Bất Diệt Kinh

Chương 103: Cứu Viện!.



Chương 102: Cứu Viện!.

Dưới cánh rừng mênh mông rộng lớn cuống theo từng vệt sóng linh khí mỏng nhẹ theo không gian ba động bay đi, những bóng người tu sĩ đều mang trên thân pháp y đặc biệt bí mật tìm kiếm nơi đây như là muốn lùng sục ra sự sống nào đó.

"Nàng chỉ mới đi ra Tiên Môn chắc chắn không chạy xa được đâu".

"Trước kia ả ta trốn thoát đã bị tam trưởng lão đánh trúng một chiêu, chỉ sợ rằng ả đã b·ị t·hương nặng".

Nhiều vị đệ tử lộ ra thần thức, trên mặt hiện lên sốt ruột nói.

"Chúng ta nếu bây giờ không bắt được nàng nữa sợ rằng lão tổ sẽ thật sự nổi giận mất".

"Ta cũng không biết chỉ có một cái xác cô ta cố bảo vệ để làm gì".

"Đúng vậy, cũng chỉ là Thái Âm Thể thôi, sinh ra đã là quyết định làm lô đỉnh cho người khác thì chạy trốn làm gì".

Mà lúc này ở dưới mặt đất, nơi mà thần thức của đám tiên tử phía trên không tìm được thì có một bóng người đang lẫn trốn ở trong.

Thiếu nữ tướng hình ngập tràn máu tươi, khóe miệng của nàng vẫn còn có máu tươi khô động, đôi mắt xinh đẹp bên trong có hàn man hiện ra nhìn thẳng về đám người bên trên.

"May mà sư tôn trước kia chuyền cho ta pháp bảo che giấu khí tức, nếu không thì... ".

Thiếu nữ nói nhỏ, trên khuôn mặt trắng bệt lại hiện ra băng lảnh đủ để phủ hết thế gian lạnh lẽo nhất, không ai biết được điều gì có thể khiến nàng có thể lộ ra sát ý đối với trước kia tỷ muội đồng môn, nhưng mà cái loại sát ý này là không thể nào che giấu được.

"Diệp Lam huynh ấy sắp đến rồi, dựa vào hắn ở Đông Vực này uy vọng sợ rằng chưa đủ cho đám lão chó già kia từ bỏ".

Thiếu nữ suy nghĩ một chút cũng lấy ra một cái chuyền âm thạch chuyền vào trong thần thức cầu cứu.



"Chỉ hi vọng Tiên Môn khác có thể ra tay giúp đỡ đi".

...

'Oanh!'.

Lúc này một chỗ động phủ đột nhiên nổ tung bởi sóng sung kích mạnh mẽ, một tiếng hét giận dữ từ bên trong như là sóng âm phát ra khiến cho không gian cũng phải vặn vẹo kinh khủng khiến gió xung quanh cũng phải ngừng thổi, nước cũng sẽ yên lặng.

"Ta xuất quan rồi, nếu như Tiên Môn Diệu Liên không giao ra Thái Âm Thể thì tự gánh chịu hậu quả!".

Thanh âm lạnh lùng của người áo đen vừa bước ra động phủ, trên khuôn mặt hắn vẫn còn hiện ra nét âm độc, đặc biệt là hai con mắt rất nham hiểm như là hàn quang của rắn độc đang nhìn ngắm con mồi.

"Thiếu gia bớt giận".

Nhiều tên nô tài bên cạnh sợ hãi cúi đầu, còn có người khác nói.

"Thiếu gia đã đột phá đến Kết Đan Đỉnh Phong Đại Viên Mãn rồi, đợi Thái Âm Thể tới tin chắc ngài có thể linh hồn thăng hoa hóa thành Nguyên Thần".

"Phải đó thiếu gia, phải đó thiếu gia".

Có nhiều tên nô tài ba hoa miệng nói.

"Cái kia Thái Âm Thể chỉ là được sinh ra ở Đông Vực nhỏ bé, nó được thiếu gia để ý là phận của nàng".

Nịnh nọt tiếng luôn luôn rơi vào tai người mặt áo đen làm cho hắn tâm thần có hơi thỏa mãn.



"Đợi ta chiếm được thái âm của nàng thì không chỉ linh hồn thế biến, đến lúc đó Kim Đan của ta sẽ trực tiếp phá thành Anh".

Người mặt áo đen khuôn mặt âm độc nở lên một nụ cười mong chờ, hắn khinh thường Đông Vực nhỏ bé nhưng lại cũng không dám bước vào nếu không tên này đã sớm g·iết vào tới nơi rồi.

"Thái Âm Thể ta sẽ cho nàng sống không bằng c·hết".

Hắn liếm môi nổi lên hung lệ nói.

...

Lúc này ngay ở Đông Hoang, bên ngoài Thanh Châu Thành có một đám binh mã sớm đã phi ngựa xuất phát tiến về một nơi xa xôi, mà người dẫn đầu là một vị thanh niên tuổi nhìn qua vừa mới hai mươi, trên tiên đài xuất hiện một thanh kiếm, hai con mắt kiên nghị đủ khiến cho người ta kh·iếp sợ.

"Diệp Công Tử nói là thật sự?".

Vị tướng quân đang phi ngựa cả người mặt giáp, thân hình to lớn hắn khi cưỡi ngựa khiến cho lộ ra cảnh tượng vô cùng hoành tráng, hắn quay mặt lại hỏi Diệp Lam.

"Không sai vào đâu được, Thánh Tiên Môn cũng đã xuất quân rồi, chỉ sợ rằng ma tộc đang kịch liệt mở ra trận chiến".

Diệp Lam thở dài.

"Diệp Công Tử bây giờ lãnh quân Thanh Châu Thành q·uân đ·ội chắc chắn g·iết hết ma tộc trên thiên hạ".

Tướng quân cười to lộ ra vô cùng vui vẻ, hắn vô cùng tin tưởng người thanh niên trước mặt mình là vô cùng lợi hại, trận chiến trước kia chính là do thiếu niên này dẫn tu sĩ đi chém g·iết yêu tộc chạy như chó nhà có tang.

Diệp Lam không nói gì nhưng mà trong mắt lại lộ ra âm hàn cực độ, hắn trong lòng đã có ý nghĩ rồi, dẫn quân đi đánh ma tộc chỉ là chuyện nhỏ mà theo đi cứu người mới là chuyện lớn, hắn dẫn theo số lượng người như này có một vị tướng quân đạt đến cảnh giới Kết Đan Trung Kỳ số còn lại đều là Trúc Cơ Đỉnh Phong, riêng hắn là Trúc Cơ Đỉnh Phong nhưng mà tu sĩ Kết Đan hắn cũng có thể chiến.



...

Lúc này từ hướng Thánh Tiên Môn có một bóng hình đột ngột bay tới với tốc độ nhanh nhất, hắn mắt như sao, khuôn mặt anh tuấn vô song, mái tóc dài như thác nước, một thân pháp y màu vàng vô cùng cao quý.

"Sáu năm trước vị tiên tử kia không ngờ lại chính là Thái Âm Thể, bây giờ nàng đ·ã c·hết rồi mà mấy tiểu tiện nhân kia vẫn không buôn tha cho thân xác của nàng".

Trên tay hắn vẫn còn trong tay miếng ngọc bội của Diệp Lam, lần này đi đến là do thiếu niên đó mong cầu trợ giúp, với danh vọng của Diệp Lam bây giờ thì cho thiếu niên đó chút tình mọn cũng là tốt.

...

Lúc này ở một hang động nhỏ ở trong núi sâu, nơi đây bị dãy núi bao phủ dày đặc, có cả linh khí yếu ớt che giấu lấy một sự tồn tại đang rơi vào trạng thái chữa thương.

Thiếu nữ bị một tôn Kết Đan Đỉnh Phong tu sĩ đánh cho b·ị t·hương nặng, cơ thể nàng bởi vì đau đớn mà run rẩy khó chịu vô cùng, trong đầu nàng có chút ong ong tê dại.

Tay phải của nữ tử bấm một cái pháp quyết tạo ra trị liệu pháp quyết thu thập vào cơ thể, trong cơ thể mềm mại có một loại nước ấm chuyền thâu vào trong khiến cho cơ thể nàng dịu đi một chút.

Nữ tử này lấy ra một viên đan dược bỏ vào môi anh đào nhỏ cót két nhai, trong cơ thể tự động thôi động công pháp luyện hóa đan dược chuyền thâu vào trong.

"Cũng may v·ết t·hương này không nặng cho lắm, đợi ta hồi phục thương thế thì liền có thể chạy trốn đến Thánh Tiên Môn".

Qua thời gian một lúc sau nàng ánh mắt mới chịu mở ra, trong cơ thể nàng nội thương đã không còn nhưng mà v·ết t·hương bên ngoài vẫn soát lại một hai, nàng trong đầu có thể suy nghĩ là liệu có nên phục kích g·iết ngược lại hay không nhưng mà nàng nhìn lại tu vi mình cũng coi như thôi.

Bích Thủy cảnh giới chỉ mới là Kết Đan Sơ Kỳ mà thôi, dù cho nói người t·ruy s·át nàng cũng chỉ có đệ tử của mấy vị Trưởng Lão tu vi cũng không hơn kém gì nàng nhiều, nếu đánh một một thì liền có thể đối trội một hai, nhưng mà để nàng một mình đánh với năm sáu người thì đúng là chuyện hảo huyền.

Đột nhiên Bích Thủy cảm nhận được một loại thần thức quét qua, khi nàng cảm nhận được điều này thì lập tức hành động chuẩn bị chạy trốn ngay không cần suy nghĩ.

Nàng có bí bảo che giấu khí tức của mình nhưng mà bây giờ lại bị phát hiện, lần này đã chứng minh đám kia nữ nhân thúi cũng mang theo pháp bảo dò xét khí tức của nàng.

Trong tay thiếu nữ mang ra một thanh kiếm nhỏ trực tiếp phóng ra ngoài, nàng tự nhiên mà bước lên phi kiếm không để ý đến hình tượng mà hướng xuống đất trực tiếp chui, trên tay mang theo lấy miếng ngọc bội còn đang nóng hổi.

"Diệp Lam ngươi còn không đến nữa thì mỹ nữ ta thật sự không còn rồi!".

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.