Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 38: Sốt



Lâm Vận Thanh không biết mình tỉnh dậy vì đói hay là vì đau. Cô chống người dậy, thấy đã hơn bốn giờ chiều, không ai đánh thức cô.

Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn ảm đạm u ám, cô nhẫn nhịn cơn ê ẩm khắp người, mặc quần áo rồi bước ra khỏi cửa. Triệu Mạn ngồi một mình tại vị trí hồi sáng, xem ra vẫn đang làm việc không ngừng nghỉ.

Thấy Lâm Vận Thanh đi tới, Triệu Mạn nói: "Dậy rồi à? Thấy bà ngủ lâu nên tôi không nỡ quấy rầy."

"Giang Hải Đào đâu?"

"Ở trong phòng, chắc cũng đang ngủ."

"Ồ..." Lâm Vận Thanh dựa vào tường, hai tay đỡ trán, cảm giác như đang cách Triệu Mạn rất xa, không còn sức truyền âm.

Thấy Lâm Vận Thanh nhắm nghiền mắt, Triệu Mạn dừng việc đang làm lại, nghiêm túc bước tới, tay lại chạm lên trán Lâm Vận Thanh, lần này đối phương không né tránh nữa, chắc là do không còn sức lực cũng như không gian mà tránh.

Chắc chắn là sốt.

"Tôi biết, tôi sốt." Lâm Vận Thanh lên tiếng trước, không muốn nghe đối phương trách móc.

"Để tôi đưa bà về nhà, quyết phần còn lại Hải Đào và tôi sẽ giải quyết."

"Ừm..."

Lâm Vận Thanh đứng yên bất động, trong khi Triệu Mạn đi giúp cô thu dọn đồ đạc.

Không thể đứng vững được nữa, Lâm Vận Thanh dựa vào tường trượt xuống, ngồi xổm, úp mặt vào giữa hai cánh tay.

Như một mặt trời dần tắt.

Triệu Mạn nhẹ nhàng bước tới, tay trái cầm khăn quàng cổ của Lâm Vận Thanh với chìa khóa xe treo trên ngón tay, tay phải cầm túi, đứng cúi đầu nhìn mái tóc rối bù sắp chạm sàn nhà, nhìn xoáy tóc bướng bỉnh trên đỉnh đầu và cơ thể như đang run rẩy lấy hơi của Lâm Vận Thanh.

Triệu Mạn đặt những thứ đồ trong tay dựa vào tường, xách gấu quần ngồi xổm xuống cùng, vén mái tóc Lâm Vận Thanh ra sau tai, nhẹ nhàng hỏi: "Khó chịu lắm à?"

Lâm Vận Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe nhìn Triệu Mạn, sau đó nhắm mắt lại, gật đầu.

Người ốm đương nhiên rất yếu, nhưng chưa từng ai nhìn thấy Lâm Vận Thanh thế này bao giờ. Triệu Mạn chống đầu gối quỳ xuống sàn nhà, ôm lấy người trước mặt, chậm rãi xoa lưng đối phương.

Lâm Vận Thanh còn chưa kịp khoác thêm áo, ỷ lại máy sưởi đã đủ ấm, cả ngày chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, cả cơ thể khẽ run rẩy trong lòng Triệu Mạn, Triệu Mạn cảm giác trên bả vai mình ươn ướt một chỗ.

Có vài lời đã thành hình từ rất lâu trong lòng Triệu Mạn, nhưng không biết nên hỏi như thế nào.

[Có thật tất cả là do công việc không?]

Mãi cho đến khi Lâm Vận Thanh chủ động thoát ra khỏi cái ôm, cô mới nhìn đối phương, đôi mắt đã đỏ càng thêm đỏ. Nước mắt lau qua dính tèm nhem trên mặt, trên trán vương vài sợi tóc.

Triệu Mạn vén tóc cho Lâm Vận Thanh, liếm đôi môi khô khốc của mình, nói: "Vận Thanh..."

"Có phải, có chuyện xảy ra giữa bà và em gái bà..."

Đôi mắt đỏ hoe của Lâm Vận Thanh nhìn Triệu Mạn, nước mắt lại một lần nữa nhanh chóng tụ lại, cô hơi ngẩng đầu lên.

Cơn sốt khiến đầu phát đau và cơ thấu mỏi thấy rõ, thậm chí còn có tiếng ù vang vảng bên tai. Suy nghĩ của Lâm Vận Thanh bắt đầu thoái lui và tắt ngóm trong âm thanh ấy, những gì cô cho là khoảng cách hợp lý, ngay cả lời bào chữa rằng có thể hợp lý hóa mọi chuyện bằng "em gái ruột" hóa ra cũng chỉ tổ hoài công. Rốt cuộc là do cô yêu quá nhiều, hay tại kỹ năng diễn xuất quá kém?

Lâm Vận Thanh không trả lời, chỉ tựa đầu vào tường, nhắm mắt bất lực.

Nước mắt ứa ra dọc theo thái dương, rơi vào vành tai. Lạnh, nóng, chồng lẫn lên nhau.

Triệu Mạn gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi đó, không nói gì, gạt đi nước mắt, gạt đi câu trả lời trong đó.

Triệu Mạn nắm tay Lâm Vận Thanh, quàng khăn cho cô, lấy áo khoác mặc vào rồi im lặng đi đến bãi đậu xe.

Mọi chuyện không khác gì cái lần cô đưa Trần Cẩn Duyệt về nhà hôm đó. Không ai quan tâm đến cơn mưa mù. Bầu trời u ám bao trùm cả thành phố, ánh đèn đỏ lan dài xuyên qua làn sương, nhìn đăm đăm hai người không cần nhiều lời cũng đủ hiểu nhau.

MC đài phát thanh nói: "Mùng 5 Tết âm là ngày đón Thần Tài. Chúc quý thính giả và các bạn tiền vào như nước, phát tài phát lộc. Ngoài ra, mùng 5 thường được gọi là "Phá Ngũ Tiết", sở dĩ dân gian gọi thế là vì nhiều điều cấm kỵ thường nhật đều có thể phá vỡ trong ngày này. Chúc các bạn một năm mới thẳng thắn, vô tư, dũng cảm tiến về phía trước.

Thẳng thắn, vô tư.

Đôi mắt Lâm Vận Thanh lóe lên, trông ra thành phố đang dần tấp nập ngoài cửa sổ. Sắp hết Tết, và vài ngày nữa thôi sẽ là sinh nhật của Trần Cẩn Duyệt... sau đó, sau đó cô không muốn nghĩ nhiều thêm.

Xe điện chạy sát xe cơ giới trên làn đường hẹp. Thành phố này đã không còn nhiều người lái xe đạp cũ tham gia giao thông, việc có yên sau để chở từng là lý do khiến cô sẵn sàng đạp bánh đi bất cứ nơi đâu.

Nhưng thời gian đã bỏ lại nó phía sau, một đi không trở về.

Cô giơ tay tắt radio, trả mọi thứ về khoảng lặng.

Khi đưa Lâm Vận Thanh vào nhà, Triệu Mạn thấy Trần Phương đanh xem TV một mình trong phòng khách, hương thơm thức ăn từ bếp nghi ngút khắp nhà.

"Mẹ, con về rồi."

Trần Phương vội vàng lại gần, hỏi sao không nói trước một tiếng, biết sớm thì hôm nay mẹ đã mua thêm vài món.

Triệu Mạn đặt đồ đạc trong góc lối vào, nói: "Vận Thanh hơi sốt ạ, cháu đưa cô ấy về nghỉ ngơi."

"Sốt à?" Giọng điệu của Trần Phương trở nên lo lắng, vội kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, vừa chạm đã rụt ngay tay về, cơn sốt không hề nhẹ.

Lâm Vận Thanh thay giày, đi đến ghế sofa, Triệu Mạn quen đường vào bếp rót một cốc nước nóng cho Lâm Vận Thanh: "Vậy tôi đi trước đây, bà nghỉ đi, có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi."

Sau đó đầy ẩn ý nhìn người bơ phờ trước mặt.

"Ừm."

Triệu Mạn nhìn xung quanh, không thấy Trần Cẩn Duyệt đâu. Cô nói lời chào ra về với mẹ Trần - người vừa tìm được chiếc nhiệt kế đo trán - đồng thời nói thêm rằng nếu ngày mai Vận Thanh chưa đỡ và cần đến bệnh viện thì hãy gọi cho cô.

Trần Phương đồng ý, nói lời cảm ơn vì đã đưa Thanh Thanh về, sau đó tiễn Triệu Mạn ra cửa.

[Bíp!]

Màn hình hiển thị 38,7 độ C.

"Thanh Thanh, hôm nay con đã ăn gì chưa?"

Lâm Vận Thanh lắc đầu, muốn hỏi Trần Cẩn Duyệt đâu, em ấy không ở nhà sao?

Trên mặt Trần Phương hiện rõ lo lắng và tự trách, bà nói: "Mấy ngày nay chắc chắn con không nghỉ ngơi đủ, ăn uống cũng vớ vẩn, đáng lẽ mẹ nên gọi cho con hỏi thăm tình hình mỗi ngày."

"Không sao đâu mẹ. Tối nay chúng ta ăn gì ạ?"

"Để mẹ làm món gì đó thanh đạm dễ tiêu, ăn xong thì nghỉ ngơi nhé."

"Vâng."

Trần Phương vào bếp nấu cơm.

Lâm Vận Thanh thổi cốc nước nóng trong tay, hơi nước bốc hơi bay lên mặt. Cô vẫn không hỏi em đang ở đâu.

Trần Phương nấu rất nhanh, lo con ốm nên thoắng cái đã xong, đặt bát đĩa lên bàn rồi vội vàng gõ cửa phòng Trần Cẩn Duyệt.

"Duyệt Duyệt, dậy ăn cơm."

Một tiếng "Vâng" lèm nhèm vang lên từ trong phòng.

Hóa ra em ở nhà, chỉ đang ngủ thôi.

Trần Phương trở lại phòng khách nói: "Chẳng biết dạo này con bé bị sao, cứ như người trên mây, sáng nay mẹ dậy mà con bé mới đi ngủ."

"Hai đứa đều làm mẹ lo chết đi được."

Lâm Vận Thanh cười, đứng dậy từ ghế sofa còn Trần Phương thì về phòng bếp. Cô đứng tại chỗ chờ Trần Cẩn Duyệt đi ra, không nhúc nhích.

Không biết vì sao cô có thể kiềm chế không liên lạc với em suốt sáu năm qua, nhưng bây giờ mới ba ngày đã khó lòng chịu nổi.

Nhớ lại cái đêm ẩm ướt nước dâu tây, khi Trần Cẩn Duyệt dựa lên vai cô cũng chính cạnh nơi cô đang đứng đây, em nói: "Em đã đợi lâu lắm rồi...", phải chăng đây cũng là tâm trạng cô đang cảm thấy?

[Chị đã đợi em rất lâu rồi...]

[Sao bây giờ em mới đến?]

Trần Cẩn Duyệt buồn ngủ díu mắt, ngáp dài xuất hiện ở hành lang, vừa thấy bên sofa có người đang đứng đấy, đôi mắt ngái ngủ chợt hoá tỉnh táo.

Cô dụi mắt, nghĩ hay là do mình chưa tỉnh ngủ, tại sao người trong giấc mơ ban nãy vẫn đứng đằng kia.

Cô bước tới, trong mắt có rất nhiều điều muốn nói nhưng chỉ hơi hé môi, không thốt thành lời.

Trong mắt Lâm Vận Thanh như mờ hơi nước nóng, vừa mông lung vừa dịu dàng, nhìn em.

Trong đôi mắt đó, Trần Cẩn Duyệt hồi tưởng lại nụ hôn gấp gáp trong năm mới. Mỗi tấc đều là người trước mặt.

Sao chị lại hôn em, sao hôm đó lại lạnh lùng với em, tại sao bây giờ lại nhìn em như vậy. Tại sao chị không nói.

Tại sao luôn xáo trộn trái tim em thấp thỏm không yên?

Cô lại cảm thấy thật tủi.

Lâm Vận Thanh nắm lấy tay em, đưa dọc lên bên cổ, nhẹ nhàng ấn tay em vào nơi đó, nói: "Chị sốt..."

Trần Phương còn ở trong bếp. Lâm Vận Thanh nghĩ, chỉ lần này thôi, mình đang ốm nên kiểm tra nhiệt độ cũng là điều hợp lý, chỉ bất chấp một lần này thôi.

Trần Cẩn Duyệt cảm nhận nhiệt độ bằng lòng bàn tay, còn cô cảm nhận Trần Cẩn Duyệt.

Sau một lúc nán lại, cô âm thầm thả tay ra. Trần Cẩn Duyệt hỏi chị uống thuốc chưa?

Cô lắc đầu.

Đối phương quay đi tìm hộp thuốc, không còn tâm trí nghĩ mình tủi hay không tủi nữa.

Khi Trần Cẩn Duyệt cầm thuốc hạ sốt tới, Lâm Vận Thanh đã ngồi vào bàn ăn. Trông chị hốc hác và yếu đuối như thể có thể ngã xuống ngay giây tiếp theo. Ngay cả hôm uống rượu lần trước cũng chưa từng thấy chị như vậy.

Cô đặt thuốc lên bàn: "Ăn xong, chị uống thuốc này."

"Được."

Trần Phương hỏi Lâm Vận Thanh, ngày mai còn cần đến nhà Giang Hải Đào làm việc không?

Lâm Vận Thanh nhìn xuống, biết Triệu Mạn đã diễn đạt đủ những điều cần nói.

"Con không đi nữa, ngày mai ở nhà, ngày kia đi làm sau."

"Ừ, thế ngày mai con cứ ở nhà nghỉ ngơi."

"Vâng..."

Trần Cẩn Duyệt ngồi bên cạnh, cứ cách vài ba giây lại nhìn xem chị có chịu ăn cơm không, xem chị thích món nào thì âm thầm gắp cho chị món nấy. Người chị xinh đẹp dịu dàng của cô sao lại biến thành bộ dạng ốm yếu thế này, hai cục mụn trên trán vẫn chưa biến mất dù đã vài ngày trôi qua.

Khi Lâm Vận Thanh đặt đũa xuống, Trần Cẩn Duyệt vẫn chưa ăn hết nửa số cơm trong bát. Không thể gắng thêm nữa, Lâm Vận Thanh nói: "Con tắm đã rồi đi ngủ đây."

"Ừ, được, mau nghỉ ngơi sớm đi." Trần Phương giục.

Hai mươi phút sau, cô bước ra khỏi phòng tắm thì có ai đó gõ cửa rất đúng lúc, như thể chỉ đợi cô.

Lâm Vận Thanh mở cửa, là Trần Cẩn Duyệt đang đứng bên ngoài.

Trên tay là một cốc nước ấm và hai viên thuốc chưa bóc.

"Chị quên uống thuốc..."

Lâm Vận Thanh nhận lấy, ngoan ngoãn nuốt chửng. Sau đó giữ khóa cửa bằng tay trái, dựa vào khung cửa, hơi nghiêng đầu sang một bên.

Hỏi em: "Còn gì nữa không?"

Còn... rất nhiều điều muốn nói.

Còn những lời em chờ đợi muốn nói từ Nam Thành đến tận bây giờ. Câu nói "Chúng ta có thể cho nhau một cơ hội nữa không?" đã ấp ủ trong cổ họng nhiều ngày nay.

Nhưng cô không thể xem nhẹ sự mệt mỏi trong mắt chị lúc này.

Trong phòng Lâm Vận Thanh không sáng đèn, nửa người chị ẩn trong bóng tối, Trần Cẩn Duyệt lặng lẽ tiến tới, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt của chị.

Đối phương lùi lại nửa bước, toàn thân chìm vào trong bóng tối.

"Chị nghỉ ngơi đi."

"Ừm."

Lâm Vận Thanh đóng cửa.

Cả căn phòng vụt sáng vì sự xuất hiện ngắn ngủi của em, và rồi lại tối tăm theo bước chân em rời đi.

Cô không có đáp án cho câu hỏi của Triệu Mạn, cũng như không thể đối mặt.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.