Từ sau khi Triệu Minh Thành trở về Lai Châu, cùng với những lời mời nhiệt tình của Lý Kỳ và Tần phu nhân cho nên Lý Thanh Chiếu đã vào sống trong Tần phủ, vì vậy nên nàng đã nhanh chóng thay một bộ áo dài màu xanh rồi đi ra.
Tuy rằng Lý Thanh Chiếu đã gần tuổi tứ tuần nhưng vẻ đẹp của nàng thì lại không giống với vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành của Tần phu nhân và Lý Sư Sư, vẻ đẹp của nàng là hiện thân của vẻ đẹp tài trí, một phụ nữ có khí chất, toàn thân toát ra một khí chất về tri thức khiến cho người khác phải mê muội, hơn nữa nàng lại xuất thân từ một danh gia vọng tộc, nhất cử nhất động càng toát lên cái khí chất ngời ngời trong con người của nàng, chính điều này càng khiến nàng đẹp hơn trong mắt mọi người, tựa như thiên thành vậy.
Sau khi Lý Thanh Chiếu đã trang điểm xong, Lý Kỳ thì khỏi phải nói, còn về phần Tống Huy Tông- một thiên tử phong lưu cũng đã quen nhìn các đại mỹ nhân cũng phải gật đầu tán thưởng vài cái và nói: - Đi thôi.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Chúng ta không cần chờ Lương thái úy sao?
Tống Huy Tông liền thay đổi sắc mặt, vung tay một cái rồi dứt khoát: - Không cần! Nói đoạn liền dẫn đầu đi thẳng về phía cửa lớn.
" Ồ, có chuyện gì mờ ám đây!"
Lý Kỳ hơi ngẩn người ra, đúng lúc đó thì bên tai vang lên tiếng thủ thỉ của ai đó:
- Tiểu tử nhà ngươi đúng là ngốc thật hay là giả vờ ngốc vậy?
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, không phải là Thái Kinh thì là ai, hắn lại sửng sốt một lần nữa, rồi bừng tỉnh và cười trộm: - Vừa nãy thì đúng là ta hồ đồ thật, còn bây giờ thì đã hiểu rồi.
Thái Kinh trừng mắt lên nhìn hắn và nói: - Tiểu tử nhà ngươi đối với những chuyện như thế này lần sau nên chú ý một chút.
- Dạ, dạ, dạ. Mời Thái sư.
Hai người bước song song với nhau, Thái Kinh vừa đi vừa liếc mắt nhìn Vương Phủ cách đó không xa, rồi tự nhiên nói nhỏ:
- Lý Kỳ, đừng nói lão phu không nhắc nhở ngươi, đại quân sắp khải hoàn trở về, vì vậy trong những ngày này ngươi nên khiêm tốn một chút đi.
Lý Kỳ theo bản năng liếc mắt nhìn Vương Phủ, gật đầu nói: - Ta đã hiểu rồi. Nói xong thì cười lớn: - Thái sư, Thái đại gia sắp chiến thắng trở về rồi, tại sao ngài lại không vui chút nào vậy?
Thái Kinh nhìn hắn một cái, và cười cười nhưng lại không nói gì thêm.
"Toát cả mồ hôi, trước mặt lão hồ li này, đúng là không thể không đề phòng."Lý Kỳ thực ra là muốn thăm dò tin tức về Thái Du, dù sao thì trước kia hắn cũng không quan tâm lắm đến Thái Du, chỉ biết rằng gã là một người có tài nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, ngang ngược nhưng nếu mà đem so sánh với Thái Kinh thì vẫn còn kém xa, người như gã nếu mà có được lợi thế trong tay thì nhất định khiến không ít người phải đau đầu.
Đoàn người nô nức, nối đuôi nhau đến phố ẩm thực.
Ngày trước Lý Kỳ đột nhiên nghĩ ra một sáng kiến, đó chính là việc tạo nên một con phố ẩm thực. Con phố này đã trải qua một mùa hè thử nghiệm nên bây giờ đã vang danh khắp kinh thành, từ sau khi kinh doanh cả rượu nữa thì đã trở thành một địa điểm náo nhiệt nhất về đêm. Chỉ cần khi đêm đến bất kể là công tử thay là tài tử thì đều đi về phía tây thành, ở đây, ăn uống, vui chơi cái gì cũng có, hơn nữa tất cả các hoạt động đều là các loại hình phục vụ về đêm, bảo sao mà mọi người lại không thích cho được.
Màn đêm đã lặng lẽ bao phủ lên con phố.
Xe ngựa vẫn chưa đến trước cửa của sòng bạc, từ rất xa đã nghe thấy những âm thanh ồn ào náo nhiệt từ đó phát ra nào là tiếng nói chuyện, tiếng gọi nhau í ới, tiếng bổ củi, và cả tiếng xoong chảo muôi vá va vào nhau,...
Vừa mới đến đầu con phố ẩm thực, Tống Huy Tông đã vội vã xuống xe, rồi đến khi nhìn thấy con hẻm nhỏ trước mặt thì lại ngây người ra như tượng phỗng.
Ngọn đèn nhẹ nhàng lắc lư theo gió khiến cho ánh sáng của nó lúc mờ lúc tỏ. Những quán hàng nhỏ san sát, có trình tự hai bên hẻm, bên trong chỗ rộng nhất cũng chỉ có thể đi được bốn người. Lúc này, đang là lúc cao điểm, vô cùng náo nhiệt và cũng vô cùng chật chội, đảo mắt một lượt thì thấy quả là đúng như lời của Lý Kỳ, ở đây đúng là loại người nào cũng có: tài tử ngồi chung với đồ tể, công tử cụng ly cùng với tiều phu, đông vui, náo nhiệt chính là đặc điểm của nơi đây. Nhưng không thể chỉ với những gì đang hiện ra trước mắt mà có thể nói rằng vấn đề giai cấp đã được giải quyết, rất đơn giản vì đây cũng có thể là những hành động bất đắc dĩ của những vị công tử và tài tử kia. Lý do càng đơn giản hơn, trong hẻm có rất nhiều chỗ ngồi, nhưng nếu như bạn không muốn ngồi cùng với bọn họ thì cũng được thôi, bạn chỉ còn cách quỳ trên mặt đất để ăn. Lúc đầu những vị tài tử kia đúng là có phần ngượng ngùng, và mâu thuẫn, họ thà mang mang đồ ăn về nhà hoặc là mang đồ lên trên lầu nhưng dần dần họ đã quen với cái phong cách ở đây, họ đã đủ dũng cảm để nhập hội với đám người thường dân kia, quen với nếp văn hóa ở con phố ẩm thực này. Họ cảm thấy ngồi ở đây ăn những món ở đây mới thực sự là ngon, là đủ vị, là đủ náo nhiệt. Ngoài ra các vị đại thúc, đại nương ở đây cũng vô cùng nhiệt tình, tay cầm muôi vá, nụ cười hạnh phúc luôn thường trực trên môi.
Bởi vì lượng khách đến đây luôn tăng nên con phố ẩm thực này đã mở rộng ra về phía bờ sông. Nếu như đi đến cuối con hẻm, bạn có thể nhìn thấy những chỗ ngồi được bố trí thành từng hàng ở một bên bờ sông, nhưng mọi người vẫn thích cái cảm giác chen chúc, đông vui ở trong con hẻm hơn bởi vì họ cảm thấy ngồi trong đó cùng ăn với nhau giống như người một nhà đang dùng bữa vậy, cái cảm giác và không khí này luôn khiến cho mọi người cảm thấy ấm lòng.
Song, cái cảnh tượng trước mắt lại khiến Lý Kỳ có cảm giác như đang xem TV vậy, nó cực giống với hình ảnh của bến Thượng Hải vào những năm đầu thế kỷ 20.
Bỗng nhiên, một con gió đêm mát lạnh khẽ thổi qua, đem theo mùi thơm vô cùng kích thích khứu giác của đồ ăn xông thẳng vào mũi.
Tống Huy Tông là người nào chứ, chỉ sợ ngay cả đến nhà bếp cũng không biết đây là mùi gì, kết quả là mọi người bị ho sặc sụa, suýt chút nữa là có người phải khóc.
Cơ hội thể hiện của Vương Phủ đã đến, lão vỗ nhẹ nhàng vào lưng Tống Huy Tông cùng với vẻ mặt vô cùng lo lắng: - Đại quan nhân, nơi này dơ bẩn như vậy hay là chúng ta đi nơi khác.
Lý Kỳ thấy lão nói đúng ý của mình nên cũng hùa theo: - Đúng vậy, đại quan nhân, nếu không thì chúng ta thuê một chiếc thuyền, ngài muốn ăn gì thì kêu người mang lên là được.
Tống Huy Tông đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: - Nếu đã như vậy, thì thà ta gọi đầu bếp trong cung đến làm cho ta ăn còn hơn.
Vương Phủ gật đầu a dua:
- Như vậy cũng là một ý hay.
" Không được, lão tử ta đang rất bận đó." Lý Kỳ cười cười rồi nói không nên lời.
Tống Huy Tông khoát tay, ra hiệu cho Vương Phủ không phải nịnh hót nữa, đưa mắt nhìn một lượt rồi lại hỏi với giọng lo lắng: - Ta sợ chúng ta sẽ không có chỗ mà ngồi đó.
Lý Kỳ cười nói vô tư: - Đại quan nhân, xin ngài cứ yên tâm, tôi đã sai người hầu đi sắp xếp chỗ cho chúng ta từ trước rồi.
Tống Huy Tông nhìn hắn với một ánh mắt tán dương và nói: - Như thế thì thật là quá tốt rồi, đợi Lương Tứ đến nữa là chúng ta cùng vào trong thôi.
Vừa dứt lời, một chiếc xe ngựa tiến về phía bọn họ.
Thấy vậy, Tống Huy tông vui vẻ nói trước: - Đến rồi.
Trong nháy mắt, chiếc xe ngựa kia đã dừng lại trước mặt bọn họ, nhưng người phu ngựa tuy kỹ thuật lái xe rất tốt nhưng có điều gì đó không đúng ở đây- Lương Sư Thành làm phu xe. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đúng là ngoài Hoàng Thượng ra thì không có ai dám sai Lương Sư Thành làm phu xe, ngay cả đến Vương Phủ e rằng cũng phải nể y vài phần.
Từ trong xe bước ra hai vị công tử tuấn tú, cả hai người đều mặc áo dài trắng, khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt có hồn, đầy mê hoặc, đôi môi thì lại đầy đặn và khêu gợi, trông bọn họ thật có phong độ, hào sảng và anh tuấn. Hai người này chắc chắn là nữ nhi cải trang thành nam nhân:
Phong Nghi Nô và Lý Sư Sư.
Tống Huy Tông vui vẻ cười lớn:
- Hai người đến đấy à.
Lý Sư Sư khẽ cười đáp lại:
- Đại quan nhân đã mời, chúng tôi làm sao lại dám không tới.
Nghe vậy, Tống Huy Tông liền khoát tay và nói:
- Mọi người cũng biết rồi đó, ta từ trước tới giờ trên người chưa bao giờ mang theo tiền nhưng mọi người cứ yên tâm, có Lý đại gia chủ trì ở đây thì tiền nong sẽ không thành vấn đề.
" Câu nói đùa này thật là không buồn cười chút nào, tiền của ta đều dùng để bù lỗ cho mấy người à, ta thực sự là rất nghèo đó.
" Lý Kỳ nghĩ đến đây mà buồn sầu trong lòng.
Lý Sư Sư cũng hồn nhiên đùa theo:
- Vậy thì chúng ta phải cảm ơn Lý Sư Phó rồi.
- Đâu có, đâu có.
Lý Kỳ miễn cưỡng nở nụ cười để đáp lại những câu nói nửa đùa nửa thật của mấy người kia.
Lý Sư Sư là một người rất giỏi đóng kịch, nên Lý Kỳ cũng không biết được liệu Phong Nghi Nô có tiết lộ chuyện gì chưa, nhưng nếu nàng ta đã không có biểu hiện gì thì Lý Kỳ cũng chẳng có lý do gì để tự chui đầu vào lưới cả, cho nên hắn vẫn giữ nụ cười đó và quay sang hành lễ với Lý Sư Sư và Phong Nghi Nô:
- Đã lâu không gặp, hai vị vẫn mạnh khỏe chứ?
Hai vị nữ nhân khẽ cười coi như là đáp lễ, rồi bỗng nhiên nhìn thấy Lý Thanh Chiếu cũng có mặt ở đây, Lý Sư Sư vui vẻ chào hỏi:
- Lý tỷ tỷ cũng ở đây à.
Lý Thanh Chiếu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Trái lại với vẻ e thẹn, dịu dàng vốn có của nàng, Lý Thanh Chiếu cùng với hai nữ nhân kia nhanh chóng tụm lại một chỗ trò chuyện, tâm sự.
Tống Huy Tông cười khổ lắc đầu nói:
- Chúng ta vẫn nên đi vào trước thôi.
Đoàn người bước dần vào trong, khách trong con phố này tuy rằng không biết Tống Huy Tông là ai nhưng một số người lại nhận ra Vương Phủ, Thái Kinh và Lý Kỳ, nên họ đã chủ động nhường lối.
Còn mấy ông chủ của mấy sạp hàng kia thì lần lượt vấn an Lý Kỳ.
- Năm.
- Mười lăm.
- Hai mươi.
Tống Huy Tông bỗng nhiên bị thu hút bởi một đám nam nhân cởi trần, miệng hét lớn, nước miếng văng tung tóe, trên tay vẫn còn cầm cái gì đó và đang hoa chân múa tay.
Y không nén nổi hiếu kỳ liền hỏi:
- Bọn họ đang chơi trò gì vậy?
Lý Kỳ liền giải thích luôn:
- Bọn họ đang múa quyền.
Nói xong, Lý Kỳ liền giải thích qua một lượt về quy tắc múa quyền cho Tống Huy Tông nghe.
Tống Huy Tông khẽ gật đầu, cười nói:
- Hay lắm, hay lắm.
Thái Kinh thấy vậy vội vàng khuyên ngăn:
- Nhưng trò này chúng ta không nên chơi thì hơn, ta sợ chúng ta chơi xong thì sẽ không nói được nữa.
Tống Huy Tông cười lớn một cái rồi bước thẳng về phía trước, đập vào mắt ông ta là cảnh tượng trên tất cả các bàn ở đây đều có một đĩa ốc xào, dầu mỡ bóng nhoáng, mùi thơm ngây ngất đến nỗi nhìn là muốn ăn ngay, vừa nhìn thấy là y hỏi luôn:
- Món ốc này ăn ngon đến như vậy hay sao?
Tại sao tất cả các thực khách đều chọn món này vậy? w๖ebtruy๖enonlin๖ez
"Nói đến đồ ăn đêm thì đương nhiên là không thể nào thiếu món này được.
" Lý Kỳ liền sảng khoái đáp lại:
- Ăn có ngon hay không thì thần không dám nói.
Thần chỉ có thể nói rằng nó có một hương vị rất đặc trưng, thường được mọi người dùng để nhắm rượu.
Tống Huy Tông nghe thấy vậy thì vui vẻ gật đầu và nói:
- Vậy lát nữa chúng ta cũng phải gọi một đĩa.
- Vâng.
Bước được vài bước nữa thì Tống Huy Tông lại ngửi thấy một mùi thơm khác, ông ta quay đầu lại thì nhìn thấy một vị đại nương, tay cầm một cái xẻng và đang xào một thứ gì đó, dài và nhỏ, nhìn qua thì rất giống với mỳ.
từ trước tới giờ, Tống Huy Tông chưa bao giờ nhìn thấy loại mỳ nào có thể xào được như thế này nên hiều Kỳ hỏi luôn:
- Vị đại nương này, trong cái nồi này là món gì vậy?
Vị đại nương này có vẻ buôn bán cũng đắt khách nên không chú ý lắm đến ông ta nhưng vẫn vui vẻ trả lời:
- Món này gọi là mỳ xào, đây là món ăn do Lý Sư Phó của chúng tôi sáng tạo ra đó, tất cả thực khách đến đây đều rất thích.
Khách quan, ngài cũng dùng thử chứ?
Nghe được những lời này, Lý Kỳ liền cười khổ mà hỏi:
- Ta nói Hoàng đại nương đó, mỗi lần có thực khách nào đó hỏi đại nương câu này, đại nương đều trả lời như vậy sao?
Vị đại nương kia nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Lý Kỳ thì vị đại nương này liền mừng rỡ trả lời:
- Lý Sư Phó, ngài đến đấy à, ôi, khách quan, nếu ngài đây là bằng hữu của Lý Sư Phó thì ta đây mời ngài dùng luôn.
Tống Huy Tông cười và gật nhẹ đầu đáp lại:
- Đại nương một buổi tối thì kiếm được bao nhiêu vậy?
Vị đại nương này thấy Lý Kỳ có mặt ở đây nên rất thành thật, không giấu diếm gì cả:
- Lúc mới bắt đầu, tiền kiếm được chẳng là bao, nhưng từ khi trời vào hạ thì buôn bán cũng bắt đầu khá lên, có hôm tôi còn phải bán hàng đến tận sáng đó, mỗi một đêm ít thì cũng được 200 văn, nhiều thì được 300 văn, ở đây, kiếm được số kiền này cũng là chuyện hết sức bình thường ấy mà.
Tống Huy Tông kinh ngạc hỏi lại:
- Vậy một tháng đại nương sẽ kiếm được khoảng tám chín quan gì đó?
Hoàng đại nương vui vẻ gật đầu.
- Chỉ dựa vào bán mỳ xào mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?
- Không phải ở đây nhà nhà người người người đều biết làm món mỳ xào.
Hoàng đại nương lắc đầu đồng thời chỉ tay về phía bên trái và nói:
- Mời khách quan xem.
Tống Huy Tông nhìn về theo hướng chỉ của vị đại nương kia thì nhìn thấy một tấm biển lớn, y khẽ đọc:
- Hương vị tôm.
Hoàng đại nương gậ đàu và nói:
- Không sai, đây chính là món chiêu bài của cửa hàng ta, ta đây khá là may mắn khi được Lý Sư Phó dạy cho cách làm, món mỳ xào hương vị tôm của ta ở con phố này là món ăn mà được thực khách hoan nghênh nhất đó.
Trong mắt của lão bách tính ở Bắc Tống, Lý Kỳ đúng là một người luôn được mọi người hoan nghênh, là một người vừa trung hậu vừa lương thiện, nhưng lúc này đây, Lý Kỳ cứ phải trong cái bộ dạng dở khóc dở cười này:
- Đại nương đừng có tâng bốc ta nữa, bây giờ đại nương đã biến ta đây thành tấm biển quảng cáo sống rồi đó, đừng làm hỏng thanh danh của ta.
- Ha ha ha.
Hoàng đại nương vội vàng đi thu nồi, một lát sau thì thấy mỳ trong nồi đã được thêm một chút thịt vụn, hánh thái nhỏ, rau giá, và cả một ít trứng nữa, mặc dù không nhiều lắm nhưng ngũ tạng đều có.
- Không thể tưởng tượng được lại có thể đa dạng đến vậy.
Tống Huy Tông chỉ nhìn thấy những món này mà cũng thấy ngon rồi.
Lý Kỳ biết ý liền nói:
- Đại quan nhân tại sao không nếm thử một chút.
Tống Huy Tông còn chưa trả lời thì vị Hoàng đại nương kia đã múc một ít mỳ đặt vào cái bát nhỏ đưa cho y, mời một cách rất nhiệt tình:
- Quan khách, mời ngài nếm thử.
Trong trường hợp này, Tống Huy Tông cho rằng nếu lúc này ông ta mà từ chối thì cũng không được hay cho lắm nên ngượng ngùng nhận lấy, rồi nếm một miếng nhỏ và hai mắt sáng bừng lên, gật đầu và tấm tắc:
- Cách xào mỳ rất đặc biệt, làm dậy lên mùi thơm của mỳ, hương vị cũng rất đặc biệt, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ nếm qua, không tồi, không tồi, nếu có cơ hội thì ta nhất định sẽ quay lại nếm thử hương vị tôm của đại nương.