Hai người chúc ngủ ngon xong, Phong Tĩnh cúp điện thoại.
Cô nằm ườn trên giường nhìn trần nhà, trong đầu toàn là câu nói trong quán cơm của Tần Tranh.
Đáy lòng cô không nhịn được có loại cảm xúc rung động không tên, giống như bị thứ gì chạm đến đáy lòng.
Nghĩ về những chuyện xảy ra trong những ngày này, cô lại không tự chủ được mở điện thoại ra, tìm kiếm những chuyện liên quan đến Tần Tranh.
Từng màn từng màn, hiện lên trước mắt giống như đèn kéo quân.
Cô cũng không biết hiện tại hẳn nên dùng loại thái độ gì để đối mặt với anh.
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học đi không từ giã, đến bây giờ, cô dần dần chạm đến chân tướng của quá khứ... những chuyện anh chưa từng nói với cô.
Ánh sáng trên màn hình điện thoại không biết đã tắt từ bao giờ, dần dần, cô ngủ thiếp đi.
Đường Gia Niên đi đến: "Chủ nhiệm Vu bảo em đến giao đơn hội chẩn." Cậu ấy nhìn quanh văn phòng một vòng: "Chủ nhiệm Lý không ở đây ạ?"
"Chủ nhiệm Lý đi họp rồi, đơn hội chẩn đưa tôi đi."
Phong Tĩnh đứng dậy nhận lấy đơn hội chẩn từ trong tay cậu ấy, nhìn lướt qua rồi nói: "Đi thôi, chúng ta qua đó xem bệnh nhân trước đã."
Đường Gia Niên đuổi sát theo bước chân cô ra văn phòng.
Đi đến thang máy, lúc chờ thang máy Đường Gia Niên đột nhiên mở lời: "Bác sĩ Phong, chị... tối nay chị có rảnh không?"
Phong Tĩnh nhìn về phía cậu ấy, hơi khó hiểu: "Hử?"
Đường Gia Niên hít sâu một hơi lấy can đảm nói: "Thì là... hôm nay vừa phát tiền lương, em muốn mời chị ăn cơm."
"Vốn dĩ lúc mới đến đã định mời chị ăn cơm, chẳng qua lúc trước chị nói... cho nên em cũng không tiện, bây giờ phát tiền lương rồi, em có thể mời chị ăn cơm không?" Cậu ấy lại ngẩng đầu nhìn Phong Tĩnh.
"Không phải phát trợ cấp cho các cậu à?" Phong Tĩnh cũng từng làm thực tập sinh, đương nhiên là biết rõ đãi ngộ của thực tập sinh bệnh viện công thế nào.
Ting!
Thang máy đến, cửa mở ra, Phong Tĩnh cất bước đi vào.
Đường Gia Niên vội vàng đuổi theo, lại lên tiếng giải thích: "Bác sĩ Phong, chị đừng hiểu lầm, em cũng không có ý gì khác. Chỉ là em cảm thấy, ừm..." Cậu ấy ngừng lại, có hơi xấu hổ: "Chị rất giống chị gái em, mỗi lần nhìn thấy chị em luôn cảm thấy rất thân thiết."
"Chị gái?" Phong Tĩnh ngẩn ra.
"Vâng, em có một chị gái, nhưng quan hệ của bọn em không tốt lắm. Mỗi lần gặp mặt gần như đều sẽ biến thành cãi nhau." Cậu ấy cười khổ một tiếng: "Thật ra em cũng rất hi vọng có thể chung sống hoà thuận với chị ấy, em cũng từng cố gắng nhưng không biết vì sao bọn em lại trở nên không hợp như thế."
Đến lầu một, hai người đi ra thang máy.
Phong Tĩnh hỏi: "Đây là lí do lần trước cậu nói quan hệ với người nhà không tốt à?"
Đường Gia Niên gật đầu: "Cũng có một phần nguyên nhân này."
Phong Tĩnh suy nghĩ một lát rồi nói: "Mời ăn cơm thì không cần."
Trên lối đi nhỏ cách đó không xa, một nhóm người mới đi ra từ khu nội trú, đi ngang qua sảnh khám bệnh.
Giang Nhất Trình nhìn sang một bên, đột nhiên "a" một tiếng: "Đội trưởng Tần, đó không phải là bác sĩ Phong à?"
Tần Tranh dừng bước nhìn sang.
Nhìn thấy Phong Tĩnh và Đường Gia Niên vừa nói vừa cười đi qua hành lang đằng trước, ánh mắt anh tối sầm lại.
"Ơ, cái người bên cạnh chị ấy hình như là bác sĩ nhỏ cùng đi ăn cơm với chị ấy lần trước." Lại nghe Giang Nhất Trình nói: "Bác sĩ nhỏ đó sẽ không có ý gì với bác sĩ Phong chứ."
Tần Tranh: "..."
"Đội trưởng Tần?"
Giang Nhất Trình quay đầu, nhìn thấy phản ứng này của Tần Tranh thì không nhịn được nói: "Đội trưởng Tần, sao em lại cảm thấy dáng vẻ bây giờ của anh giống một bát cá om dưa thế nhỉ?"
Tần Tranh nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó hiểu: "Cá om dưa gì cơ?"
"Thì là..." Cậu ta không nhịn được cất tiếng hát: "Vừa chua vừa tầm thường vừa dư thừa~"*
Đội viên bên cạnh nhìn ra chút manh mối, đột nhiên hiểu ra gì đó, vội vàng dùng tay huých Giang Nhất Trình một cái, lại cười giải thích: "Đội trưởng Tần, anh đừng để ý đến cậu ta, hôm nay cậu ta mới học được một bài hát mới nên nhìn ai cũng giống như cá om dưa."
"Ơ kìa, không phải là em..." Giang Nhất Trình còn chưa lên tiếng dã bị đội viên khác bịt mồm lại.
Tần Tranh dùng đầu lưỡi đè lên vòm họng trên, phát ra một tiếng đầy ẩn ý: "Ồ."
Lúc này, điện thoại của một đội đột nhiên vang lên.
Sau khi cúp điện thoại, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tranh báo cáo ngắn gọn: "Đội trưởng Tần, có nhiệm vụ."
Tần Tranh quay đầu nhìn thoáng qua hướng Phong Tĩnh và Đường Gia Niên rời đi, nhanh chóng thu hồi ánh mắt rồi cũng không quay đầu lại rời đi bệnh viện.