Trước ánh mắt dò xét như có như không của Tạ Ung, Từ Thu muốn phớt lờ cũng khó.
Dường như cô đã mơ hồ hiểu được những hoang mang trước kia của mình.
Bất luận là kinh tởm hay miễn cưỡng, tóm lại Tạ Ung vẫn nhớ kỹ cô. Con người như Từ Thu cực kỳ đáng sợ.
Cô không quan tâm bất kỳ ai, hoặc bất kỳ chuyện gì, hơn nữa còn vui buồn thất thường, nghèo cảm xúc. Tinh thần cô gần như không bị ràng buộc bởi người nào hoặc sự vật gì, lại còn rất thông minh hiểu rõ nhân tình thế thái.
Quanh năm tiếp xúc với bác sĩ tâm lý Lương Tử Canh, thế nên cô cũng học được một vài điều bổ ích từ anh ta hơn nữa, đừng nói tới. ánh mắt Tạ Ung còn thể hiện rõ rành rành như vậy.
Lúc ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau, Từ Thu vẫn bình tĩnh như nước, thế nhưng ánh mắt Tạ Ung lại lóe lên tia hoảng hốt, ngay sau đó anh vội trốn tránh theo bản năng.
Trái tim anh từ từ treo lơ lửng, ngừng lại giữa không trung, bởi vì anh không thể hiểu, cũng không thể nói rõ đây là cảm xúc căm hận hay hoài niệm.
Loại cảm giác này rất lạ, giống như có gì đó đang từ từ mất kiểm soát, gặp lại Từ Thu sau mấy ngày, cảm giác đó lại bắt đầu xuất hiện.
"... Ban môi trường và ban thanh niên đã phân chia xong, còn ban văn nghệ và ban thể dục không có phần, số người tương đối nhiều, cậu xem phải sắp xếp thế nào?" Giọng Quý Nguyệt bên cạnh vang lên lần nữa, dòng suy nghĩ của Tạ Ung bị cưỡng ép kéo về. Quý Nguyệt vẫn xem danh sách, số người tham gia hoạt động lần này không ít, trừ người trong hội sinh viên ra còn có các bạn sinh viên tham gia vì học phần.
"... Đúng rồi, cậu muốn ở cửa hàng bên này hay sang công viên trung tâm?" Quý Nguyệt hỏi vấn đề cuối cùng.
Kế hoạch của Tạ Ung là ở cửa hàng bên này, vì đa số mọi người đều ở cửa hàng giúp đỡ hoạt động rút thăm trúng thưởng sản phẩm mới do nhãn hàng tổ chức, chỉ có vài người đi ra công viên siêu rộng bên kia phát tờ rơi. Anh là chủ tịch, bình thường nơi nào đông sẽ ở nơi đó quản lý sắp xếp cho trật tự ngăn nấp.
Tạ Ung nhận danh sách Quý Nguyệt đưa, "Mọi người còn lại đều sang công viên bên kia à?"
Từ Thu là cán sự thuộc quyền quản lý của Quý Nguyệt, chưa có tên phân công trong danh sách.
"Đúng vậy, tôi và Chu Thừa dẫn người sang công viên trung tâm." Quý Nguyệt đáp.
Chu Thừa chính là trưởng ban thể dục.
Tạ Ung khẽ gật đầu, từ đầu đến cuối không trả lời câu hỏi anh muốn đi đâu của Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt xoay người lại dặn dò mấy người Từ Thu, dặn các cô đi sang đó trước, nhớ chú ý an toàn, cô nàng sẽ qua sau.
Từ Thụ xoay người đi ngay, không giống những cán sự nữ khác dùng ánh mắt ngưỡng mộ hoặc mơ ước, chào hỏi anh chàng chủ tịch hiếm có cơ hội tiếp xúc rồi mới đi.
Nhưng ánh mắt Tạ Ung thỉnh thoảng lại rơi trên bóng lưng Từ Thu, bề ngoài trông anh có vẻ đang chăm chú lắng nghe Quý Nguyệt nói chuyện, song thật ra anh lơ đễnh, trong đầu toàn mớ hỗn độn mà anh suy nghĩ trước lúc ngủ suốt mấy hôm nay.
Ở nơi không ai nhìn thấy, ánh mắt Tạ Ung dần mất tiêu cự, tư tưởng bay xa, dường như anh không nghe thấy những tiếng nói chuyện, tiếng động ầm ĩ xung quanh.
Từ hôm tắm nước lạnh hôm đó, anh vẫn luôn cấm dục hoặc khôi phục trạng thái vô dục vô cầu đứng đắn như trước kia, tính dục anh vốn dĩ không mạnh.
Tuy nhiên khi nhìn thấy Từ Thu vào hôm nay, bỗng nhiên anh nảy sinh loại cảm giác khát khô cả cổ, khó chịu dày vò. Trái tim ngứa ngáy, sau đó thân thể chợt khao khát cảm giác sung sướng từng trải qua.
Anh có chút rung động.
Một chút.
Sau khi ý thức được sự thật này, Tạ Ung lập tức trả tập danh sách trong tay lại cho Quý Nguyệt, trên gương mặt vốn bình tĩnh trong trẻo thường ngày lại hiện lên vẻ bối rối, "... Tôi có chút việc riêng cần giải quyết, có việc gì cứ liên lạc qua điện thoại."
Mặc kệ đi đâu cũng được, chỉ cần khiến anh bĩnh tĩnh lại một lát.
Tạ Ung nghĩ như vậy cho nên anh đi ngược lại với hướng đang diễn ra hoạt động, chưa đi được mấy bước, anh bỗng nhìn thấy gì đó, bước chân bị đóng đinh ngay tại chỗ.
Anh nhìn thấy anh chàng phú nhị đại vừa bước xuống khỏi chiếc siêu xe màu xám, đứng trước mặt Từ Thu, hai người nói chuyện. Từ Thu nhận một cuộc gọi, sau đó xoay người chỉ chỉ hướng quán cà phê ở tầng một cách đó không xa, rồi nói gì đó với mấy người còn lại trong ban văn nghệ.
Những người khác đi về phía công viên trung tâm, một mình Từ Thu theo chàng trai kia vào quán cà phê.
Trái tim treo lơ lửng trên không trung của Tạ Ung như bị ai xiết chặt trong nháy mắt, anh nảy sinh ảo giác khí huyết không lưu thông, cảm giác đó khiến anh như ngừng thở, chân nhấc lên không nổi nhìn một màn trước mắt.
Đó là con mồi mới của cô chăng?
Tạ Ung nghĩ.
Anh cho rằng khi nhìn thấy cảnh này, nhất định anh sẽ thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng không có một chàng trai nào tình nguyện bị một cô gái xem như món đồ chơi tình dục, giả sử cô yêu thích anh nên mới làm như vậy thì cũng thôi đi, nhưng chẳng qua cô chỉ cảm thấy thú vị.
Bây giờ cô muốn đùa giỡn người khác, theo tác phong làm việc của Tạ Ung trước đây mà nói, anh sẽ cảm thấy may mắn vì bản thân mình đã thoát khỏi và sau đó quay về cuộc sống bận rộn vốn có của mình, xóa tất cả những thứ liên quan về cô ra khỏi cuộc đời hoàn mỹ không khiếm khuyết của anh.
Cô không phải người hiền lành thiện lương gì, anh hoàn toàn không cần lo lắng cô sẽ bị chàng trai không rõ lai lịch kia lừa gạt.
Song anh vẫn đứng đấy chẳng nhúc nhích, trơ mắt nhìn chàng trai lịch sự đẩy cửa quán cà phê, sau đó Từ Thu bước vào.
Anh không nhìn thấy nét mặt cô, nhưng có thể nhìn thấy nụ cười sáng lạn đẹp đẽ của chàng trai kia.
Anh đoán có lẽ người nọ cũng giống như mình trước kia, cho rằng Từ Thu là một cô gái ngoan ngoãn hiền lành như vẻ bề ngoài của cô.
Thật ngu ngốc, anh ta không biết người đứng trước mặt mình tính tình lập dị cỡ nào.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, lòng Tạ Ung đột ngột nảy sinh một suy nghĩ tiêu cực ác ý như vậy.
Anh ngạc nhiên bừng tỉnh, lúc này mới ý thức được mình vừa thầm nói cái gì.
Có điều anh không thể nào khống chế, ý nghĩ độc ác đầu tiên vừa bị đè nén, anh lại cầm lòng không đặng nhìn chàng trai ngồi đối diện Từ Thu.
Không cao bằng anh, cũng chẳng đẹp trai như anh, trông có vẻ cà lơ phất phơ, có lẽ cả ngày ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, không giống mẫu người Từ Thu muốn tiếp xúc, làm sao cô có thể hứng thú với loại người này chứ?
Cùng với sung nghĩ đó, đáy lòng Tạ Ung bỗng nổi sóng cuồn cuộn.
Anh quá dối trá, tự so sánh mình với một người không ra gì, đã vậy còn ghen tị, đột nhiên Tạ Ung cảm thấy có chút chán ghét bản thân mình như vậy.
Anh khẽ nghiến răng, xoay người đi thẳng.
Chàng trai đó tên Kỳ Phương.
Chính là người mẹ cô quý bà Từ Tiêu nhắc đến trong điện thoại, con trai của bạn bà, cũng là cậu hai của thương hiệu thời trang quy mô lớn nhất trung tâm thương mại mà hội học sinh đang kéo tài trợ hôm nay. Quý Nguyệt chó ngáp phải ruồi, quả thật đã đoán đúng.
Kỳ Phương đã nhìn thấy ảnh chụp Từ Thu, sau khi nhận được tin từ chỗ Từ Tiêu, anh ta nhanh chóng chạy đến cửa hàng thời trang nhà mình, lần đầu tiên gặp Từ Thu anh ta còn ngỡ mình nhìn lầm.
Khó có thể tưởng tượng một nữ sinh với vẻ bề ngoài bình thường và cách ăn mặc giản dị như thế lại là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn dược Trường Thanh.
Oanh oanh yến yến bên cạnh Kỳ Phương không ít, nhưng từ nhỏ anh ta đã hiểu đạo lý quan hệ thống gia giữa các gia tộc, dù nhà anh ta làm ăn lớn cỡ nào thì vẫn bị Trường Thanh xếp trên một bậc, có thể hẹn hò với Từ Thu, có thể nói anh ta đã trèo cao.
Cho nên lần này anh ta mới miễn cưỡng đến, bây giờ đã ngồi trong quán cà phê, nhìn cô bé đối diện nhẹ nhàng khuấy cà phê trong cốc, âm thanh chiếc muỗng chạm vào thành cốc vang lên giòn tan, ánh mắt anh ta cũng từ từ mất đi vẻ ngạo mạn.
Song thật sự cách ăn mặc của Từ Thu chẳng có vẻ gì là tiểu thư lá ngọc cành vàng, khó trách Kỳ Phương xem thường cô.
Trên thực té so với anh ta, Từ Thu càng không muốn hơn.
Có điều, đối phó với sự sắp đặt của Từ Thu là chuyện cô làm hằng ngày, cô chịu đựng không bùng nổ chẳng qua là vì không muốn mẹ cô làm ầm ĩ về bệnh tình của cô.
Lúc này ở bên ngoài Kỳ Phương đã giới thiệu qua, Từ Thu cũng nhận được điện thoại của Từ Tiêu vào đúng lúc cô định mở miệng đuổi tên phiền phức này đi rồi đuổi theo các bạn đến công viên trung tâm. Chỉ là giờ phút này cả hai bên đều ngồi im lặng không nói tiếng nào, mãi cho đến khi điện thoại Kỳ Phương vang lên tiếng ting ting, sau đó âm báo tin nhắn vang lên liên tục thành một chuỗi âm thanh.