong văn phòng, mắt đau nhức, bụng cồn cào, tự nhủ lần này không được làm sai nữa.
Khi mọi việc đã hoàn tất, tôi nhấn nút gửi email. Đã quá mười hai giờ, tôi ngả vào ghế, ngẩng đầu lên thở dài, cuối cùng cũng xong. Thu dọn đồ đạc rồi đi xuống tầng.
Hải Thành vào cuối thu đã quá lạnh để chỉ mặc một chiếc áo khoác. Giờ này ngoài đường vắng tanh, tôi bước ra sảnh tòa nhà văn phòng, chỉ muốn nhanh nhanh bắt taxi về nhà.
Bỗng, có dáng ai co ro trong bộ đồng phục học sinh bên đường rất nhanh đã bắt trọn sự chú ý của tôi.
Là Trần Cẩn Duyệt.
Em dựa vào cột điện thoại, đúng lúc đang ngáp dài thì nhìn thấy tôi, thế là vội vàng ngậm miệng mà cười, chạy tới với tôi.
Tôi không thể cười nổi, cau mày hỏi sao em lại ở đây?
"Đón chị tan làm đó." Em cười rạng rỡ, như thể đó là chuyện đương nhiên.
Tôi thấy em vẫn đeo cặp sách, vậy nên, sau giờ học buổi tối lúc 9:30 em đã đến thẳng đây.
"Sao em không nghe chị, sao không về nhà trước?"
Em nghiêng đầu nói: "Chuyến xe buýt cuối cùng, nếu em không đến thẳng chỗ chị mà về nhà trước, sẽ không bắt kịp."
Tôi có hỏi vậy đâu? Em ấy lúc nào cũng đổi chủ đề.
Gió thu nổi lên lạnh căm, tôi rét run: "Lần sau không được làm thế nữa, nguy hiểm lắm biết không".
"Chị giận à?"
"Không."
"Vậy lần sau em lại đến." Em lại cười, khiến tôi im lặng một lúc.
Tôi nói: "Vậy lần sau em đến sảnh dành cho khách mà đợi, không được đứng ngoài."
Vậy mà em lại tủi thân, chỉ vào chú bảo vệ trong tòa nhà: "Chú bảo vệ không cho em vào."
Tôi quay lại thấy chú Vương đang bệ vệ canh giữ ở quầy lễ tân, bụng nghĩ lần sau phải nói trước với chú mới được.
"Òng ọc..." Bụng tôi kêu lên.
"Chị chưa ăn à?" Em hỏi tôi.
"Còn em?"
Em không trả lời tôi, mà dẫn tôi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh, đưa tôi một chai trà bưởi còn dư chút độ ấm.
Em chọn một phần cơm thịt om và một vài món oden, đến quầy thu ngân tôi trả tiền, ngồi cùng em trên chiếc ghế cao cạnh cửa sổ ăn bữa tối muộn màng.
Em còn vặn nắp trà bưởi với vẻ gì đó ghi hận, nài nỉ tôi uống một ngụm: "Em mua cho chị thôi đấy, sắp nguột mất kìa."
Tôi chỉ đành cầm lên uống, khi nghiêng đầu đổ nước vào miệng, ánh mắt tôi vẫn nhìn em không rời. Thế này đã được chưa?
Tất nhiên em ấy hài lòng, chuyển thành chống cằm, nhìn tôi ăn.
"Đừng nhìn chị nữa..."
"Hôm nay chị có mệt lắm không?" Em lờ đi những gì tôi nói, như em vẫn luôn vậy.
"Chị không sao."
"Chị..."
"Ơi."
"Em muốn lớn nhanh hơn nữa." Nói xong, em xoắn lọn tóc để thả của tôi, nhẹ nhàng vén ra sau tai tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi thấy như chính tôi mới là em gái của Trần Cẩn Duyệt, còn em là người chị biết chăm sóc tôi.
"Em... không cần lớn lên." Tôi nói sự thật.
Tốt nhất là em hãy cứ luôn cần đến tôi.
Em ấy không nói, chỉ tôi cười, đôi mắt trong veo càng khiến tim tôi lạ lùng.
"Cho dù lớn lên, em vẫn sẽ em gái của chị."
Tôi im lặng. Có cảm giác bị em nhìn thấu, và cả cảm giác hoảng sợ không thể kiểm soát.
Cuối cùng em cũng quay đi ăn cốc oden của em, và gắp một miếng thịt bò viên vào bát của tôi.
"Em ăn từng này đủ chứ?"
"Đủ, em ăn cơm ở trường rồi."
"Ừm."
"Chị."
"Ơi?"
"Chúng ta cùng nhau ngắm mặt trời mọc nhé?"
Gì nữa đây.
"Hôm nay không được đâu..."
Tại sao tại cuối âm tiết tôi lại thêm một sự không chắc chắn? Bởi vì tôi nghĩ nếu em ấy một mực nài nỉ thì tôi vẫn đồng ý mà không cần nguyên tắc.
"Sáng sớm Chủ nhật được không? Hôm đó em không cần đi học."
Tôi nghĩ, chiều chủ nhật Trần Phương mới về. Vậy là tôi đồng ý.
Trần Cẩn Duyệt cười đắc thắng, tôi nói thêm: "Vậy em hứa với chị, không được lén lút đợi chị tan làm như hôm nay nữa."
"Được." Chúng tôi thực hiện một cuộc thương lượng không công bằng.
Vào cái đêm thứ Bảy đó sau khi Trần Cẩn Duyệt tắm xong, em kêu muốn ngủ với tôi, với lý do là hơn 4 giờ sáng mai đã phải dậy đi biển, sợ tôi sẽ ngủ quên.
Nghe vậy, tôi không biết phải phản kháng thế nào. Tôi không có thói quen nằm ì trên giường, mà cho dù có thì cũng đâu cần đến một người thường xuyên vô tư nằm ườn đến tận 10 giờ thứ 7 Chủ Nhật còn chưa chịu dậy đến giám sát tôi.
Tôi nhìn em không nói, thấy miệng em hơi bĩu môi.
Bước tiếp theo em ấy sẽ làm nũng đây.
"Đi mà... chị."
Tôi đã nói mà.
Tôi thở dài, đồng ý.
Em vui vẻ chạy sang phòng tôi, chui lên giường.
Nửa đêm, em ngủ không chịu yên, trăn đi trở lại xoay người đổi hướng, thỉnh thoảng lại hít một hơi thật sâu cho tôi nghe.
"Không ngủ được à?" Như em muốn, tôi hỏi.
"Em lạnh." Em lập tức quay người lại, vội vàng mở lời như những chữ này đã nóng lòng trong miệng em từ lâu, chỉ chờ tôi hỏi.
Tôi víu chặt góc chăn bên em, ngăn cho gió lùa vào.
Em không hài lòng: "Bây giờ chị còn không chịu ôm em..."
Tôi cứng họng. Tay tôi đặt lên eo em, như ngầm đồng ý, em rúc vào vòng tay tôi.
Em vẫn chưa hài lòng: "Vỗ em đi."
Đây là thói quen từ bé, phải được tôi dỗ ngủ em mới chịu. Tôi nhắm mắt lại không nhìn em nữa, nhưng tay lại không vâng lời, từng nhịp từng nhịp vỗ lên người em.
Chỉ đến đây em mới bằng lòng chìm vào giấc ngủ.
Khi đồng hồ báo thức vang lên, ngoài cửa sổ trời vẫn tối như mực. Thật hiếm có hôm Trần Cẩn Duyệt không lười biếng nằm ườn, mà thức dậy rất nhanh.
Chúng tôi gọi taxi ra bãi biển - một điều khá xa xỉ. Ở điểm ngắm cảnh cũng có vài người đang ngắm mặt trời mọc giống chúng tôi, coi bộ đều là học sinh sinh viên.
Tôi và Trần Cẩn Duyệt đứng khép nép co ro. Rõ ràng chúng đã cố ý mặc thêm một lớp quần áo, nhưng vẫn không kháng lại gió biển sáng sớm cuối thu.
Trần Cẩn Duyệt lập tức ôm tôi vào lòng, bất ngờ cái ôm này khiến tôi có cảm giác khác lạ. Nó không mềm mại và âu yếm như bất kỳ cái ôm nào trước đây của chúng tôi, cũng không thuần khiết như vài tiếng trước khi tôi ôm em trên giường - ít nhất là theo góc nhìn của tôi.
Ồ, phải, tôi nhớ ra rồi, là "mạnh mẽ".
Tôi không cử động trong vòng tay em, không biết bắt đầu từ khi nào mà em đã sắp cao bằng tôi.
Tôi dựa vào em. Trong cuộc sống của tôi và em, có rất ít khoảnh khắc chúng tôi cùng lúc "không kìm nén" thế này. Nhiều lúc tôi buộc phải đúng mực khuôn phép, và em cũng không có tính chiếm hữu quá mức.
Nhưng tôi không bận tâm, dù sao cũng đã quá muộn.
Chúng tôi ôm nhau một lúc, bầu trời bắt đầu chuyển từ đen sang màu xanh lam yên ả. Thực ra tôi thích thời điểm này hơn cả khi mặt trời mọc, không khí trong lành và mát mẻ, thế giới không ồn ào, trên nền màu xanh lờ mờ lúc ẩn lúc hiện.
Không có khoảng ngắt rõ ràng giữa bầu trời và mặt đất ở phía xa, chúng dung hoà vào nhau, ranh giới bị xóa nhòa, như tôi và Trần Cẩn Duyệt lúc này.
Tiếc thay màu lam của bầu trời tan đi rất nhanh, chỉ khoảng mười lăm phút. Ai ai cũng thích bình minh, nhưng tôi hy vọng nó sẽ đến muộn hơn.
Để sắc lam này giấu kín bí mật của tôi thêm một lúc nữa.
Tôi bảo em rời khỏi cái ôm, để tôi lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh cho em.
Em lặng lẽ tựa lên bệ đá, mắt không nhìn camera mà nhìn tôi. Trời vẫn còn rất tối, tôi nhấn nút chụp, hình ảnh không được đẹp cho lắm. Trong ảnh là em đang được bao phủ trong sắc xanh sâu thẳm, đôi mắt đang hướng về tôi.
Tôi không dám nhìn lâu, vội tắt màn hình điện thoại.
Trời sắp sáng, mặt trời dần ló dạng, ánh nắng dịu nhẹ và không chói nhoà. Tôi nghe thấy vài tiếng cảm thán từ những người bên cạnh. Đẹp thật sự.
Tôi quay lại nhìn Trần Cẩn Duyệt - người đòi đi xem mặt trời mọc - đang lãng phí thời gian nhìn tôi.
Thành thật mà nói, tôi hối hận khi quay đầu lại, vì ánh mắt em không cho tôi được rời xa.
Em từng bước đến gần tôi, những hạt giống dục vọng không biết đã chôn chặt từ khi nào giờ đây lại dần dần mọc lên theo ánh mặt trời.
Đôi mắt em như những tấm gương đầy khát vọng, sáng ngời đến nỗi tôi không còn nơi nào để trốn.
Tôi nhát, em thì khăng khăng bướng bỉnh.
Gió biển đem bầu không khí quanh tôi rục rịch sống dậy, như một lời thì thầm vô hình lảng vảng bên tai.
Tôi buộc phải hít chúng vào đường mũi. Rõ ràng gió rất mát nhưng tôi thấy như mình đang bị thiêu cháy, đầy tội lỗi.
Và trong sự tội lỗi đó, tôi run rẩy không thể kiểm soát được.
[Đừng nhìn chị như thế nữa.]
Tôi yếu ớt cầu xin.
Trời sắp sáng, không thể dây dưa mối tơ lòng tới tận lúc đó được.
Tôi kéo em lại, đáp một nụ hôn lên khoé môi em. Giống như cái ôm hôm nay của em khác với những lần trước, nụ hôn này là hiến lễ tôi dành cho vực thẳm.
Trần Cẩn Duyệt không nói gì, chỉ ôm tôi, tôi nghe thấy nhịp tim của em, hòa theo nhịp sóng vỗ, từng chút công kích vào dây thần kinh não của tôi.
Mặt trời đã mọc trên nửa bầu trời, lễ ngắm bình minh đến đây là kết thúc.
Có vài người lạ đến hỏi liệu chúng tôi có muốn nhờ chụp ảnh hộ, tôi nghĩ cô ấy có lẽ đã hiểu nhầm chúng tôi là một cặp, tôi hơi hoảng.
"Được." Trần Cẩn Duyệt đáp lời trước tôi.
Em riết chặt tôi vào lòng, nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính. Tôi hơi cong khóe miệng hợp tác cùng em.
"Tách!" Đèn flash bật sáng.
Tôi hoảng loạn, không vì lý do gì.
Ống kính như một con quỷ máu lạnh đang phán xét tôi, chờ ánh sáng ban ngày vạch trần tội ác của kẻ điên ra trước công chúng.
Tôi nhận tấm Polaroid mà họ đưa cho, nói lời cảm ơn.
Người nọ nói: "Không có gì, hai người đẹp đôi lắm."