Bên ngoài cửa sổ lá cây bạch quả bay phấp phới, giống như suy nghĩ trong đầu Từ Thu vậy, tiếng mưa rơi tí tách vừa sự lạnh lẽo được ngăn cách ở bên ngoài. Xung quanh quán cà phê đều rất thơm, đột nhiên Từ Thu nhớ lại cơn mưa mùa thu.
Cô сụp mắt, sau khi bước vào, đây là lần thứ hai cô đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Cái tên Trần Mặc này, lần đầu cô nhìn thấy nó là lúc Kỳ Phương đặt biệt danh wechat cho anh ta, cái tên đó rất buồn cười nhưng cũng đủ lưu lại trong trí nhớ của Từ Thu.
Cô nhớ bây giờ cô không biết tại sao, trong một chuỗi biệt danh dài của Kỳ Phương lại xuất hiện bốn chữ "Em họ Trần Mặc" này.
Trần gia làm tài chính thương mại, vô cùng mạo hiểm, tỷ lệ lợi nhuận cao đến đáng sợ. Trần Mặc là thương nhân đi tới đi lui giữa thiên đường và địa ngục, vài năm ngắn ngủi, dựa vào sự nổi tiếng của Nhã Nhạc và quan hệ danh vọng, anh ta từ từ bò lên vị trí hiện tại - Trước đây mọi người đều nhắc tới cha con Trần Mặc, thế hệ trước là lão tổng của tập đoàn Nhã Nhạc.
Bây giờ, cả nhà Trần Nhu đều trở thành chi nhánh tập đoàn Hồng Thăng của nhà họ Trần.
Bởi vì là "Em họ Trần Mặc", cho nên Kỳ Phương cũng nổi lên một chút. Từ Thu biết rõ người này đáng sợ như thế nào, nhưng cô không hiểu, tại sao con người này lại ăn nói khép nép xin lỗi một cô gái nhỏ.
Người đàn ông mặc tây trang vừa người, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo choàng dài, làm nổi bật cơ thể to lớn của anh ta, trên khuôn mặt dịu dàng còn mang theo một cái kính gọng vàng. Anh ta đang nói vài lời áy náy, thỉnh thoảng lại ngừng một lúc...
"Quả thật lần này Trần Nhu rất quá đáng, tôi đã kêu chú hai dạy dỗ em ấy rồi, thậm chí hai ngày nay em ấy đều bị nhốt ở trong nhà để tự kiêm điểm. Cái này biểu hiện thành ý của gia đình chúng tôi, tôi cũng sợ em nhìn thấy Trần Nhu sẽ càng tức giận hơn, cho nên tôi thay mặt Trần Nhu và Nhã Nhạc đến xin lỗi em. Tôi chỉ hy vọng em Từ có thể bỏ qua,không nên làm mất hòa khí giữa hai nhà." Vừa nói xong, Trần Mặc mỉm cười rồi im lặng nhìn cô.
Anh ta yêu thương em gái cho nên mới thay em gái đến xin lỗi sao? Từ Thu đánh giá Trần Mặc một lúc, sau đó lại cảm thấy không đúng - Lúc anh ta nhắc đến Trần Nhu, giọng nói lập tức trở nên lạnh nhạt, không có cảm giác đang bảo vệ người thân, hơn nữa cái câu cuối cùng chính là "Không nên làm mất hòa khí giữa hai nhà", trong giọng nói mới có hơi rung động.
Anh ta chỉ vì lợi nhuận, vì Từ Tiêu hoặc là Trường Thanh, cho nên mới không thể không hạ mình tới đây xin lỗi cô.
"Mẹ tôi đã nói gì với anh sao?" Từ Thu hỏi.
Tuy cô và Trần Nhu đánh nhau rồi làm loạn đến đồn cảnh sát, nhưng cô vẫn không kêu Từ Tiêu tạo áp lực cho Trần gia, huống chi cô cảm thấy Từ Tiêu sẽ không tin cô vô tội, cũng lười tốn nước bọt với cô. Cô chỉ hơi cảm thấy ngoài ý muốn, lần này Từ Tiêu lại không hỏi cô gì cả mà lại đi hỏi thẳng cha con Trần Mặc - Hiển nhiên cũng chỉ có thể là vì Từ Tiêu, cho nên Trần gia mới ra quân kêu Trần Mặc đến gặp cô.
―
Ánh mắt Trần Mặc lộ ra vẻ chấn động, "Dì Từ tức giận là chuyện đương nhiên, vốn dĩ là do nhà bọn tôi không dạy dỗ con gái thật tốt."
Xem ra là đúng rồi. Nếu như không có Từ Tiêu, hoặc có lẽ Từ Thu sẽ không đợi được câu xin lỗi này.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi càng lúc càng lớn, vẻ mặt của Từ Thu vẫn hờ hững như cũ, Trần Mặc kiên nhẫn chờ cô trả lời, không khí giữa hai người trở nên hơi mất tự nhiên.
"Nếu như tôi nói, tôi không muốn nhận lời xin lỗi của anh và Trần Nhu thì sao?" Cô nhướng mày hỏi.
Vẻ mặt Trần Mặc không lộ ra vẻ ngạc nhiên, có lẽ trước đó anh ta đã điều tra tính tình của Từ Thu, anh ta cong mông cười nói: "Tôi hiểu, dù sao cũng là do Trần Nhu động tay động chân trước. Nhưng mà - Không biết Từ tiểu thư có nhận được tin gì chưa, hình như dì Từ có ý muốn đầu tư vào Hồng Thăng, sau này hai nhà sẽ khó tránh khỏi liên lạc với nhau hàng ngàn lần, tôi vẫn mong em có thể xem xét tình cảm sau này của hai nhà mà bớt giận, hòa khí sẽ sinh lợi đó."
Từ Thu đang muốn mở miệng, đột nhiên điện thoại đặt trên bàn rung lên, trên màn hình hiển thị là Từ Tiêu gọi đến, cô cầm điện thoại lên rồi nói với anh ta: "Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại."
Trần Mặc đưa tay ra hiện cô cứ tự nhiên, sau đó Từ Thu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý thăm dò của Từ Tiêu: "Alo, Tiểu Thu à, con đã gặp Trần Mặc chưa?"
Từ Thu nhìn anh ta một cái, người đàn ông đang cụp mắt, thẳng lưng ngồi khuấy cà phê.
"Rồi, đang nói chuyện."
"Ô - Gặp là được rồi, thật ra ngày một tây đó là mẹ sắp xếp cho chúng ta cùng nhau ăn cơm, nhưng mà con nói con đã có hẹn rồi cho nên không đi, con có còn nhớ không?"
Đương nhiên là nhớ, ngày đó là ngày giỗ của cha cô, Từ Tiêu nói muốn giới thiệu một người rất quan trọng cho cô biết.
Từ Thu hơi cong môi: "Mẹ gọi điện thoại cho con chắc không phải là vì nói câu này chứ?"
Cha của Trần Mặc là Trần Hồng Thăng, hình như cũng bằng tuổi với Từ Tiêu mà đúng không? Đột nhiên trong đầu Từ Thu có một suy đoán... Trong điện thoại, Từ Tiêu khẽ cười một tiếng: "... Là như vậy, Tiểu Thu, gần đây mẹ ở cùng với chú Trần của con - cũng chính là cha của Trần Mặc, thật ra lần trước mẹ muốn nói chuyện này cho con nghe..."
Từ Thu không chú ý nghe câu nói tiếp theo, cô nhìn người đàn ông ngồi đối diện Hình như anh ta đã biết hết mọi thứ và cũng đã đoán được chuyện này từ lâu, anh ta bình tĩnh đáp lại ánh mắt của Từ Thu. Lúc này, đột nhiên Từ Thu ý thức được tại sao Trần Mặc lại nhắc đến vấn đề "Tình cảm".
Cô hơi cong môi mỉa mai nhìn anh ta - Cô nói hai nhà bọn họ làm gì có tình cảm, hóa ra là quan hệ tình cảm thông gia.
Từ Tiêu còn đang nói gì đó, Từ Thu đã lập tức cúp máy. Cô quét mã QR trên bàn để thanh toán tiền cà phê: "... Xin lỗi, anh Trần, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Vừa nói xong, Trần Mặc không lên tiếng, mãi đến khi Từ Thu đứng dậy xoay người rời khỏi, đột nhiên anh ta mở miệng nói: "... Tiểu Thu." Từ Thu lập tức đứng lại nhưng vẫn không quay đầu.
Người đàn ông sau lưng khẽ hỏi: "Tôi có thể gọi em như vậy không?" Anh ta hơi dừng một chút, tỏ vẻ như vô cùng chân thành và hiền lành,
"Sau này rất có thể chúng ta sẽ trở thành người một nhà, tôi cũng rất mong chờ ngày đó sẽ đến."
Cuối cùng Từ Thu cũng không quay đầu mà lập tức rời khỏi, Từ Tiêu có lập gia đình hay không, bà sẽ cưới ai cũng không liên quan đến cô.
Lúc về trường, trời đã tạnh mưa, trong không khí tràn ngập mùi đất, lá cây và nước mưa.
Thang máy lầu một tòa C ở Tân Uyển chỉ có hai người đang đợi, Từ Thu suy nghĩ nhìn số trên thang máy tiếp tục giảm xuống.
Màn hình hiển thị tầng 7 rồi tầng 6,...
Ánh mắt vẻ hơi u ám, Từ Thu nhìn thấy một con kiến đang bò qua - Cô cũng nhàm chán như vậy.
Điện thoại vang lên hai tiếng, màn hình hiển thị có tin nhắn mới, là của Tạ Ung.
"Có chỗ nào không khỏe hay không? Tôi đọc trên mạng nói sau lần đầu tiên con gái sẽ tương đối khó chịu, cho nên tôi đã mua thuốc rồi. Ngày mai sẽ họp ở tòa Hành Tri, sau khi kết thúc cậu khoan hãy đi, tôi đưa thuốc cho cậu."
Từ Thu khẽ cười, không biết nên nói Tạ Ung có biết xấu hổ hay không, mới đó đã quên mất cuộc đối thoại vô cùng lúng túng lúc hai người bọn họ giằng co trong nhà anh.
Lúc cô bỏ điện thoại vào trong túi, vừa may thang máy đã đến lầu 1, cô đi theo dòng người vào thang máy, lúc này cô mới phát hiện không biết từ khi nào con kiến đó cũng bò vào trong thang máy rồi.
Dựa vào su hiền lành của Tạ Ung, có lẽ ngay cả con kiến anh cũng không nỡ giết có đúng không? Từ Thu suy nghĩ miên man, sau đó cô thu tầm mắt lại lấy điện thoại ra, ngón tay gõ tới gõ lui trên điện thoại, cuối cùng ấn vào bên phải khung chat để thay đổi biệt danh.