Trần Cẩn Duyệt đột nhiên mở mắt ra, ép mình thoát khỏi ký ức. Ngực phập phồng, trán toát mồ hôi, như lại một lần nữa trải qua nỗi tuyệt vọng và chia ly sáu năm trước.
Mượn ánh trăng ảm đạm trong bóng tối, cô nhìn bó hoa và nước hoa trên bàn. Ngọc bích giai nhân, thương tổn chằng chịt.
Nỗi bất an tích tụ trong lòng nhiều ngày và sự bất đắc dĩ lắng đọng qua nhiều năm, đã bị thô bạo xé ra khỏi cơ thể chỉ sau vài giờ ngắn ngủi. Cảm xúc chỉ còn lại cái vỏ rỗng, không tìm được nơi bấu víu, chỉ còn lại mỏi mệt.
Thực ra từ lâu cô đã có dự cảm, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi, cũng không ngờ sự việc lại trực tiếp như vậy. Bây giờ cô đã chấp nhận, hoá ra tất thảy đều hợp lý.
Lâm Vận Thanh là tên tội phạm đã bỏ rơi cô nhiều lần, mà cô là một đứa ngốc có trí nhớ ngắn hạn.
Đâu ai quan tâm đến những vết nứt dưới đáy biển nơi cô chìm xuống chứ. Bi kịch tái diễn lần thứ hai, cô nghĩ chắc là bản thân đã rút ra bài học gì đó.
Cô muốn kết thúc câu chuyện này, thật tử tế.
Cô sắp bắt đầu tuổi 25 tươi đẹp, còn Lâm Vận Thanh có thể tập trung toàn tâm toàn ý cho mối quan hệ mới.
Trần Cẩn Duyệt cầm bó hoa và quà, nắm bắt cơ hội cuối cùng trong ngày sinh nhật mình lúc 10:30 tối, gõ cửa phòng chị.
"Cộc, cộc, cộc..."
Cửa được vặn mở, người mở cửa không mấy ngạc nhiên trước vị khách đến thăm giữa khuya. Không có vẻ gì là quá khó xử, chị lánh mình nhường cô bước vào.
Trần Cẩn Duyệt bước vào căn phòng này lần thứ hai, cũng có thể là lần cuối cùng.
Lâm Vận Thanh như đã quen ném mình vào bóng tối, không lúc nào là chị bật điện phòng, lúc này chỉ sáng một ngọn đèn ngủ nhỏ vừa đủ để nhìn thấy cách bày trí bên trong, và đường nét của người trước mặt.
Đương nhiên gian phòng ngủ chính lớn hơn phòng Trần Cẩn Duyệt một chút, có giường, bàn làm việc, tủ sách, ban công khép kín và hai chiếc ghế sofa đơn.
Và chiếc giường đó - nơi lần trước cô ngủ, nơi đồng sàng dị mộng với Lâm Vận Thanh, mỉa mai thay, cuối cùng giờ đây đã tan vỡ.
Trần Cẩn Duyệt dựa vào cửa, không đặt những thứ mình đang cầm xuống. Lâm Vận Thanh cách xa em vài bước, mu bàn tay tì lên bàn làm việc, cúi đầu xuống không cho ai nhìn rõ biểu cảm của mình.
Không ai lên tiếng.
Vì Lâm Vận Thanh đã ra quyết định sẽ tiến về phía trước, Trần Cẩn Duyệt nghĩ mình nên là người mở lời. Và người vẫn muốn cho đặt một dấu chấm cho câu chuyện, là chính cô.
"Lâm Vận Thanh..." Cô hạ giọng, không gọi đối phương là chị, cô muốn có một cuộc hội thoại bình đẳng.
"Ừm..."
"Có thật không? Chị và Giang hải Đào. Chị có thể đích thân nói cho em biết không?"
Lâm Vận Thanh cúi đầu, không trả lời.
"Chị yên tâm, em sẽ không làm ầm ĩ lên. Đã muộn rồi, mẹ cần nghỉ ngơi. Em cũng... em cũng rất mệt."
"Em sẽ không đòi một lời giải thích như sáu năm trước."
"Chị yên tâm..."
Vừa lịch sự vừa biết điều, dường như cô đã thực sự trưởng thành.
Vậy mà lòng Lâm Vận Thanh đau như cắt.
"Làm gì vậy, Lâm Vận Thanh. Dám làm nhưng không dám nhận sao."
"Em chỉ muốn một cái kết cũng không được sao?" Trần Cẩn Duyệt khẽ cười, cố gắng làm cho bầu không khí trở nên thoải mái nhất có thể.
""Ừ" là sao?" Cô gặng hỏi một cách thật đáng thương. như một tên hề diễn độc thoại không muốn đối diện với hiện thực.
Lâm Vận Thanh hít sâu một hơi, nắm chặt cánh tay đặt sau lưng: "Đang hẹn hò."
"Ồ... là thật à."
"Tối nay em nói em mừng cho chị, cũng là thật."
Cô vẫn cười, chỉnh vị trí bó hoa bi trong tay và bước về phía Lâm Vận Thanh. Thấy vậy, đối phương lùi về sau vài bước.
Trần Cẩn Duyệt coi như không thấy. Cô bước đến bên bàn, đặt hoa và nước hoa xuống - bên cạnh vẫn là bó hồng xinh đẹp đó.
Thậm chí cô còn cố ý đặt hai bó hoa cạnh nhau, vai phụ cần có ý thức tự giác của vai phụ, nếu không thì sao có thể làm nền?
"Chị đừng căng thẳng."
"Chị còn nhớ lúc em bảo muốn nói chuyện với chị không?"
"Ừm."
Nhờ vài bước tiến về phía trước, Trần Cẩn Duyệt mới có thể nhìn thấy trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ, ngay cả bề mặt và cả những hố trăng đều hiện ngay trước mắt cô. Nhưng Lâm Vận Thanh dưới ánh trăng lại trầm lặng và im bặt, như một ngôi sao trắt trắng đã chết.
"Vậy chị có còn muốn nghe em nói không?"
"Nói đi..." Cuối cùng chị cũng chịu cho em một câu trả lời, chứ không phải chỉ một âm tiết.
Trần Cẩn Duyệt nhớ đến những câu chữ cô viết trong cuốn sổ lưu niệm, và cả điều cô nghĩ lúc đó [Hai cuốn này đều là của chị, sau này em sẽ đọc cho chị nghe], thật đáng tiếc, sổ lưu niệm chỉ là sổ lưu niệm, những lời đó cũng không còn cơ hội để nói ra nữa
Bắt đầu thế nào ý nhỉ, cô suy nghĩ.
[Em cần thú thực với chị rằng, chị là lý do khiến em về nước.]
"Ừm... thực ra vì chị nên em mới về nước, lúc đó em tưởng chị sắp yêu người khác."
"Nhưng nào ngờ, đánh liều thôi mà cũng may, khi thực sự tận mắt nhìn thấy chị muốn bắt đầu lại từ đầu, cũng coi như... em không uổng công trở về."
[Em nhớ chị khi trăng lên, nhớ chị khi thủy triều xuống.]
"Thật ra khi ở nước ngoài em vẫn thường nhớ đến chị, dù sao chị cũng là chị gái em."
[Em không biết làm sao để vượt qua chuỗi ngày không có chị..]
"Chỉ khi bắt đầu sống một mình, em mới biết rằng có nhiều việc không hề dễ dàng, chị chăm sóc em lâu như vậy, chắc hẳn đã rất vất vả."
[Em muốn kể cho chị nghe về cái đêm sáu năm trước, chị có muốn nghe không?]
"Chuyện sáu năm trước, em biết em vẫn còn trẻ con, chị làm thế là vì có lý do của chị, cũng như hôm nay, chắc hẳn em đã khiến chị khó xử."
[Chị có chấp nhận lời xin lỗi của em không?]
"Em xin lỗi, Lâm Vận Thanh... Lúc đó em quá bồng bột. Hy vọng chị không trách em, chị sắp bắt đầu một cuộc sống mới, đừng vướng bận về em nữa, được không?"
Trần Cẩn Duyệt bình tĩnh đến lạ, nhưng không hiểu sao nước mắt lại ứa đầy tròng.
Cô hắng giọng, mong giữ được chút thể diện cuối cùng của mình.
[Em luôn thấy hận chị trong suốt sáu năm đó.]
"Trước đấy em cảm thấy có phần nào đó hận chị. Ôi trời, trẻ con ấy mà, không có được điều mình muốn đều sẽ như vậy." Cô cúi đầu cười.
[Có lẽ là do em yêu nhiều quá, yêu mà sao cực kỳ khó khăn, nên lầm tưởng đó là hận.]
"Nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa. Em thực sự cảm thấy mệt rồi. Phải... có lẽ em không muốn hận nữa, cũng không còn muốn yêu."
Đến đây Lâm Vận Thanh mới ngẩng đầu lên nhìn em.
Trần Cẩn Duyệt chỉ có thể mường tượng đường nét của chị nhờ ánh đèn nền, vẫn không thể thấy rõ biểu cảm của đối phương.
Nhưng cô nghĩ, chắc chắn trong mắt hai người giờ đây đều có yêu và hận.
Và cô vẫn còn thời gian, cô sẽ quên đi đôi mắt của chị - đôi mắt đỏ ửng mà cô cho là đẹp nhất thế gian, trong con ngươi chỉ có hình bóng của cô.
[Em chỉ còn hai tuần nữa là hết nghỉ phép và phải quay lại làm việc, chị à, em không muốn đi.]
"Ừm... chị không cần phải lo lắng quá, em sẽ lại đi sớm thôi, cùng lắm là hai tuần nữa, hoặc có thể sớm hơn, cụ thể em phải xem vé máy bay." Cô cười, đưa tay chạm lên mũi.
"Trần Cẩn Duyệt."
Bị Lâm Vận Thanh cắt ngang, cô dừng lại vài giây, chỉ để nhận lại khoảng im lặng.
Vì thế cô cũng không hỏi chị có chuyện gì nữa, tiếp tục nói lời của mình.
[Chúng ta có thể cho nhau một cơ hội nữa không?]
"Ừ. Lâm Vận Thanh..." Trần Cẩn Duyệt không kìm được nước mắt, chúng lã chã rơi xuống sàn nhà nặng nề và vang vọng. Cô chẳng thể nén lại tiếng nức nở.
"Em... em thực lòng mừng cho chị. Chị đừng cảm thấy gánh nặng ở bó hoa bi đó.
Em thấy như thế cũng tốt, thật đấy. Thời gian sáu năm, một bó hoa bi đổi thành một bó hoa hồng, quả là một chuyện thật tốt.
Mặc dù... mặc dù hôm nay ở cửa hàng hoa em đã hy vọng có tư cách tặng chị một bó hoa hồng, nhưng em, thực sự, em không lừa chị, em cũng chấp nhận rằng chị có hoa hồng của riêng chị."
Lại một giọt nước mắt rơi xuống đất.
"Chúng ta bắt đầu với bó hoa đó, coi như hôm nay em trả lại cho chị thay lời kết thúc. Chị đừng từ chối."
Trần Cẩn Duyệt qua loa gạt nước mắt của mình, ngước lên nhìn Lâm Vận Thanh.
[Mặt trăng và pháo hoa sẽ chúc phúc cho chúng ta.]
"Chai nước hoa này, ừm... là em tự pha, không biết chị, chị và Giang Hải Đào có thích không.
Em cho vào trong chút mùi hương mùa hè, chà, em mong chị và anh ấy sẽ có một mùa hè tuyệt vời."
Cô bóc hộp quà lấy nước hoa ra, không có giấy thơm nên cô xịt vào không khí.
Khi hương thơm lan tỏa, cô hỏi Lâm Vận Thanh: "Chị thích không?"
Giống như khi Lâm Vận Thanh hỏi cô ở vườn mai hôm đó [Em có thích không? Tiểu Cẩn.]
Cô trả lời [Thích...]
Nhưng giờ đây cô không còn sẵn sàng chờ câu trả lời của Lâm Vận Thanh nữa. Cô mau nói thêm: "Chị... mong là chị sẽ thích, nếu không thích cũng đừng trách em nhé, vì khi pha em đã..."
Nghĩ về chị và em.
Cô nuốt lại những lời này, khịt mũi: "Vì khi pha em đã không nghĩ gì nhiều, em xin lỗi."
Nhậm Tiểu Tiểu nói mùi này hợp với Lâm Vận Thanh. Nhưng bây giờ cô ngửi, hợp ở chỗ nào chứ, trong một đêm bao trùm bởi nỗi buồn bi luỵ, trong tình yêu lạc nhịp của cô.
Đâu có thơm, chỉ thấy kinh khủng.
Khi đã nói xong những gì muốn nói, Trần Cẩn Duyệt lại nghe tiếng nước mắt rơi xuống sàn, nhưng lần này không phải của cô.
Lùi về sau vài bước, cô chưa nhìn thấy Lâm Vận Thanh rơi nước mắt bao giờ, và nếu có thể, cả đời này cô cũng không muốn thấy.
Cô chỉ muốn nhớ kỹ đôi mắt đẹp của chị, mà cũng chỉ muốn quên đi chúng.
Thật mừng vì ánh sáng yếu ớt không cho cô nhìn rõ mọi thứ trước mắt, giúp cô tránh đi khi đã tự lừa được mình.
Lùi lại tới cửa, tựa lưng vào cửa lần nữa.
"Chị..."
"Em nói xong rồi."
Trần Cẩn Duyệt thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết dù đã làm trái với lời hứa của chính mình - những kỳ vọng lãng mạn mang từ Nam Thành về Hải Thành không thể thành hiện thực. Trái lại, chúng hoá thành lời chúc phúc của cô dành cho Lâm Vận Thanh.
Trần Cẩn Duyệt quay đi hướng về phía cửa, tay đặt lên nắm cửa, chuẩn bị rời đi.
Đã một lúc lâu cô vẫn không vặn mở khoá cửa, mí mắt vừa ướt vừa nóng vừa run rẩy, nước mắt từng giọt rơi xuống mu bàn tay.
"Lâm Vận Thanh..." Hai mắt nhắm nghiền, hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa run rẩy gọi tên chị.
"Tất cả là giả dối à?" Tiếng khóc bật lên không thể kiềm chế.
"Chị ôm em, hôn em, thân mật với em mười phút trong đêm giao thừa..."
"Đều là giả dối sao? Lâm Vận Thanh..."
Cô không quay đầu nhìn lại.
Căn phòng rơi vào sự im lặng chua xót không có âm thanh nào khác ngoài tiếng nước mắt rơi xuống sàn.
Một lúc lâu sau cô mới tiếp tục nói: "Lâm Vận Thanh, để em nói thay chị..."
"Tất cả đều là thật, sự thật là chị yêu em." Giọng cô nức nở.
"Chị ôm em trong đêm, chị chủ động hôn em. Sau đó chị không muốn em nữa."
"Chị đừng để bụng những lời vu vơ này của em. Chỉ là em không đành lòng, khi một cặp đôi chia tay họ có thể hỏi nhau rằng "Chị đã từng yêu em chưa?" Nhưng giữa chị và em, ngay cả khi không tính đến chia tay, em vẫn biết chị yêu em."
Cô lầm thầm với chính mình rồi mở khóa cửa bước ra ngoài. Sau đó cẩn thận đóng cửa lại, tránh gây ra tiếng động thừa thãi.
Trần Cẩn Duyệt không làm ầm làm ĩ như sáu năm trước, không phải lúc nào cũng phóng đại nghi thức rời đi. Cuộc chia tay chân chính là khi ngay cả tiếng đóng cửa cũng hoá nhẹ nhàng.
Chuyện tình lãng mạn của Nam Thành biến thành bong bóng vỡ, cô đã dành một tiếng để biến lời tỏ tình thành lời chia tay.
Nằm xuống giường mình, nước mắt cứ mặc sức lăn dài trên mặt, dính lên tóc và ướt đầm gối, cô lặng lẽ khóc trong đêm, không ngờ lại nghe thấy những tiếng nức nở cố nén lại từ phòng bên vọng lại.
Trần Cẩn Duyệt không muốn đối mặt, đeo tai nghe vào, ngẫu nhiên bật một danh sách phát, tăng âm lượng.
Tiện thể nhìn thời gian, ngày 14 tháng 2, 23:47.
Cô nhớ đến lời chúc sinh nhật đang còn bỏ ngỏ, bây giờ bù lại có quá muộn không?
[Ước Lâm Vận Thanh được hạnh phúc.]
Cô nhắm mắt lại, cầu xin các vị thần ban ơn.
Đặt cái kết cho câu chuyện gì chứ, đều là giả dối. Thứ kết thúc là câu chuyện, thứ không kết thúc là cuộc đời.
Đêm nay, Lâm Vận Thanh đã trở thành một cột mốc, một biểu tượng, một bến bờ mà cô mãi mãi chưa hề được đặt chân đến và giờ chỉ có thể quay ngược lại. Chị đã gieo mầm tình yêu cho cô nhưng đến nay lại thu về, không có gì sai cả.
Từ đầu chí cuối Trần Cẩn Duyệt không hiểu nổi ý nghĩa của việc trở về, nhưng giờ đây đã có được kết luận. Vậy ra, cô về là để kết thúc tất cả chuyện này, để bắt đầu lại tuổi 25.
Giọng hát trong tai nghe lấp đi tiếng thút thít đau khổ đêm đó, trầm thấp và khàn khàn vang lên:
- -
Tôi và nàng, đã lặng lẽ kết thúc cuộc tình ở đây,
Từ nay tôi sẽ phải đợi, đợi trận mưa sao băng tiếp theo đưa nàng cất cánh.
Mỗi lần nhìn lên bầu trời đêm tôi đều thấy mình thật ngốc làm sao,
Nàng đã rời đi cùng với hành tinh khác.
Tôi vẫn còn nhớ, vẫn nhớ đặc điểm thiên văn khi nàng xuất hiện.