Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 31: Pháo hoa



Trần Cẩn Duyệt tỉnh dậy trong ánh nắng chói chang của Nam Thành, khi đó trong phòng không còn bóng dáng ai. Cô nằm một mình trên giường, tay chân dang hình chữ đại, hiếm có khi không bị giục dậy sớm.

Đánh răng xong, xỏ dép đi ra ngoài, Trần Cẩn Duyệt thấy Lâm Vận Thanh và mẹ đang ngồi uống trà trên ghế bành ở ban công, nhàn nhã và thoải mái.

Lâm Vận Thanh chú ý thấy em trước, cầm chiếc cốc sứ nhỏ xinh quay lại nhìn em: "Dậy rồi à?"

Trần Phương cũng quay đầu lại: "Ố, nay dậy sớm thế." Trần Cẩn Duyệt nghe không biết mẹ đang khen hay khịa mình, chỉ thấy Lâm Vận Thanh lại cười.

"Mấy giờ rồi?" cô hỏi.

"Gần 11 rưỡi!" Trần Phương đứng lên, cầm hộp thức ăn vuông trên bàn nhỏ lên đưa cho con gái.

"Bữa sáng chị con mang về đấy."

"Vâng."

Cô cầm lấy, bóc ra xem, là hai chiếc bánh hạt mè và một quả trứng luộc.

Lâm Vận Thanh đứng dậy, cầm tách trà nhỏ tựa vào lan can ban công, ra hiệu cho em ngồi vào chỗ của mình.

Chị vẫn như vậy, dồn trọng lượng cơ thể lên chân trái, chân phải hơi nhích sang trái, quay lưng về phía ánh mặt trời, nhìn Trần Cẩn Duyệt ngồi xuống, gõ quả trứng xuống bàn rồi chầm chậm bóc ra.

Trần Cẩn Duyệt cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn: "Chị cứ đứng như thế, dễ bị vẹo cột sống lắm."

"..."

Nghe vậy, chân phải Lâm Vận Thanh gõ vào bên chân đang bắt chéo của Trần Cẩn Duyệt, tỏ ý "em cũng thế mà còn nói chị".

Trần Cẩn Duyệt thầm đảo mắt, bỏ chân xuống, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

Lâm Vận Thanh cũng đổi tư thế, chuyển trọng tâm sang chân phải, chân trái cũng khẽ chạm vào chân phải y chang.

Làm thế này sẽ vẹo cân đối.

[Ấu trĩ.] Trần Cẩn Duyệt thầm nghĩ.

"Duyệt Duyệt, hôm nay chúng ta dự định đi đâu?" Trần Phương hỏi.

"Không đi đâu cả, hôm nay ăn ở khách sạn, ở lại đến tối ngắm pháo hoa mừng năm mới."

"Chỉ thế thôi hả, vậy chiều mẹ sẽ ra biển tắm nắng."

"Vâng, con đi cùng mẹ." Trần Cẩn Duyệt vừa nói vừa rót cho mình một tách trà, ăn cùng trứng luộc.

Lâm Vận Thanh lấy điện thoại ra xem, nói: "Con không đi cùng mẹ và em được, vướng vài việc phải xử lý."

Trần Cẩn Duyệt cau mày, 30 Tết đến nơi còn bận cái gì? Rốt cuộc chị làm nghề gì vậy?

Vẻ mặt cô khó coi thấy rõ, Lâm Vận Thanh lại nói thêm: "Xong việc sẽ đi tìm mẹ và em ngay."

Chỉ khi đó tâm trạng cô mới đỡ hơn, cắn thêm một miếng bánh mè đã mất độ giòn.

Nhàn nhã ăn bữa sáng hơn nửa tiếng, Lâm Vận Thanh đứng đối diện cô, nhâm nhi tách trà, mãi chưa thấy hết.

Mùa đông ở Nam Thành hơi nóng, cô trốn dưới bóng râm được chị che chắn, gần có gió nhẹ thổi, xa có lá cọ đung đưa, lại cảm thấy buồn ngủ.

Cô ngửa đầu ra sau, ngáp.

"Nếu buồn ngủ thì chợp mắt một lát."

Trần Cẩn Duyệt ngẩng đầu nhìn chị: "Sắp 11 rưỡi đến nơi, thôi."

Lâm Vận Thanh lại cười, lười biếng và thản nhiên, bấm vào màn hình điện thoại đưa cho Trần Cẩn Duyệt xem.

09:46.

Trần Cẩn Duyệt nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu - tại mình, tại mình - tại sao đã mắc lừa nhiều lần mà vẫn tin lời mẹ kia chứ. Cô đứng dậy về phòng, bỏ lại hai người trên ban công.

"Này! Đi đâu thế?" Trần Phương gọi với từ phía sau.

Trần Cẩn Duyệt làm ngơ, không trả lời.

Ngủ một mạch đến giờ ăn trưa mới hậm hực thức dậy. Ba người đi ăn buffet tươm tất tại khách sạn, không đặt nhiều kỳ vọng nhưng cũng không đến nỗi thất vọng - ít ra không cần đặt chỗ trước.

Trở về phòng, Lâm Vận Thanh lập tức mở máy lên bắt đầu làm việc. Trần Cẩn Duyệt thoa kem chống nắng cho mẹ, thay quần áo phù hợp ra biển rồi cầm khăn xuống tầng cùng mẹ.

Biển à, thực ra biển nào cũng giống biển nào, vẫn cát mịn và sóng trắng, vẫn ô che nắng và nước dừa.

Hai mẹ con bỏ lại giày cạnh ghế dài, thay dép bước đi trên bãi biển kẻo bỏng chân.

Trần Phương nhìn cô gái phía trước đeo mặt nạ facekini, thế là quay trái quay phải nhìn, nghĩ cái đó cũng hay, đang định mở miệng hỏi con gái không biết thứ đó mua ở đâu.

"Không được, mẹ mà mua là con sẽ không nhận mẹ nữa." Không ai hiểu mẹ bằng con gái, Trần Cẩn Duyệt đi trước một bước kịp thời ngăn chặn.

"Ừ." Trần Phương nghĩ thầm, nếu Thanh Thanh ở đây, chắc chắn con bé sẽ không nói chuyện với mình như thế này.

Hai người đi bộ mấy trăm mét, thực sự cũng không thấy gì mới mẻ nên quay lại tìm chiếc ghế nằm lúc đầu rồi ung dung ngồi lên đó.

Trần Cẩn Duyệt đưa khăn cho mẹ, tuỳ mẹ dùng làm đệm, làm chăn hay gì thì làm. Còn mình thì cuộn chiếc khăn lại kê sau gáy làm chiếc gối nhỏ.

"Duyệt Duyệt à."

"Dạ?"

"Sắp đến sinh nhật con, năm nay con muốn tổ chức thế nào?"

"Sao cũng được, con sắp 25 tuổi đến nơi, không thích tổ chức sinh nhật." Trần Cẩn Duyệt lạnh lùng trả lời.

Cô không nói dối, đúng là không thích tổ chức sinh nhật nữa. Hễ khi nói về sinh nhật là thể nào cô cũng nhớ lại Lâm Vận Thanh khi đó, khi đó chị hạnh phúc và tình cảm biết bao, bây giờ lại tránh né và oán giận biết bao.

Nhưng có lẽ Trần Phương không nghĩ như vậy, bà nghĩ, ngày xưa chưa có điều kiện tổ chức cho hai đứa nhỏ ăn sinh nhật tử tế, bây giờ hai đứa đã lớn cả, trong sáu năm Duyệt Duyệt ra nước ngoài cũng không được một lần sum họp chúc mừng sinh nhật, sự bầu bạn đơn giản nhất đã biến mất.

Bây giờ cuối cùng con gái đã về, chưa biết sẽ ở lại bao lâu, trùng hợp đến dịp sinh nhật nên chẳng có lý gì mà không tổ chức.

Nghĩ đến đây, mẹ lại hỏi: "Con về đây sắp được một tháng nhỉ, công việc ở đó thế nào?"

"Cũng ổn ạ, con xin nghỉ hai tháng."

Nhưng thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt cái đã một tháng trôi qua.

Trần Phương không hỏi thêm, trong khi tâm trí Trần Cẩn Duyệt vẫn chưa kết thúc chủ đề.

Còn một tháng nữa. Nếu, ý cô là "nếu", nếu có thể nói rõ ràng với Lâm Vận Thanh thì phải chăng cô không cần đi nữa?

Cùng lắm là nghỉ việc về Trung Quốc, đi xin việc mới với cái danh du học sinh về nước.

Chuyện xảy ra sáu năm trước khi cô mới 18 tuổi vẫn chưa được làm rõ, năm nay cô 24 tuổi - là tuổi của Lâm Vận Thanh năm đó, có lẽ cô có thể hiểu Lâm Vận Thanh hơn?

[Nếu Lâm Vận Thanh cũng bằng lòng cho mình hiểu.]

Như vậy họ sẽ lại được sống cùng nhau như sáu năm trước... hoặc thậm chí còn tốt hơn - Trần Cẩn Duyệt đã lớn, có thể thuê phòng tự ra ngoài ở, không cần lo lắng nhiều về mẹ nữa.

Những cái ôm, những nụ hôn và những điều thân mật hơn, đường còn dài, tương lai còn rộng, hai người có thể lấp đầy khoảng trống của sáu năm qua từng chút một.

[Nếu Lâm Vận Thanh bằng lòng...]

Trần Cẩn Duyệt ẩn mình dưới bóng mát từ ô che nắng, tay trượt chiếc kính râm đeo trên đầu xuống, bên tai là tiếng Trần Phương gọi video với hội chị em, đằng xa mỗi lớp sóng là hơi thở của biển cả, lớp này chồng lên lớp nọ, để lại vết bọt trắng trên bãi cát.

[Nếu được như vậy thì thật tuyệt.]

Nghĩ vậy, cô lại nghiêng đầu, chợp mắt một giấc.

Một lúc sau, Lâm Vận Thanh đặt ngón trỏ vào lòng bàn tay đang mở của em, gãi nhẹ làm em ngứa, phải thay đổi tư thế khi vẫn còn đang mơ. Cứ lặp lại vài lần, cuối cùng cũng khiến người trước mặt phải mở mắt.

Trần Cẩn Duyệt tỉnh giấc, kính râm đeo lên sống mũi, mắt vẫn lờ mờ phủ đầy bởi màn sương biển, cổ họng như dinh dính lại với nhau, cô nuốt nước bọt.

Nhớ lại rằng Lâm Vận Thanh nói sẽ đến gặp hai người khi xong việc, bây giờ chị thực sự đã đến, còn mang theo cả hai quả dừa đã chặt sẵn.

Nhịp thở mang sự mệt mỏi khi vừa thức dậy, quay sang nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say.

Trần Cẩn Duyệt nhìn Lâm Vận Thanh, thốt ra hai chữ nũng nịu: "Ôm ôm..."

Giọng cô khi vừa tỉnh dậy nói gì cũng như đang làm nũng. Dù cô đang làm thế thật.

Nhưng Lâm Vận Thanh chỉ cười, như gió biển ôn hoà ấm áp, không trả lời mà ấn nhẹ vào chóp mũi em, trượt chiếc kính râm lên vị trí cũ. Rồi quay đi gọi mẹ dậy.

Chắc là Trần Phương không ngờ mình cũng ngủ quên, lúc tỉnh lại, bà giật mình, vội vàng hỏi: "Ố, sao lại ngủ quên nhỉ? Mấy giờ rồi?"

"Sáu rưỡi." Trần Cẩn Duyệt ngồi dậy, trả lời như thật, cầm một trái dừa lên uống.

"Hả? Muộn vậy sao, chúng ta mau đi thôi." Trần Phương vội vén chiếc khăn tắm đắp trên người lên, đứng dậy.

Lâm Vận Thanh bất lực liếc nhìn em: "Không phải đâu mẹ, mới bốn giờ thôi."

Nghe vậy, Trần Phương không thèm gấp chăn nữa, chuyển sang đánh Trần Cẩn Duyệt: "Đứa nhóc này, sao lúc nào cũng trêu mẹ vậy?"

Trần Cẩn Duyệt bị đánh mà vẫn cười như được mùa, thầm nghĩ, không phải con học từ mẹ sao?

Nhưng cô biết điều không nói gì, tay đưa quả dừa còn lại cho mẹ, dâng hoa cúng Phật cho mẹ nguôi giận.

Có hai đợt bắn pháo hoa mừng năm mới ở Nam Thành, một đợt ở bãi biển trung tâm lúc 9 giờ tối, kéo dài nửa giờ. Đợt hai là cạnh cầu vượt biển, bắt đầu từ sáng sớm Tết, có thể nhìn thấy từ những tòa nhà cao tầng ở khu vực trung tâm thành phố.

Trần Cẩn Duyệt cùng mẹ về phòng, tắm rửa, thay quần áo chuẩn bị đến bãi biển trung tâm dạo chơi, đồng thời chờ đợi màn pháo hoa đầu tiên.

Đêm giao thừa ở Nam Thành khác hẳn những nơi khác, vì nơi đây là thành phố du lịch nên cứ đến mùa đông lại thành điểm tránh lạnh nổi tiếng, hơn nữa được nghỉ Tết dài ngày, khi những nơi khác vắng tanh không một bóng người thì Nam Thành lại náo nhiệt theo cách riêng.

Khi Lâm Vận Thanh lái xe chở cả nhà đến bãi biển trung tâm, nơi đó đã đông nghịt người, phải hơn mười phút mới tìm được chỗ đậu xe. Từ nơi đậu xe đến bãi biển trung tâm có một đoạn đường dài gần hai cây số, ban ngày là con phố thương mại, ban đêm úm ba la hoá thành chợ đêm.

Lâm Vận Thanh khoác tay hai người bên cạnh, tìm một quầy hàng ngồi xuống ăn tối. Sau đó, họ thong dong dạo chơi trên đường đến bãi biển, dù sao cũng đã hết chỗ đẹp, chẳng thà cứ từ từ thôi.

Cuối cùng tìm được một vị trí trên một gò dốc nhỏ cạnh cây cọ, không hẳn là chỗ đẹp nhất nhưng cũng tốt vì quanh đó vắng người, rất yên tĩnh.

Còn nửa tiếng nữa mới bắn pháo hoa. Lâm Vận Thanh dặn Trần Cẩn Duyệt và Trần Phương ngồi đây đợi cô đi mua ít trái cây về. Vừa vặn một chuyến đi và về, pháo hoa cũng sắp bắt đầu.

Lâm Vận Thanh bóc một hộp dứa đưa cho mẹ, còn một phần ổi đã được bổ sẵn thì rắc bột mận chua lên, giữ lại cho mình và em.

Chùm pháo hoa đầu tiên nở rộ đúng lúc Trần Cẩn Duyệt đang đưa một miếng trái cây vào miệng, cô giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn chùm tia pháo hoa như những dải vàng trên không trung.

Tiếng pháo hoa kêu vang hoà cùng tiếng người nói cười rộn rã, rõ ràng đang ở trong bầu không khí ồn ào đến vậy mà cô vẫn nhạy bén bắt được tiếng cười khẽ của Lâm Vận Thanh.

Cô quay đầu lại nhìn, ánh đỏ ánh xanh nhấp nháy lúc mờ lúc ảo trên khuôn mặt chị. Pháo hoa nở rộ trong con ngươi chị sáng ngời, đẹp hơn cả pháo hoa trên bầu trời.

Cô nhìn đắm đuối, cho đến khi bị chị phát hiện ra.

Lâm Vận Thanh mỉm cười, tay giơ lên đẩy cằm em, cười nói: "Nhìn trời đi, đừng nhìn chị."

[Nhưng bầu trời không đẹp bằng chị.]

Trần Phương giơ điện thoại lên quay video, đằng trước có cặp đôi đang hôn nhau dưới màn pháo hoa rực rỡ, khắp tâm trí Trần Cẩn Duyệt tràn ngập Lâm Vận Thanh.

Cô âm thầm đưa tay chạm vào chị, Lâm Vận Thanh nắm đốt ngón trỏ của em, một lúc sau nhoài người lại hỏi: "Ra đằng kia ngắm được không?"

"Được..." Trần Cẩn Duyệt không biết "đằng kia" là đằng nào, nhưng không sao, cô sẽ đi theo chị.

Lâm Vận Thanh dắt tay em chen vào đám đông tới gốc cây dừa cách đó hàng chục mét. Cô dựa vào gốc cây, nhìn em, nhẹ nhàng dang tay ra cười với em.

Trần Cẩn Duyệt lập tức nhào vào trong ngực chị, giọng điệu mềm nhũn: "Trễ nhiều tiếng lắm rồi..."

Là yêu cầu "ôm ôm" chưa đạt được mục đích trên ghế bãi biển vừa chiều nay.

"Thù dai." Lâm Vận Thanh mỉm cười, vùi đầu vào hõm cổ em.

"Lâm Vận Thanh..." Trần Cẩn Duyệt lại nhịn không được mà dụi vào chị, thực sự đây không phải một nơi lý tưởng để hôn, cô biết. Nhưng trong bầu không khí này, thật sự không thể chịu nổi.

Cô ngẩng đầu lên nhìn chị, chỉ nhẹ nhàng một cái thôi. Cô nghĩ.

Trong ánh mắt ngầm đồng ý của Lâm Vận Thanh, cô che đi đôi mềm mại của chị, vừa chạm vào đã lại tham lam không biết đủ.

Làm sao chỉ có thể chụt một cái chứ, cô nhẹ nhàng liếm chị, như một con thú nhỏ rên rỉ không muốn rời đi.

Pháo hoa nổ vang bên tai, bức tranh tráng lệ mỗi năm xảy ra một lần trên bầu trời không còn đáng được quan tâm. Thứ đang nở rộ là pháo hoa, thứ đang cháy là khát khao được ở bên cạnh chị được châm ngòi đã lâu, là nỗi nhớ mong được bên chị mãi mãi.

Cô nếm được vị bột mơ trên khóe môi Lâm Vận Thanh, vừa chua vừa ngọt, giống như người trước mặt cô.

Trần Cẩn Duyệt buông đối phương ra, nhẹ nhàng cắn môi mình, lại trở về với cái ôm cũ, cho đến khi pháo hoa kết thúc.

Sau đó suốt quãng đường về cô rất ít nói chuyện, người đông như trẩy hội, cô chỉ biết khoác tay Lâm Vận Thanh, không còn nghĩ được điều gì khác.

Trở về khách sạn, ba người ngồi trên ghế sofa đếm ngược thời gian cùng chương trình đón Tết đã nhiều năm chưa xem, Trần Phương ngáp dài rồi đi vào phòng tắm. Trần Cẩn Duyệt không thể ngồi yên lâu thêm, cô lại một lần nữa bám lấy Lâm Vận Thanh, tỏ lời thỉnh cầu bằng ánh mắt.

Lâm Vận Thanh dẫn em vào phòng mình, khóa cửa lại.

Tiếng pháo hoa đợt hai ở Nam Thành rộ lên ngoài cửa sổ.

Trần Cẩn Duyệt chẳng thể kiềm chế thêm dù chỉ một phút một giây, cô vội vàng hôn chị, vừa hôn vừa đi đến bên cửa sổ. Lâm Vận Thanh thở không ra hơi trước nụ hôn nhiệt tình của em, tách ra một chút không gian, nói: "Tiểu Cẩn... chỉ có, chỉ có mười phút."

"Vậy hãy hôn em mười phút..." Trần Cẩn Duyệt nhanh chóng trả lời. Không muốn lãng phí thời gian nữa, em đã đợi đủ lâu.

Họ lại khoá kín môi nhau.

Trần Cẩn Duyệt dẫn dắt Lâm Vận Thanh. Pháo hoa ngoài cửa sổ như mãnh liệt và hoành tráng hơn hẳn lần trước. Ánh sáng trắng nhấp nháy lọt vào mắt cô trước cả âm thanh.

Trong lúc hôn Lâm Vận Thanh say đắm, cô chợt nhớ đến cái đêm sấm chớp chớp nhoáng lần đó - cũng tia chớp xảy đến trước tiếng sấm.

Vào đêm đó, cô đã hiểu được cơn sóng ngầm đã tồn tại từ lâu nhưng chưa bao giờ được thừa nhận.

Vậy bây giờ, Lâm Vận Thanh, lần này, liệu chúng ta có thể biến cái "nếu như" mà ta nghĩ chiều nay thành "sự thật" không?

Hãy để nỗi nhớ trong giấc mơ của em biến thành tiếng thở gấp, hãy niêm phong tình yêu chỉ tăng chứ không giảm trong sáu năm qua của em vào nụ hôn triền miên.

Vị chua của bột mơ không còn nữa, tất cả những gì sót lại là vị ngọt.

Lâm Vận Thanh.

Pháo hoa rực rỡ, năm tháng đổi dời.

[Nếu chị bằng lòng.]

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.