Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1598: Nhà có nhị lão, như có nhị bảo (Hạ)



Không có đồng minh tuyệt đối, chỉ có lợi ích chung, chỉ có càng nhiều lợi ích ràng buộc với nhau mới có thể tạo ra liên minh càng kiên cố. Trên đời này, duy có Lý Kỳ dám nói ra lời này.

Đây cũng là mối quan hệ giữa hắn và Thái Kinh.

Đương nhiên, điều này không thể nói trong đó không có sự tồn tại tình cảm. Từ phương diện khác, tình cảm là một nhân tố vô cùng quan trọng tương trợ lợi ích cộng đồng chung. Nếu hai người không có chút giao tình nào, hơn nữa còn nghi ngờ lẫn nhau, đó cũng không thể thành liên minh được. Cho nên thấy lợi quên nghĩa, điều này về mặt đạo đức dù là có giá trị, nhưng đồng thời cũng là một sự thực tồn tại khách quan.

Thái Kinh không những không có chút để ý, ngược lại còn bật cười ha hả, nghiêm mặt nói:

- Mặc dù lời này nghe thì có chút vô tình, nhưng sự thực lại có đạo lý thực sự, cũng khiến cho lão phu càng yên tâm hơn.

Lão ở trong triều mấy chục năm, vẻ mặt ngụy tạo gì đó cũng không hề thấy. Khi một người càng khen tặng ngươi, vậy thì ngươi sẽ càng phải cẩn thận. Bởi vì người này nhất định là đang có mưu đồ với ngươi. Hiện giờ lão dù sao cũng càng củng cố hơn lý niệm lợi ích của Lý Kỳ. Điều này khiến cho lão càng kiên định đồng minh giữa lão và Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười nói:

- Điều này thật ra không phải nói giữa ta và Thái sư chỉ có sự tồn tại về lợi ích. Ta vô cùng kính trọng Thái sư, chính là vì sự tồn tại của những tôn kính và ân đức này mới có thể khiến lợi ích của chúng ta thống nhất chưa từng có.

Đó cũng là một câu nói thật. Nếu hắn và Thái Kinh có mỗi giao tình bình thường, trước đây Thái Kinh cũng không thể nghe theo ý kiến của hắn, mở Thái sư học viện, trong lòng từ trong triều chuyển hướng sang người dân, củng cổ địa vị của mình trong lòng dân, cũng chính là vì như vậy nhà Thái Kinh mới có thể sống được tới ngày nay, không giống như Lý Bang Ngạn, Thái Du bước vào bi kịch.

Thái Kinh gật đầu nói:

- Chuyện này lão phu đương nhiên cũng hiểu, từ sau khi lão phu nghỉ hưu, quan lại trong triều cũng đã thường tới, trong hoạn nạn thấy chân tình, câu này quả thực rất chính xác. Một người khi gặp hoạn nạn, thì không thấy bất kỳ sự tồn tại tình cảm nào, dù nó tồn tại.

Nói xong lão liền dừng lại một chút, nói:


- Bây giờ đúng là một người đối mặt với cảnh ngộ này, ngươi có lẽ cũng biết lão phu chỉ tới là ai rồi chứ?

Lý Kỳ cười nói:

- Thái sư nói Vương thúc thúc.

Thái Kinh gật đầu nói:

- Ngươi có lẽ cũng đã gặp Vương Trọng Lăng rồi chứ?

Lý Kỳ ừ một tiếng.

Thái Kinh nói:

- Lão ta thế nào rồi?

Lý Kỳ lắc đầu thở dài, nói:

- Chuyện này không dễ làm, không biết Thái sư có cách nào không?

Thái Kinh lắc đầu nói:


- Chuyện này ta cũng đã nói chuyện với Thái úy rồi, nếu đối phương dám làm chiêu này, chắc chắn đã nắm được bằng chứng mà ngươi không tìm được.

Lý Kỳ nói:

- Hiện giờ tính toán xấu nhất là giữ được tính mạng, về phần quan vị gì cũng không cần nghĩ quá nhiều nữa.

Thái Kinh cười nói:

- Chuyện này đã là tính toán tốt nhất của lão phu rồi.

Lý Kỳ bỗng nhớ tới điều gì đó, nói:

- Ồ, ta định để Vương thúc thúc gia nhập vào Thái sư học viện, không biết ý Thái sư thế nào?

Thái Kinh trầm ngâm một hồi, liền nói:

- Chuyện này đương nhiên là có thể rồi, hóa ra tiểu tử ngươi sớm đá có tính toán này rồi.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Cũng không nói sớm, cũng là gần đây mới nghĩ tới. Nhưng ta cũng không có nghĩ sâu xa như Thái sư.


Thái Kinh nói:

- Vương gia ở kinh thành là đức cao vọng trọng, nếu đề cử Vương Trọng Lăng làm người dẫn đầu của học phái khác, đó cũng là một lựa chọn đúng đắn, lão phu vô cùng tán đồng, nhưng chuyện này vẫn còn chưa đủ.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Ý của Thái sư là?

Thái Kinh ho nhẹ một tiếng, nói:

- Thần Điêu Hiệp Lữ năm ngoái đã kết thúc rồi, lão phu cũng đã từng tìm không ít người tới tiếp tục viết tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng đều không ổn thỏa, so với Xạ Điêu, Thần Điêu của ngươi đều kém xa, bây giờ cần ép chế nho báo, không thể để nó trưởng thành được. Vì vậy lão phu thấy ngươi có lẽ nên tiếp tục viết tiếp đi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Còn viết.

Thái Kinh gật đầu nói:

- Phải viết, không nói những người khác, ngay cả lão phu cũng rất muốn đọc.

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Nhưng ta nào có thời gian rảnh.

Thái Kinh nói:

- Những thứ này khi ngươi rảnh rỗi suy nghĩ xem, lâu lâu phát một hồi không phải là ngươi tự sắp xếp, có khó gì chứ, nhưng điểm tốt thì lại lớn vô cùng.

Tiểu thuyết võ hiệp vẫn luôn là điểm thành công nhất của tuần san Đại Tống thời đại, cũng là thu hút nhãn cầu người ta nhất, không hề khoa trương chút nào tuần san Đại Tống thời đại có thành tích hiện giờ, tiểu thuyết võ hiệp là công lao to lớn. Nếu có thể, Thái Kinh đương nhiên là hy vọng Lý Kỳ có thể viết tiếp, bởi vì tiểu thuyết võ hiệp trước mắt vẫn thật sự là một mình Lý Kỳ chơi, những người còn lại đều không thể có được tinh tế này.

Trong lòng Lý Kỳ suy nghĩ một hồi, đám người Phong Nghi Nô ở nhà cũng không có việc làm, sắp xếp chút việc cho họ làm cũng tốt, liền nói:

- Vậy ta cũng cấu tứ chút, loại này không phải nói có là có.

Kỳ thực trong lòng hắn đã có chuyện rồi, nhưng điều này không thể lộ ra được, nhất định phải giả như nghìn rìu bách luyện mới ra được một bộ tiểu thuyết võ hiệp. Như vậy mới có thể khiến cho người ta càng thêm tôn sung, trở thành kinh điển.

Nói những lời này, Thái Kinh cảm thấy có chút mệt mỏi, dù sao tuổi tác cũng đã lớn rồi, sức khỏe còn tốt, phương diện tinh thần cũng có chút không đủ lực. Cũng may thời gian ăn trưa sắp tới rồi, vì vậy Lý Kỳ liền để Thái Kinh nghỉ ngơi một chút, hắn liền đi vào nhà bếp, làm cơm trưa cho Thái Kinh.

Mặc dù hắn bây giờ là Xu Mật Sứ, là Yến Vân Vương, là nhân vật số 1 trong triều, nhưng vẫn không quên, ngày xưa hắn chính là dựa vào món cơm cá chép nhảy tới long môn, cho nên hắn không thấy điều này có bất kỳ chỗ nào không thỏa đáng. Ngược lại còn cảm thấy đây là điều nên làm, mặc dù đầu bếp của Thái sư phủ thấy Lý Kỳ tới, ai nấy đều sợ tới mức trợn trừng mắt lên kinh ngạc.

Khi ăn cơm, Thái Kinh nghe Lý Kỳ nói về tư tưởng cụ thể về Lập pháp viện, cũng đã đưa ra khá nhiều ý kiến của mình. Những ý kiến này đối với Lý Kỳ mà nói đều vô cùng quý báu. Mặc dù lý niệm của hắn khá mới mẻ, nhưng đây dù sao cũng vẫn là vượt thời đại, phải dung hòa với đó, phải có được nhiều thỏa hiệp. Cho nên, ý kiến của Thái Kinh đối với Lý Kỳ mà nói là vô cùng quan trọng. Đây cũng là một trong những mục đích mà hắn tới.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Kỳ lại ngồi lại một lát, sau đó cáo từ ra về. Hắn còn đi thăm một người khác, người này chính là Chủng Sư Đạo. Trước tiên hắn cho người đưa mẹ con Quý Hồng Nô về trước, sau đó mang quà đi tới chỗ Chủng Sư Đạo.

Chủng Sư Đạo hiện giờ đang ở vị trí Thái úy, đứng đầu tam nha. Nhưng lão khác với đám người Tần Cối, Lý Kỳ, ở trong nhà cao cửa rộng. Trước tiên lão khéo léo từ chối ban thưởng của Triệu Giai, sống trong một tiểu viện ở bên bờ sông Biện, hơn nữa do vì tuổi tác của lão đã cao, Triệu Giai cũng không nhẫn tâm để lão hàng ngày phải tới triều sớm, do đó đã ân chuẩn cho lão không lên triều sớm, khi cần lão, mới triệu lão vào cung. Nhiều khi Triệu Giai thậm chí còn đích thân tới tìm Chủng Sư Đạo, hơn nữa Chủng Sư Đạo cũng đã giao lại cho cháu mình là Chủng Liệt quản lý chính vụ của tam nha. Lão chỉ là quản lý đại cục bên trên.
Kỳ thực quyền lực của tam nha hiện nay đã rơi vào tay Nhạc Phi và Ngưu Cao. Chủng Sư Đạo chỉ là về mặt chiến lược đưa ra một số ý kiến, về phần chuyện dẫn quân đều là đám người Nhạc Phi quản lý.

Khi Lý Kỳ tới, Chủng Sư Đạo đang ở trong viện khom người cho chim bồ câu ăn, thoạt nhìn tinh thần cũng đã rất tốt. Kỳ thực trong lịch sử, hai năm trước Chủng Sư Đạo có lẽ đã qua đời rồi, nhưng khi đó lão qua đời một nửa rồi nhưng vì biến Tĩnh Khang, đau buồn lo lắng mà chết.

- Tiểu tử Lý Kỳ bái kiến Chủng công.

Lý Kỳ liền bước lên phía trước, cung kính thi lễ. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Chủng Sư Đạo thấy Lý Kỳ tới, vô cùng xúc động, bật cười ha hả nói:

- Là Lý Kỳ tới à, thật đúng là khách quý, khách quý.

Lý Kỳ xin lỗi nói:

- Thật sự xin lỗi, muộn thế này mới tới thăm Chủng công.

- Ngươi có thể tới lão phu đã rất vui rồi. Nào nào nào, vào trong phòng ngồi đi, bên ngoài trời lạnh.

Chủng Sư Đạo mời Lý Kỳ vào trong nhà, lại sai người đốt bếp lò to lên một chút, nhìn Lý Kỳ còn mang theo quà, liền nói:

- Ngươi tới lão phu còn mang theo quà cáp gì nữa, ngươi biết lão phu phiền nhất là chuyện này mà.

Lý Kỳ mỉm cười nói:


- Cái này tính toán quà cáp gì chứ, chỉ là một số thứ dưỡng thân thôi, Chủng công gần đầu vẫn khỏe chứ?

Chủng Sư Đạo lắc đầu nói:

- Già rồi, không thể nói cái gì là sức khỏe tốt xấu nữa, kỳ thực lão phu có thể sống tới tuổi này đã là trời thương rồi, sống được ngày nào hay ngày ấy, không còn mong muốn xa vời nào nữa.

Lý Kỳ nghe mà thấy trong lòng vô cùng thương cảm, nói:

- Nhưng dù thế nào, Chủng công nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, nhà có người già, như có vật báu. Người sống chính là cái phúc của Đại Tống ta.

Chủng Sư Đạo khoát tay nói:

- Lời này quá đề cao lão phu rồi, bây giờ có đám người Nhạc Phi, Hàn Thế Trung. Cuối cùng lão phu có thể công thành thân toại rồi.

Lão dường như không muốn đề cập tới những chuyện này, liền chuyển đề tài nói:

- Nhưng thật ra tiểu tử ngươi cũng thật sự khiến người ta nhìn với cặp mắt khác, không có lẽ nên nói là luôn khiến người ta nhìn với cặp mắt khác. Đại Tống ta vẫn luôn muốn thu phục Nam Ngô, nhưng chưa có xây dựng lớn. Ngươi vừa đi chuyến này đã mã đáo thành công, ngay cả Địch Công mà lão phu kính phục nhất cũng không bằng ngươi.

Lý Kỳ nói:

- Chủng công nói quá lời rồi, chuyện này thật sự không liên quan nhiều tới ta, đều là công lao của đám người Nhạc Phi.


Chủng Sư Đạo lắc đầu cười nói:

- Mấy hôm trước đám người Nhạc Phi đã tới một chuyến, cũng đã nói cho lão phu nghe qua cuộc chiến. Điều này công thần lớn nhất trong đó không phải ngươi thì còn ai khác chứ? Nếu không phải ngươi làm việc không tốn một binh một tốt thu hục những thổ ty đó của Lĩnh Nam, ổn định hậu phương, cuộc chiến này quân ta không thể chiến thắng được. Trước đây khi Địch Công nam chinh, cũng đã từng muốn thu phục thổ ty địa phương, nhưng tiếc là công bại không thành. Nếu luận về phương diện quân sự, ngươi có lẽ không bằng Địch Công, nhưng nếu luận về những phương diện này, Địch Công quyết không thể bằng ngươi. Hơn nữa về mặt đại cục, cũng là sách lược của ngươi đã phát huy được vai trò quan trọng, là ngươi đã khiến cho Đại Lý nội loạn, liên lụy tới Nam Ngô. Hành động này là rất quan trọng, cái miệng này của ngươi thật sự là còn thắng cả ngàn vạn hùng binh đấy chứ.

Lý Kỳ khiêm tốn nói:

- Chủng công cũng không thể nói như vậy, đây không thể nói rõ ta mạnh hơn Địch Công, mà ta đã gặp được một vị Hoàng đế tốt, chính là quyết tâm của Hoàng thượng, chúng ta mới có thể giành được chiến công không thể tưởng tượng được. Nếu đổi lại là Thái thượng hoàng, hoặc nói Nhân Tông, Thần Tông Hoàng đế, cuộc chiến này thắng bại cũng còn chưa thể biết được. Đây mới là điểm mấu chốt. Đương nhiên, Chủng công cũng không thể bỏ qua công được, đám người Nhạc Phi cũng đều là đệ tử của người.

Chủng Sư Đạo bật cười ha hả, cũng có chút đắc ý, có thể có được những đồ tốt này, lão đương nhiên là cảm thấy kiêu ngạo rồi, gật đầu nói:

- Ngươi nói rất đúng, đương kim Hoàng thượng quả thực vô cùng tài giỏi. Nếu có thể tiếp tục như vậy, Đường ông Hán Vũ cũng thường thôi.

Lý Kỳ nghe xong mà kinh hãi, hắn không ngờ Chủng Sư Đạo lại đánh giá cao Triệu Giai như vậy, liền nói:

- Đánh giá này của Chủng công có chút nịnh nọt rồi.

Chủng Sư Đạo hơi trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Hóa ra đây là làm thần thì không thể đánh giá Hoàng thượng, nhưng ở đây chỉ có ta và ngươi, lão phu mới nói mấy câu đó. Nếu muốn nịnh nọt, lão phu không thể tới triều hội nịnh sao? Sao phải vụng trộm nói với ngươi chứ?

Dừng lại một hồi, lão lại nói:

- Đương kim Hoàng thượng không chỉ có hung tâm tráng trí của Hán Vũ Đế, lại có được sự khai sáng thạo đời của Đường Thái Tông. Hơn nữa Hoàng thượng chăm lo việc nước, hung tài vĩ lược, có can đảm, có mưu lược, càng quan trọng chính là ngươi vừa mới nói, có quyết tâm. Hoàng thượng rất hiểu mục đích của người không phải là tham lam vinh hoa phú quý, mà là phải trở thành bá nghiệp. Điều này có lẽ vô cùng khó, kỳ thực Thái thượng hoàng tại vị cũng đã từng muốn chấn hưng Đại Tống, tiếc là người tại vị chưa từng gặp được một thần tử tốt. Hoàng thượng may mắn hơn Thái thượng hoàng rất nhiều. Người có ngươi, Tần Cối, Trịnh Nhị, đám người Nhạc Phi trung thần đã thay người phân ưu, muốn vượt qua Đường Tông Hán Vũ, cũng không phải là không thể. Nhưng điều này còn có các ngươi bên cạnh nhắc nhở người, không để người bị tất cả trước mắt mê hoặc.


Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Chuyện này phải cần tới sự tự giác, người là thiên tử, nếu người không muốn nghe cho dù chúng ta nói rách miệng cũng chẳng có tác dụng gì. Đi khuyên bảo chi bằng để người đừng dừng lại, điều này giống như treo một miếng xương trên đầu chó để nó chạy về phía trước vậy.

Chủng Sư Đạo nhíu mày nói:

- Tiểu tử ngươi nói chuyện đôi khi thật đáng ghét. Ngươi đây là đã xem Hoàng thượng là … lời này nếu để người bên cạnh nghe thấy, ngươi muốn Hoàng thượng có lý do trị tội ngươi sao?

Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Lỡ lời, lỡ lời.

Chủng Sư Đạo lại ho khẽ một tiếng, nói:

- Nhưng thuyết pháp này của ngươi, lão phu lại rất tán đồng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân ngươi bố trí Ngô Giới vào Thổ Phiên.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Quả nhiên cái gì cũng không thể lọt qua được mắt Chủng công. Hôm nay ta tới cũng là muốn hỏi ý kiến của Chủng công.

Chủng Sư Đạo nói:

- Lão phu không lợi hại như ngươi, đây đều là đám người Nhạc Phi nói cho ta biết. Về chính quyền Thổ Phiên, ta cảm thấy dựa vào sức mạnh sẽ phải trả cái giá rất đắt, hơn nữa còn có thể ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo. Cư dân Thổ Phiên đều là tông tộc tín ngưỡng rất mạnh, dân tộc hỗn tạp, địa thế cũng vô cùng cao. Quân đội Đại Tống ta chạy tới chưa chắc đã có thể thích ứng được.

Lý Kỳ nói:

- Những chuyện này ta cũng đã suy nghĩ rồi, nhưng nếu củng cố khu vực Hoàng Hà phải chinh phục Thổ Phiên, nếu không khu vực Hoàng Hà ở giữa Tây Hạ và thổ phiên, rất có khả năng sẽ bị đả kích. Một khi khu vực Hoàng Hà thất thủ, như vậy kế hoạch ta rời khỏi chiến trường phía tây sẽ bị thất bại hoàn toàn. Đại quân viễn chinh, trước tiên nhất định sẽ phải củng cố hậu phương.

Chủng Sư Đạo nói:

- Ngươi nói không sai, nếu ngươi muốn quay về hậu phương Tây Hạ, hơn nữa sẽ tính kế hoạch lâu dài thì phải lấy được Thổ Phiên trước. Nhưng ngươi có thể dùng thủ đoạn sở trường nhất của ngươi.

Lý Kỳ nói:

- Chủng công chỉ điều gì?

- Kích động.

Trời! Đây là tốt hay xấu, Lý Kỳ buồn bực nói:

- Chuyện này … kỳ thực làm đồ ăn mới là sở trường của ta.

Chủng công bật cười ha hả nói:

- Đúng rồi, lão phu suýt chút nữa đã quên ngươi vẫn là Kim Đao Trù Vương.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.