Có lẽ người ở bên ngoài sẽ thấy điều kiện này của Hoàn Nhan Hi Doãn có chút ức hiếp người, giống như lúc trước đối đãi với Đại Tống, nhưng kỳ thật không phải vậy, phải biết rằng lúc trước Hoàn Nhan A Cốt Đả để lại tranh luận về Bảo Châu cùng với vấn đề hộ khẩu, chính vì muốn khiến cho Cao Ly thần phục, nếu như Cao Ly không thần phục thì đương nhiên một bước sẽ không nhượng bộ.
Nhưng nói trở lại, lúc trước nếu như nước Kim đánh bại Đại Tống thì e rằng Cao Ly đã sớm thần phục rồi.
Hiện giờ Hoàn Nhan Hi Doãn đề xuất lui lại một bước, không thể nghi ngờ rằng là một nhượng bộ vô cùng lớn đối với nước nước Kim, bởi vì bọn họ không yêu cầu Cao Ly phải thần phục, chỉ yêu cầu phải trả lại đám dân Liêu lúc trước trốn chết đến Bảo Châu thì ta sẽ thừa thận Bảo Châu thuộc về Cao Ly thôi, các ngươi không cần vì thế mà phải trả giá đắt bằng việc xưng thần nữa.
Mọi người đều biết, việc quan trọng của Cao Ly là phải bảo vệ được quốc gia của mình, tuy rằng họ có được sự ủng hộ của Đại Tống với Nhật Bản, nhưng dù sao ngăn giữa Cao Ly với Đại Tống và Nhật Bản còn có cả một đại dương mênh mông, nhưng ngăn cách giữa bọn họ với nước Kim lại chỉ có một con sông, một ngọn núi thôi, thật sự là quá gần.
Mặc dù có Đại Tống toàn lực ủng hộ Cao Ly bọn họ, nhưng có đôi khi cũng sẽ ngoài tầm tay với, đây chính là khiếm khuyết lớn nhất khi bọn họ kết minh với Đại Tống. Cao Ly khẳng định sẽ không muốn trở mặt với một nước lớn mạnh như nước Kim, hơn nữa thế cục luôn có hàng nghìn hàng vạn biến hóa, nếu chẳng may có một ngày Đại Tống không viện trợ cho bọn họ nữa thì lúc đó bọn họ sẽ trở thành nước tứ cố vô thân rồi. Cao Ly sống cạnh một siêu cường quốc, họ khẳng định sẽ có bàn tính của chính mình, họ hy vọng có thể mượn oai của Đại Tống, vì mình lấy được chút đảm bảo khi đàm phán. Cho nên, một khi nước Kim làm ra nhượng bộ đầy đủ, Cao Ly khẳng định sẽ nguyện ý thôi.
Đây là chỗ lợi hại trong kế sách của Hoàn Nhan Hi Doãn, gã đã nhìn thấu được bản tính của Cao Ly, một khi Cao Ly đáp ứng, thì bước tiếp theo chính là vấn đề giao nộp dân Liêu. Đã nhiều năm như vậy rồi, vấn đề hộ khẩu là một vấn đề phi thường phức tạp, cũng không thể giải quyết trong một ngày được, Cao Ly nhất định sẽ động tay chân trong việc này, như vậy thì vấn đề hộ khẩu một ngày chưa giải quyết xong được thì Bảo Châu vẫn luôn bị vây trong trạng thái tranh chấp, bọn họ vẫn còn có lý do để xuất binh đấy.
Nhưng, khi phải giao thiệp để giải quyết vấn đề nhân khẩu thì cũng sẽ hóa giải thế cuộc khẩn trương giữa bọn họ với Cao Ly, hơn nữa còn là giải quyết một cách im hơi lặng tiếng, như vậy thì bọn họ cũng có tay chân rảnh rỗi để đi trước giải quyết những kẻ thù còn lại.
Chiêu này không thể nghi ngờ là một chiêu hoãn binh.
Đây cũng là quan điểm ngoại giao do Kim Thái Tổ đặt ra lúc trước, tiêu diệt kẻ thù lớn nhất nguy hiểm nhất trước, còn đối với những kẻ thù còn lại thì cứ áp dụng chính sách tự trọng là được.
Hoàn Nhan Thịnh cũng là một chính trị gia xuất sắc, ông ta vừa nghe nói thế, đã ngay lập tức hiểu đạo lý trong đó. Ông ta cười gật đầu nói:
- Ta thấy kế này cũng khả thi, những hiện giờ quân ta vừa mới bị viện quân Nhật Bản đánh bại ở trên biển, hơn nữa con dân Đại Kim trước đó không lâu cũng bị Cao Ly xua đuổi sang sông, nếu lúc này chúng ta chủ động lui một bước thì sẽ tổn hại mặt mũi của Đại Kim ta. Cho nên, trước khi chúng ta đám phán, phải giả vờ xuất binh đại quân tiếp cận bọn họ. Nhưng chúng ta chỉ tới thôi chứ không đánh, đe dọa Cao Ly. Ta chắc chắn Cao Ly cũng không dám chủ động xuất kích trở mặt với chúng ta. Đợi đến lúc thấy tạm ổn thì mới phái người đến nói chuyện với nhau.
Hoàn Nhan Hi Doãn cùng Hoàn Nhan Tông Vọng đều gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Hoàn Nhan Thịnh lại nói:
- Tây Hạ lại phái đặc phái viên đến đây, hy vọng có thể thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Kim chúng ta, các ngươi thấy thế nào?
Tuy rằng Tây Hạ độc lập, nhưng bọn họ cũng không muốn trở mặt với nước Kim, khi bọn họ tranh thủ có quan hệ mậu dịch với triều Tống thì đồng thời cũng tích cực tranh thủ tạo dựng một mối quan hệ ngoại giao bình thường với nước Kim.
Hoàn Nhan Tông Vọng tức giận hừ hừ nói:
- Tây Hạ ba lần bảy lượt phản bội chúng ta, chúng ta nhất quyết không thể dễ dàng buông tha cho bọn họ được.
Hoàn Nhan Hi Doãn vội vàng hỏi:
- Đô thống, không nên hành động theo cảm tính, hiện giờ chúng ta đã minh xác được kẻ thù hàng đầu rồi, một khi đã xác định rồi thì chúng ta nên làm dịu đi quan hệ với những kẻ thù còn lại.
Hoàn Nhan Thịnh cũng gật đầu:
- Đúng vậy, hiện giờ thế cục chung quanh đã cực kỳ bất lợi với chúng ta, nếu bước đầu tiên này đã đi nhầm thì có khả năng những bước sau đều sai. Ta phải chú ý cẩn thận, phải hóa giải nguy cơ của lần ngoại giao này.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười cười:
- Thần cũng chỉ nói vậy mà thôi, trong lòng thần cũng hiểu được, hiện tại mà đối phó với Tây Hạ thì phải là hạ sách, dù sao Tây Hạ cũng đã lập quốc hơn trăm năm, vẫn không thể khinh thường thực lực của họ được, một khi khai chiến, cho dù chúng ta có thắng thì nhất định cũng phải trả giá tổn thất thảm trọng. Điều này đối với tình hình trước mắt của chúng ta là cực kỳ không nên thực hiện.
Hoàn Nhan Thịnh cau mày:
- Phía đông bám trụ Cao Ly, phía tây nam ổn định Tây Hạ, vậy thì chỉ còn lại một đối thủ thôi.
Hoàn Nhan Hi Doãn cùng Hoàn Nhan Tông Vọng cùng đồng thanh nói:
- Da Luật Đại Thạch.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Da Luật Đại Thạch dù sao cũng là người Khiết Đan chính thống, giữ lại người này thủy chung là một tai họa ngầm đối với Đại Kim chúng ta. Gã ta khẳng định muốn khôi phục lại nước Liêu. Một trận chiến với gã ta là điều không thể tránh khỏi. Hiện giờ nhân lúc gã ta còn chưa đứng vững gót chân, thực lực còn hữu hạn, chúng ta có thể dùng một cái giá cực nhỏ để tiêu diệt gã, hơn nữa còn có thể thuận tiện khai thông đường đi với các quốc gia ở phía tây, gia tăng sự qua lại giữa hai bên. Đến lúc đó chúng ta cũng có thể thâm nhập sâu vào phía sau Tây Hạ, trước chậm rãi như tằm ăn rỗi thôn tính hoặc lôi kéo những quốc gia có mối quan hệ qua lại chặt chẽ với Tây Hạ, sau đó sẽ diệt Tây Hạ sau. Một khi chinh phục được Tây Hạ, chúng ta cũng có thể bóp chặt được cổ họng phía Bắc và phía Tây của Nam triều, lấy được ưu thế tuyệt đối về chiến lược.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói:
- Kế này của Đô thống rất hay, nhưng ta nghe nói Tây Hạ đã vụng trộm liên lạc với Da Luật Đại Thạch rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Việc này ta cũng đã nghe nói rồi, hơn nữa ta cảm thấy đấy chưa chắc đã là tin đồn vô căn cứ, cho nên chúng ta càng phải thiết lập quan hệ ngoại giao với Tây Hạ, khiến cho bọn họ có chỗ cố kỵ.
Hoàn Nhan Thịnh tự hỏi hồi lâu, mới gõ nhịp bảo:
- Được, cứ làm thế đi, còn về chuyện với Tây Hạ, liền do Hi Doãn đi an bài. Về phía Cao Ly thì giao luôn cho Tông Vọng rồi, chỉ là thân thể của ngươi ---.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Xin Hoàng thượng cứ yên tâm, thân chỉ cần dùng miệng thôi thì vẫn không có vấn đề gì.
- Vậy là tốt rồi.
Hoàn Nhan Thịnh lại nói:
- Về phần Da Luật Đại Thạch, khiến cho Tông Hàn đi giải quyết, y đã dâng tấu vài lần hy vọng có thể lĩnh binh chinh phạt Da Luật Đại Thạch rồi.
Hoàn Nhan Hi Doãn cùng Hoàn Nhan Tông Vọng đều biết được ân oán giữ Hoàn Nhan Tông Hàn với Da Luật Đại Thạch, vì vậy cũng không nói nhiều lời.
… Nhưng mà, Lý Kỳ còn không biết nước Kim sẽ ứng đối thế nào với đợt công kích ngoại giao thứ nhất của hắn. Nhưng việc Tây Hạ độc lập cũng như Cao Ly thủ thắng khiến hắn bị vây ở thế cục phải lấy bất biến ứng vạn biến, hiện giờ hắn đem toàn bộ lực chú ý lên chiến sự phía nam, đây là việc cấp bách.
Không thể nghi ngờ, Lý Kỳ là một là một nam nhân nói được thì làm được. Hắn nói trong vòng ba ngày sẽ xâm nhập được vào đội ngũ của Tần phu nhân các nàng thì hắn nhất định sẽ làm được. Kết quả chỉ hơn hai ngày một chút thì hắn đã thành công ở chung một chỗ với ba vị mỹ nữ rồi.
Kỳ thật Lý Kỳ dùng thủ đoạn vô cùng đơn giản, chỉ cần thay đổi phương tiện giao thông thôi, bởi vì hành động lần này của Lý Kỳ cần phải giữ bí mật. Nếu như hắn cứ đi trên đất bằng thì sớm muộn gì cũng lộ ra tiếng gió. Vì thế sau khi hắn lặng lẽ ra khỏi cảnh nội của Đông Kinh thì ngay lập tức giả dạng thành thương nhân bán lương thực, dựa theo đường thủy xuôi nam, bởi vì ở trên nước sẽ rất khó bị người phát hiện. Mà ngay từ đầu hắn không đi đường thủy luôn là bởi vì trong phạm vi bến tàu hoặc đường sông ở Đông Kinh rất dễ gặp phải người quen.
Nếu đi đường thủy, thì Tần phu nhân các nàng cũng sẽ không kiêu căng khiến cho một mình Lý Kỳ đi một con thuyền được, vậy thì không tránh khỏi quá lãng phí tài nguyên rồi, vậy nên kết quả là Lý Kỳ được ngồi cùng thuyền với ba vị mỹ nữ. Đáng tiếc là không được cùng giường, Lý Kỳ cũng sâu sắc biểu thị sự tiếc nuối của mình.
Trong khoang thuyền.
Lúc này, Lý Kỳ ngồi chung với Tần phu nhân, Lý Sư Sư và Lưu Vân Hi trên một cái bàn tròn, ánh mắt của bốn người đều tập trung bắn phá lên mặt bàn, không khí có vẻ tương đối khẩn trương.
- Ta không theo.
Lý Sư Sư đột nhiên tráo quân bài tú lơ khơ đặt trước mặt nàng, lắc đầu nói.
Hóa ra mấy người bọn họ đang chơi xì tố, dù sao chạy đi cũng rất nhàm chán mà, cũng phải tìm chút hoạt động giải trí chứ. Nhưng khoang thuyền cũng chỉ to được chút, không có cả địa phương để hoạt động, ngoại trừ đọc sách thì cũng chỉ có thể chơi bài thôi.
Lưu Vân Hi ngồi đối diện với Lý Kỳ, nàng thấy bài của Lý Sư Sư ngồi gần mình cao hơn mà cùng không theo, thì chỉ có thể tráo bài bỏ xuống, trên mặt vô cùng buồn bực.
Người chơi kế tiếp chính là Lý Kỳ. Hắn liếc mắt cẩn thận đánh giá Tần phu nhân, có lẽ cũng chỉ có lúc này Tần phu nhân sẽ không giận dữ mắng mỏ ánh mắt không kiêng sợ chút nào này của hắn:
- Phu nhân, không ngờ rằng phu nhân cũng là một cao thủ thích ẩn nấp nha. Chơi xì tố ba ngày rồi mà ngươi không thua một ngày nào nha.
Tần phu nhân thản nhiên nói:
- Đánh bài của ngươi đi, sao còn nói nhiều lời vậy nhỉ.
- Cái này gọi là chiến thuật, phu nhân không hiểu rằng ta đang muốn quấy rầy ngươi sao?
Lý Kỳ hừ hừ nói.
- Không hiểu.
Đáng giận, quá đáng ghét. Lý Kỳ khẩn trương đến mức lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Thật sự phải nói, tính cách của Tần phu nhân, trời sinh đã thích hợp chơi xì tố rồi, bởi vì nàng dù được đến quân bài gì thì trên mặt đều không có chút gợn sóng thay đổi nào, vĩnh viễn đều là một vẻ mặt, căn bản không phát hiện được một tia sơ hở gì, lúc bắt đầu nàng ta chỉ thắng những trận nho nhỏ, nhưng đợi đến ngày hôm sau khi Tần phu nhân biết một chút kỹ xảo về xì tố thì càng thêm nguy rồi. Cho dù là Lý Kỳ cũng nhiều lần bại trên tay nàng.
Lý Sư Sư cười dài nói:
- Lý Kỳ, ngươi muốn theo hay không theo, nhanh lên a.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Sư Sư cô nương, người khôn khéo nhất phương diện này phải là cô rồi, luôn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, chính mình thì núp ở phía sau, thắng thua dường như chẳng có quan hệ gì tới cô vậy.
Lý Sư Sư cười nói:
- Dùng lời của cậu để nói ấy, cái này --- chính là gọi chiến thuật, hiểu không?
Những nữ nhân này thật sự là người sau còn khó ưa hơn người trước, chỉ tiếc lòng ta không đủ tàn nhân, nói cách khác, ta sẽ tử hình các nàng ngay tại chỗ. Lý Kỳ thoáng trừng mắt nhìn Lý Sư Sư, càng đặt lực chú ý lên trên mặt bài, chỉ thấy bài ngửa của hắn là ba quân J với một quân Q, mà bài ngửa của Tần phu nhân là ba quân mười với một quân 2, này thật đúng là ván bài oan gia mà.
Bài thế này rồi thì không có đạo lý gì không theo nha! Lý Kỳ quyết định chắc chắn, bất cứ giá nào rồi. Hắn vươn ba ngón tay, hung thần ác sát nói:
- Ta muốn đánh cuộc với cô ba ngày sắp tới trên boong tàu.
- Boong tàu?
- Đúng vậy, hôm nay thời tiết rất tốt, bản nhân nghĩ muốn đi ra ngoài phơi nắng, cho nên boong tàu nhất định phải thật sạch sẽ rồi.
Lý Kỳ hung hăng nói.
Hóa ra bọn họ không cược tiền, cũng không cược vật gì quý giá, bởi vì đối với mấy người này cũng không ham thích tiền bạc, chơi vì tiền thì không có ý tứ gì cả. Cho nên, vì gia tăng tính thú vị, Lý Kỳ đã đề nghị đem tiền đặt cược đổi thành dọn dẹp tổng vệ sinh cả hành trình. Mấy người bọn họ, ngoại trừ Lưu Vân Hi, cũng không ai biết quét tước vệ sinh thế nào. Cho nên, kiểu đặt cược này thật sự đúng là kích thích adrenalin trong máu mấy người tăng lên cao nha.
Nhưng các nàng cũng đều đáp ứng thôi, dù sao cũng không có việc gì để làm. Dù sao cũng không chỉ là làm vệ sinh không thôi, mà còn có thể tiêu phí thời gian đồng thời lại được rèn luyện thân thể nữa.
Quy tắc cũng không quy định cược lớn nhất là gì, ngươi có thể đặt một đôi đũa, một cái bát, một bộ y phục, một băng ghế, một cái bàn, một cái cửa sổ, dần dần tăng lên đến cả khoang thuyền. Nhưng là không thể đặt cược nhà xí, nội y, giầy tất hay một số vật phẩm riêng tư hoặc ghê tởm gì đó, hiện tại Lý Kỳ còn tính toán ngay cả boong tàu cũng mang ra đặt cược rồi.
Tần phu nhân hơi có chút do dự, nàng có thể miễn cưỡng chấp nhận đứng trong phòng vận động một chút, nhưng nếu như phải chạy ra ngoài lau nhà thì nàng đã cảm thấy có chút khó xử, dù sao trên thuyền còn có Mã Kiều cùng các hộ vệ liên quan nữa, trong thấy thì biết nói thế nào chứ.
Lý Kỳ nhìn vẻ mặt do dự của Tần phu nhân, trong lòng mừng thầm, khiêu khích bảo:
- Thế nào? Không dám theo sao, vậy thì bỏ bài đi.
Lưu Vân Hi giật giây nói:
- Phu nhân, cô cứ theo đi, sợ gì hắn chứ, cùng lắm thì ta giúp cô cùng quét dọn là được. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Lý Kỳ hắc một tiếng nói:
- Thập Nương nha, cô cũng không nên quên, cô còn phải giặt cho ta cái áo ngoài ta đang mặc đấy, cô còn có thời gian rảnh rỗi sao?
Lưu Vân Hi nói:
- Lưu Vân Hi ta nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ.
Nếu như nói tính cách của Tần phu nhân thích hợp chơi xì tố nhất thì tính cách của Lưu Vân Hi hoàn toàn không thích hợp chút nào. Hơn nữa tính cách của nàng ta còn là loại cho dù đi có đụng vào tường cũng không quay đầu lại đấy, cho nên, sau ba ngày, không thể nghi ngờ nàng ta là người thua nhiều nhất, bàn ghế sáng như tuyết ngày hôm nay chính là công lao của nàng ta đấy.
Lý Sư Sư yếu ớt nói:
- Tam Nương, nếu như cô không theo thì chúng ta phải bao hết bát đũa ngày hôm này đấy.
Tần phu nhân là người vô cùng mềm lòng, sau khi nghe xong cũng nghĩ thông suốt, nói:
- Được, ta theo, ta có bốn quân mười.
- Mẹ nó! Phu nhân không cần liều mạng thế chứ?
Lý Kỳ trợn to hai mắt, vỗ bàn rít gào.
Lý Sư Sư cười hì hì bảo:
- Ngươi lật bài trước đi rồi nói sau.
Chính là do cô ở chỗ này lắm miệng, bằng không chưa chắc Tần phu nhân chưa chắc đã theo đâu. Lý Kỳ phiết miệng nhìn Lý Sư Sư, lật quân bài lên, là một quân Q.
Ba quân thêm một đôi, vừa lúc bị bốn quân hoàn toàn áp đảo rồi.
Tần phu nhân thấy vậy thì hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Lưu Vân Hi mừng rỡ, cười không khép miệng lại được:
- Từ hiện tại bắt đầu, ngươi phải chịu trách nhiệm hết số bát đũa ngày hôm nay, cộng thêm quét dọn boong tàu cho sạch sẽ trong ba ngày tới, ha ha, ta cũng muốn đi phơi nắng rồi đây.
Lý Kỳ buồn bực nhìn Lưu Vân Hi, nói:
- Cô có lầm không đấy, chúng ta đều là người thua, hẳn là nên có chung mối thù mới đúng chứ.
Lưu Vân Hi nói:
- Ai muốn cùng chung mối thù với ngươi, ta chính là thích nhìn ngươi thua đấy.
Thật sự là quá trực tiếp!
- Kia --- ta có thể xin hoãn thì hành hình phạt hoặc là chấp hành theo giai đoạn được không? Gần đây ta có chút say tàu.
Lý Kỳ xoa xoa tay cười nịnh hỏi, boong tàu này cũng không nhỏ nha, nếu như phải quét dọn ba ngày liên tục thì sẽ mệt gục xuống mất.
Hơn nữa trong khi giãy chết, ngươi chỉ có thể xin giúp đỡ với những người đang ngồi cùng bàn. Không biết là do lúc ấy Lý Kỳ quá kiêu ngạo hay bị quỷ che mắt mà đã đáp ứng điều kiện này của Lý Sư Sư, giờ không thể nghi ngờ là lấy một chọi ban ha, hiện giờ hắn cũng phải nếm đến quả đắng rồi.
- Không được.
Ba nữ tử đồng thanh kêu lên.
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:
- Ta biết ngay là sẽ thế này mà.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười ha ha của Tửu Quỷ:
- Cùng một chất hết, từ từ, chờ chút, đừng có gấp, để ta lấy bút tính xem các ngươi nợ ta bao nhiêu rượu rồi, phát tài rồi, ha ha.
Hóa ra bên ngoài còn có một bàn mạt chược nữa, đúng là gồm Tửu Quỷ, Mã Kiều, Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh, mấy tên thùng uống rượu kia, tiền đặt cược tất nhiên là rượu rồi.
Bỗng nhiên, một hộ vệ mặc thường phục đi đến bẩm báo:
- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, phía sau có một con thuyền đang rất nhanh đuổi hướng chúng ta bên này.