Nếu như nói sản xuất là cơ sở của tiêu dùng, vậy thì giải trí chính là phần cuối của chi tiêu.
Một nguyên nhân quan trọng để kinh tế Tống triều phát đạt, chính là nền giải trí của nó vô cùng phát đạt, không nói đến những thứ mà Lý Kỳ mang đến, chỉ riêng nơi hát múa giải trí cũng nhiều đến mức có thể thấy nền giải trí của Tống triều vượt xa Đường triều. Những Lý Thanh Chiếu, Tô Thức, vân vân và mây mây, chính là thiên hoàng cự tinh của Tống triều. Chính bởi vì ngành giải trí phát đạt vượt qua ý thức kinh tế, khiến kinh tế của Tống triều phát đạt chưa từng có.
Tuy nhiên lại phải nói, cũng chính là sự vượt mức quy định, trong tình hình tất thảy hệ thống tài chính vẫn chưa thành hình, Tống triều đã bắt đầu phát hành tiền giấy, trực tiếp dẫn đến kinh tế tan vỡ, nguyên khí đại thương. Đây cũng may có Tân pháp của Lý Kỳ cứu mạng, hóa giải khủng hoảng kinh tế của Tống triều.
Nhưng, từ tháng mười năm trước đến tám tháng năm nay, trong khoảng năm tháng đen tối này, khiến kinh đô giải trí Đông Kinh này yên ắng gần một năm, dân chúng Đông Kinh cả ngày bị buộc chặt trong một trạng thái tinh thần, nỗi sợ hãi trong lòng còn chưa tan đi, sao còn có tâm tư đi chơi, ngành giải trí sản xuất khó khăn, cũng làm cho tiêu phí rất khó khởi sắc.
Bởi vậy có thể thấy, ngành giải trí này chính là một ảnh kinh tế thu nhỏ của thành thị, bởi vì tiêu phí đều tập trung ở trên này.
Nhưng mà, ngành giải trí giậm chân tại chỗ gần một năm của Đông Kinh, cuối cùng cũng nghênh đón một tia sáng.
Tia sáng này chính là tiết Trung thu mười lăm tháng tám.
Tiết Trung thu ở thời Tống được coi là một ngày lễ lớn, nhưng do đêm thất tịch, Đoan Ngọ, thậm chí là ngày tế âm lịch trước đó, đều vì chiến hỏa mà mai danh ẩn tích, vậy nên trong tháng sáu tháng bảy, không có ai có vẻ chú ý đến tiết Trung thu này, bởi vì bọn họ vừa mới bước ra khỏi bóng đen của chiến hỏa, tâm trạng đều vô cùng nặng nề, phải thu dọn lại qua viên, không thể tạo ra được một không khí ăn tết.
Cho đến thời điểm đầu tháng tám, sau khi tin tức về cuộc thi tài nấu bếp của Lý Kỳ và Trương Xuân Nhi phát tán ra, đám dân chúng này mới chú ý tới tiết Trung thu.
Bởi vì đây là một cuộc tỷ thí hết sức thú vị.
Từ sau khi Túy Tiên Cư khai trương trở lại, Lý Kỳ chính là hóa thân của bất bại trong giới đầu bếp. Từ yến tiệc gạch cua lúc ban đầu nhất, đến yến tiệc Tứ Quốc sau này, Lý Kỳ gần như đều là toàn thắng đối phương, sau này gần như có rất ít người dám đi khiêu chiến Lý Kỳ nữa, dẫn đến đều là Lý Kỳ không ngừng đột phá bản thân, biểu diễn một mình.
Cuối cùng thì bây giờ cũng có một người dám đứng ra, hơn nữa người này phân lượng cũng không nhẹ, trên người cũng gánh một chữ "đệ nhất", mặc dù tên đầy đủ đọc lên đến có chút khó nghe, là đệ nhất trù nương. Nhưng dù sao Trương Xuân Nhi đã làm ở Đông Kinh không ít năm, nàng cũng có được một lượng fan hâm hộ trung thành, cho nên, đám dân chúng vô cùng chú ý đến cuộc tỷ thí này.
Dân chúng Đông Kinh cả ngày sống trong dư luận chính trị, bây giờ cũng coi như có đề tài để bọn họ tám chuyện.
Thời gian càng tới gần, cuộc tỷ thí này cũng càng được người khác chú ý, như vậy tiết Trung thu cũng dần dần lại được mọi người đặt trong tâm trí.
Sòng bạc Hồng Vạn cũng mở ra bàn cược. Tuy rằng tiếng hô Lý Kỳ rõ ràng áp đảo Trương Xuân Nhi, nhưng nguyên nhân la do tỉ lệ đặt cược. Lại thêm tứ tiểu công tử không ngừng phát tán lời đồn ở bên ngoài, cái gì mà Lý Kỳ rất lâu rồi không có nấu ăn, tay nghề làm bếp giảm đi rất nhiều, lại nói cái gì mà trước kia Lý Kỳ không dám tỷ thí với Trương Xuân Nhi, cũng là bởi vì hắn sợ thua, làm cho không ít người vẫn nguyện ý đặt cược vào Trương Xuân Nhi một phen.
Có câu là, vật lộn đọ sức, con lừa mập bình tĩnh thành hãn huyết bảo mã.
Mặt khác. Túy Tiên Cư cũng không ngừng công bố tin tức về ngày mười lăm tám tháng đó, cái gì mà thịnh yến bánh Trung thu, yến đoàn viên, còn tặng bánh trung thu, vân vân.
Các quán rượu còn lại thấy vậy cũng học theo, để mời chào khách hàng, không ngừng đưa ra chính sách ưu đãi.
Mười lăm tám tháng này còn chưa tới, không khí đã hoàn toàn tới rồi, đặc biệt theo bắt đầu từ ngày mười tám tháng, gần như toàn thành đều đang đàm luận về ngày mười lăm tám tháng này.
Trong lúc mọi người khổ sở chờ đợi, ngày mười lăm tháng tám cuối cùng cũng đã tới.
Sáng sớm này, đi trên đường phố đã có cảm giác khác lạ. Gần như nhà nhà đều trang hoàng trên cửa nhà mình, diện mạo của toàn thành có thể nói là rực rỡ hẳn lên, còn hân hoan hơn cả ngày tết một chút.
Không chỉ có thế, theo lệ thường, khoảng năm ngày trước tiết Trung thu, chủ quán đều là đưa ra loại rượu mới của mình, nhưng là để nghênh đón kiếp ý nghĩa chân chính đầu tiên của ngày hội, tất cả chủ quán đều vô cùng có ăn ý khi hôm nay mới đưa ra rượu mới của mình.
Để thu hút khách hàng, bất luận là cửa hàng lớn, hay là quán ven đường, đều đặt một vò rượu ở cửa, mùi rượu nồng đậm tràn ngập trên khắp ngõ ngách. Mặt trời vừa mới ló dạng, đã nhuốm đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa kia.
Dân chúng trong thành Khai Phong tranh nhau vào cửa hàng, nhấm nháp các loại rượu mới, lúc này mới sáng sớm, những tên say rượu ở trên đường đã có thể dùng xe tới kéo rồi, có tồn tại của những tên say rượu, chưa bao giờ thiếu sự náo nhiệt và tiếng cười.
Nhắc tới rượu này, thì không thể không nhắc đến một người, đó chính là Tửu Quỷ, không thể nghi ngờ lão là minh tinh của sáng nay, chỉ nhìn từ kia cách ăn mặc, đã có thể nhìn ra sự bất đồng, không ngờ cuối cùng hôm nay thằng cha này cũng chải tóc, lúc ra ngoài buổi sáng, thiếu chút nữa đã dọa cho Ngô Phúc Vinh hôn mê bất tỉnh, đây là kẻ vào trộm à nha.
- Kia kia không phải là Tửu Quỷ sư phụ sao?
Đôi Kim Đồng Ngọc Nữ Trần A Nam, Tiểu Ngọc này, trên đường đến Tướng Quốc Tự, đột nhiên phát hiện Tửu Quỷ đứng ở trước một quán ven đường, cầm một bầu rượu, bô bô nói cái gì đó, đó đúng bất ngờ nha, Tiểu Ngọc quả thực không dám tin vào cặp mắt của mình.
Trần A Nam liếc nhìn, hớn hở mỉm cười.
Tiểu Ngọc hiếu kỳ nói: - A Nam, huynh cười chuyện gì?
Trần A Nam ngây ngô lắc đầu nói: - Không cười gì hết, không cười gì hết. Y không phải tên Ngô Tiểu Lục miệng rộng này, tình huống bình thường là khá kín miệng, cũng chỉ có loại người vẫn luôn duy trì quang minh lỗi lạc như Mã Kiều, mới dám giao tâm với Ngô Tiểu Lục.
Nhưng Tiểu Ngọc là một tay Lý Kỳ đưa ra ngoài, khôn khéo tới mức nào chứ, khóe miệng mỉm cười, lông mày kẻ đen bên phải hơi hơi nhướn lên phía trước: - Thật vậy sao?
Tiểu tử Trần A Nam này trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ hai người, đương nhiên Lý Kỳ là một, và còn một người chính là Tiểu Ngọc. Một ánh mắt của Tiểu Ngọc, khiến cho y căn bản không thể chống đỡ nổi, nhỏ giọng nói: - Ta nói với muội, nhưng muội đừng nói với Lý đại ca đấy.
Tiểu Ngọc nói: - Nếu muội không đáp ứng huynh, thì huynh sẽ không nói cho muội biết sao?
- Đương nhiên sẽ không. Trần A Nam gãi đầu, nói: - Chuyện là thế này, mấy ngày trước, Tửu Quỷ sư phụ kêu ta ra bên ngoài phát tán một vài tin đồn.
- Tin đồn gì?
Trần A Nam hạ giọng, nói: - Thì nói Tửu Quỷ sư phụ là thí tửu sư do Lý đại ca đặc biệt mời tới, phàm là mỗi khi Lý đại ca làm ra một loại rượu mới, thì nhất định sẽ mời ông ta đến thưởng thức, nếu ông ta nói không hợp cách, thì loại rượu mới này nhất định phải nấu lại.
Tiểu Ngọc vừa nghe đã hiểu hết toàn bộ, Tửu Quỷ này là đang mượn danh của Lý Kỳ, đi chung quanh lừa uống rượu nha, nói: - Sao huynh có thể đáp úng lão ta việc này chứ. Trần A Nam buồn bực nói: - Ta cũng bị lão ta lừa. Hôm ấy lão ta thấy ta đang luyện võ, liền nói cái gì mà ta đây chẳng qua chỉ là công phu mèo ba chân, lão ta không dùng tay, không cần chân, cũng có thể ném ta vào chum nước bên cạnh, đương nhiên ta không tin, vì thế liền đánh cược với lão ta, kết quả là ta đã thua.
Tiểu Ngọc nghe vậy cũng ngạc nhiên không ngừng, nói: - Không dùng tay, không cần chân, điều này sao có thể?
Trần A Nam nói: - Là thật đấy, lão ta dùng mông đánh ta vào trong chum nước, đây đều tại ta không nhẫn nhịn được, kỳ thật lão ta là sư phụ của Mã ca, hẳn là rất lợi hại, nhưng đến khi ta hiểu ra thì đã đã muộn rồi. Tiểu Ngọc. Ta ta không thể thất tín với người khác được.
Tiểu Ngọc lườm gã một cái, nói: - Việc này phải cho Lý đại ca biết rồi, còn có của huynh chịu đấy.
Trần A Nam đâu còn dám nói chuyện nữa.
Đã là buổi sáng từ lúc nào không hay.
Bên trong Tướng Quốc Tự sớm đã có tiếng người ồn ào. Không ít người bán hàng rong đã đem hàng hóa của mình đến đây, trong đó thứ nhiều nhất, không gì qua được hoa quả, bởi vì mùa thu cũng là mùa thu hoạch mùa mà. Lựu, ớt bột, táo, hạt dẻ, nho, quất, vân vân, đều được đưa ra thị trường.
Nhưng so với một món ngon, thì những thứ này không đáng để nhắc tới. Món ngon này chính là cua.
Mùa thu, cua mập cúc thơm, chính là thời gian tốt nhất để mọi người thưởng thức cua.
Ở đời Tống, ăn cua vào tiết Trung thu cũng có thể nói là truyền thống.
Chỉ thấy trong một góc nhở ở phía đông Tướng Quốc Tự, có một quán cua nhỏ, chủ quán là một ông lão năm mươi tuổi, bởi vì vị trí địa lý không phải là quá tốt, hơn nữa hiện giờ cũng không phải giờ ăn cơm, cho nên trong quán không khách nào, chỉ hai người, cũng có thể nói là hai ăn hàng.
Hai người này chính là đôi thầy trò Lý Kỳ, Ngô Tiểu Lục.
- Uhm Uhm Uhm, đúng là ăn hoài không chán.
Ngô Tiểu Lục cầm quả cam, chính xác mà nói, món ăn này gọi là cua ủ cam, cách làm chính là lấy quả cam lớn chín vàng, cắt bỏ phần ruột, để lại một chút dịch quả, đem thịt cua, gạch cua, dầu cua ủ vào trong vỏ cam, để vào nồi đất nhỏ, lấy rượu, nước, dấm chua chưng chín, dùng muối trộn vào mà ăn.
Hương vị này có thể nói là độc nhất vô nhị, hàm tiên vị mỹ.
Ngô Tiểu Lục ăn ngấu nghiến, đây là vô cùng bình thường, dù sao ngươi có cho y một miếng thịt sống, y cũng là bộ dạng này, nhưng Lý Kỳ nhìn cũng là vùi đầu vào ăn, nhưng thứ hắn ăn cũng không phải là món cua ủ cam này, mà là món cua rửa tay - Tẩy thủ giải có thể được xưng là chí tôn mỹ thực đời Tống ở hậu thế.
Có lẽ cái tên này nghe vô cùng bất nhã, kỳ thật không phải, tố chất quốc dân của đời Tống là tương đương cao, trước khi ăn cơm là nhất định phải rửa tay, mà chỉ rửa tay trong một chốc lát, món ăn này cũng đã lên bàn rồi, vì vậy gọi là cua rửa tay.
Điểm mấu chốt nằm ở món cua rửa tay này, là kiểu ăn cua sống. Cách ăn vô cùng đơn giản thô bạo, cua sống xé ra, đổ mật ong bí chế lên, thêm một ít rượu, gia vị, trộn đều rồi ăn.
Đây đã giữ được độ tươi của thịt cua ở mức độ lớn nhất, đặc biệt là ngày cua sinh sản thì càng không thể. Có thể nói có một không hai trong tất cả hải sản, thịt béo nhiều nước, thủ pháp độc đáo, nhất định món ăn này không giống với bình thường, khiến người ta hồi vị vô cùng.
Điều đáng tiếc chính là, cách làm của món ăn này cũng không được lưu truyền lại, ghi chép cũng ít ỏi không có bao nhiêu. Lý Kỳ cũng từng thử qua, nhưng luôn không nắm được trọng điểm, cho đến hắn tới Bắc Tống, mới thật sự thưởng thức được mỹ vị trong truyền thuyết này, hắn đến Bắc Tống lâu như vậy, cũng đã ăn ít, nhưng món cua rửa tay được nếm hôm nay lại là món ngon nhất.
Tiếng cắn xoẹt xoẹt, căn bản là không thể dừng lại được.
Chỉ chốc lát, trước mặt hai thầy trò đã có một đống vỏ cua chất cao.
- Ợ!
Một tiếng ợ, tuyên cáo Lý Kỳ thật sự là ăn không nổi nữa, lau mồ hôi, xoa cái bụng căng tròn, nhưng lại có vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Thấy Ngô Tiểu Lục còn đang gắng gượng, sống chêt vẫn ăn tiếp, nói: - Lục Tử, ăn nữa cẩn thận no chết ngươi.
Ngô Tiểu Lục ừ ừ vài tiếng, uống một hớp nước, lúc này mới ngừng lại được, nói: - Lý ca, cua này thế nào?
- Ăn được lắm. Lý Kỳ hài lòng gật đầu, nói: - Làm sao ngươi tìm được chỗ này?
Ngô Tiểu Lục còn nói, chủ quán kia đã nói: - Lục tiểu ca gần như giờ này năm nào cũng đến chỗ lão nhân ăn cua.
Ngô Tiểu Lục cười ha hả, nói: - Lý ca, huynh không biết đấy thôi, trước đây khi huynh chưa đến, ít tiền mà ta ta tích cóp hàng năm, hơn phân nửa đều dùng ở chỗ này đấy.
- Hứ. Tiểu tử ngươi có món ngon như vậy, vậy mà không nói sớm cho ta biết.
Ngô Tiểu Lục nói: - Đệ đây không phải là sợ huynh không thèm nhìn đến đồ ăn của quán lề đường sao.
- Người biết cái gì? Món ngon thật sự đều là đến từ quán lề đường đây. Lý Kỳ nói rồi quay sang chủ quán: - Đại thúc, cua của ông ngon như vậy, tại sao không có mấy người khách quen vậy?
Chủ quán kia khiêm tốn nói: - Khách quan quá khen.
Lý Kỳ khoát tay nói: - Ta đối với phương diện này, cũng không có một lời nói dối, ngon thì là ngon, không ngon thì là không ngon.
- Phải đấy, Lý ca ta cũng là
Ngô Tiểu Lục nói được một nửa, đã bị Lý Kỳ chặn lại, nói đùa gì vậy, phải biết rằng khiến để chủ quan nho này biết hắn là nhất phẩm trong triều, không bị dọa ngất đi mới lạ, lại nói: - Nhưng mà đại thúc, bày quán ở đây, cho dù cua của ông ngon tới cỡ nào, cũng sẽ không có người chú ý tới, ông nghe ta, với tay nghề của ông, mở một quán ăn trên phố, ta đảm bảo là ông kinh doanh phát đạt.
Chủ quán kia thở dài: - Khách quan có điều không biết đó thôi, ta ở huyện Mạnh Dương phía tây xa hơn mười dặm, sao có thể đến mỗi ngày, hơn nữa ta chỉ biết làm cua này, những món khác cũng không biết làm, cũng chọn thời điểm này mà bán, nhưng hàng năm trước hai ngày tiết Trung thu, chỗ bán hàng bên trong đã bị người khác chiếm rồi, ta chỉ có bán ở chỗ này thôi.
- Hóa ra là như vậy à!
Lý Kỳ có vẻ hơi tiếc gật đầu, nghĩ thầm rằng, món cua rửa tay này mà làm bữa ăn khuya, thật không còn gì thích hợp hơn, đợi lát nữa sẽ cho tiểu Lục tử liên hệ với người này. Lại quay sang Ngô Tiểu Lục phất tay.
Ngô Tiểu Lục hiếu kỳ nói: - Gì vậy?
- Đương nhiên là trả tiền, ngươi ăn cua đến si ngốc rồi à!
- Ồ ồ ồ.
Ngô Tiểu Lục vội vàng cho tay vào ngực, sắc mặt lập tức cứng lại.
Trong lòng Lý Kỳcăng thẳng, nói: - Ngươi tiểu tử ngươi đừng có nói với ta là ngươi không mang tiền, không ta thật sự sẽ giết ngươi đây.
Ngô Tiểu Lục gạt nước mắt nói:
- Tiền thì đệ mang theo, nhưng nhưng là mang theo tiền của một mình đệ. Lý đại ca, huynh huynh không mang tiền sao?
Lý Kỳ lau mặt một cái, bị Ngô Tiểu Lục này đùa giỡn rồi, đột nhiên giận dữ hét lên: - Không có.
Xấu hổ a!
Chủ quán kia cũng ngỡ ngàng nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ bị chủ quán kia nhìn đến cháy mặt, thầm nghĩ, may mà vừa nãy không nói ra tên tuổi, không thì mất mặt chết đi được.
Ngô Tiểu Lục vội nói: - Hay là, đại ca, huynh ở đây đợi một lát, đệ lập tức quay về lấy tiền.
- Ta chờ ở đây?
Lý Kỳ trợn tròn hai mắt, nói: - Ngươi đang rất nghiêm túc sao?
Ngô Tiểu Lục mím môi, ra sức lắc đầu.
Lý Kỳ nói: - Trước tiên lấy tiền cho ta đi, ta đi về trước, lát nữa kêu người tới đưa tiền. Tiểu tử ngươi đúng là quá đáng ghét, khó lắm mới kêu ta ra ngoài ăn một bữa cơm, vậy mà chỉ mang tiền cho một người, ta cũng là sư phụ ngươi, ngươi chính là tôn sư trọng đạo như vậy đấy hả? Quá keo kiệt.
Ngô Tiểu Lục bị giáo huấn liền cúi đầu, làm sao còn dám lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có người kêu lên: - Lý Kỳ, Lý Kỳ. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, thở phào một cái, ha hả nói: - Tiền bữa cơm này xem như giảm rồi.