Ta nói ở nhà ta có việc phải làm, mọi người đều tỏ ra tiếc nuối.
Họ nói ta từng là người rất sôi nổi, nhưng gần đây ta dường như đã thay đổi thành một con người khác.
Có người còn đùa rằng ta luôn trốn tránh mọi người, có thể vì họ phiền phức, ta không thích chơi với họ nữa.
“Đâu có?"
Ta vừa định giải thích thì Lan Cảnh Tuyết đã lên tiếng.
"Ngọc Nhi không phải là người như vậy, nàng chỉ là bị chuyện trước đó làm cho sợ hãi mà thôi."
Lan Cảnh Tuyết vừa lên tiếng, mọi người đều hỏi nàng ta là đã xảy ra chuyện gì vậy.
Sau khi nhìn xung quanh, nàng ta nói một cách nửa vời.
"Dù sao thì mọi người đừng hỏi nữa."
"Nếu hôm nay không phải là tiểu thư nước Anh, Ngọc nhi đã trốn ở nhà không dám ra ngoài, mọi người đừng làm khó muội ấy nữa."
Vừa nói nàng ta vừa liếc nhìn về phía Lâm thế tử.
"Nếu Ngọc nhi không muốn đi thì ta cũng không đi, ta cùng muội ấy trở về nghỉ ngơi trước, mọi người vui vẻ nhé."
Lan Cảnh Tuyết nói bóng nói gió.
Lâm thế tử sau đó còn bóng gió rằng ta chỉ giữ thể diện cho tiểu thư nước Anh chứ không giữ thể diện cho hắn ta, có lẽ vì phụ thân có mối quan hệ tốt với hoàng thất Anh.
Ở kinh thành ai mà không biết, công chúa của hoàng thất Anh vừa mới đính hôn với thái tử, năm sau sẽ xuất giá trở thành thái tử phi.
Nếu vào lúc này có tin đồn cho rằng phụ thân ta có ý định lấy lòng hoàng thất Anh thì sẽ gây ra rắc rối.
Tội danh này mà giáng xuống, ta cũng không dám đi đâu cả.
Khi dùng bữa ở Phiên Lâu, nam nữ ngồi chung bàn.
Mọi người đều cùng uống rượu đối thơ.
Ta biết rằng Lan Cảnh Tuyết có một trợ thủ gọi là hệ thống, nàng ta là người rất thành thạo trong những việc này.
Kiếp trước, nàng ta đã dựa vào từ ngữ nho nhã này để chiếm được trái tim của Liễu Ôn Thư.
Nếu so sánh thì ta có vẻ kém học đòi văn vẻ hơn nàng ta.
Tuy không phải đến mức là ngu dốt, nhưng thực sự là không đủ thông minh.
Chỉ vì từ nhỏ ta đã luyện võ công rất nhiều nên văn chương đương nhiên là không chú ý tới.
Lan Cảnh Tuyết là người hiểu ta nhất, nàng ta cố tình tăng mức độ khó lên.
Trong một câu thơ có hoa, có chim, có núi có sông, nhưng không nối được thì chỉ có thể tự phạt một ly.
Với tửu lượng của ta e là uống không nổi vài ba ly là say.
Ta ngước mắt lên nhìn nụ cười mãn nguyện của Lâm thế tử ngồi đối diện, trong lòng chợt thấy ớn lạnh.
"Ngọc nhi, lại đến lượt ngươi rồi."
Lan Cảnh Tuyết cười rạng rỡ, chu đáo giúp ta rót rượu trước mặt.
"Mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng, nếu không đối được, chúng ta sẽ không cười nhạo ngươi, chỉ cần nhận phạt thôi."
Nàng ta là người thân thiết nhất với ta ở đây, khi nàng ta nói điều này,mọi người sẽ cho rằng nàng ta đang cố gắng giúp ta.
“Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi, Xuân giang thủy noãn áp tiên tri.” (Dịch:Ngoài bụi hoa đào đôi nhánh nở Sông xuân nước ấm vịt hay liền.)
Sau khi ta đọc liên tiếp hai câu thơ, cả bàn đều im lặng.
“Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận, Sơn tự đào hoa thủy tịnh khai.” (Dịch:Trong cõi nhân gian,tháng tư hương thơm đã tan hết Nhưng hoa đào ở ngôi chùa trên núi mới bắt đầu nở rộ.)
Nói xong một câu nữa, ta bưng ly rượu trước mặt cho Lan Cảnh Tuyết.
"Cảnh Tuyết, ngươi nên nhận phạt rồi."
Trước khi bắt đầu, nàng ta đã lên tiếng rồi, nếu ai có thể ngâm một hơi ba câu thơ, nàng ta người đưa ra câu hỏi, sẽ bị phạt một ly rượu.