Trần Thần đột nhiên vỗ vai Micky, cắt ngang sự thất thần của Micky: "Đi thôi, máy bay trực thăng đến đón rồi."
Đầu gai không nhận thấy được sự khác thường của Micky, dứt khoát phẩy tay với Micky: “Ngươi đi nhanh đi, bọn ta cũng phải rút lui đây.”
Micky liếc mắt nhìn số tiền mà Đầu gai đã trả lại trong tay mình, không tiếp tục ép buộc mà chỉ đành ậm ừ: “Vậy thôi, khi nào khác lại liên lạc.”
Máy bay trực thăng phát ra âm thanh ầm ĩ đến một khoảng đất trống, Micky lại quay đầu nhìn Đầu gai lần cuối rồi cùng Trần Thần lên trực thăng.
Đeo tai nghe rồi máy bay chậm rãi cất cánh lên không, Micky nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ với Đầu gai dần dần nhỏ lại rồi biến mất khỏi tầm mắt mà đắm chìm vào trong dòng suy nghĩ.
Vừa rồi đó chính là Xúc Giác Thông Tin sao?
Micky xoa xoa những đồng tiền trong tay, phát hiện ra là không có bất kỳ phản ứng gì cả, nghĩ nghĩ rồi lại thò tay vào trong túi chạm thử mấy viên đạn còn lại.
[Loại đạn đặc biệt được pha một lượng nhỏ Tinh Thải.]
Quả nhiên, chỉ có khi chạm vào những thứ có liên quan đến dị thường thì mới có thể thấy được nội dung.
Chỉ tiếc là gần đây không có bất kỳ đồ vật nào có liên quan đến dị thường khác, nếu không thì Micky còn muốn thử lại.
Micky thở ra một hơi, không khỏi cảm thấy hơi mệt mỏi, không phải là sự mệt mỏi về thể xác, mà là sự mệt mỏi về tinh thần.
Thế giới thuộc về dị thường này thật sự quá dễ dàng gặp phải chuyện chẳng lành rồi, không ai biết được lúc nào mình sẽ gặp phải những sự cố liên quan đến dị thường, tỉ như chuyện lúc nãy, nếu như không phải Micky đột nhiên thể hiện chút tình cảm cho Đầu gai mấy đồng tiền, thì chắc chắn sẽ không thể nào biết được Đầu gai lại có liên quan đến dị thường rồi.
Đặc biệt là lúc mà Micky nhìn thấy hai chữ “Tín đồ” thì tim của hắn bỗng nhiên ngừng đập một nhịp.
Ở trong thế giới này thì bất kỳ điều gì có liên quan đến tín ngưỡng đều cần phải cẩn thận vô cùng, may mắn thì sẽ tin vào một chân thần, xui xẻo thì sẽ tin phải một thứ còn không phải là tà thần nữa.
Trên đường không ai nói gì, máy bay trực thăng bay trở lại trung tâm thu dung số 44.
Vừa mới xuống máy bay nộp lên hai khẩu súng cùng bốn băng đạn rỗng thì Micky đã nhận được điện thoại của Leon.
"Vừa về thì đến phòng bảo vệ một chuyến đi, còn về công lao cùng phần thưởng lần này của ngươi thì sao, đừng có quên chuột của ta đấy."
Leon vừa nói xong đã cúp máy, không hề cho Micky cơ hội để từ chối.
Micky giật giật khóe mắt, hắn thực sự không muốn gặp Leon chút nào, mỗi lần gặp hắn là mỗi lần lại sinh ra những chuyện kỳ quái. Lấy con chuột máy móc từ trong túi ra, Micky đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Mục đích thật sự của tên cáo già này không phải là muốn ta trả con chuột đấy chứ?
Nhấn mạnh đến con chuột của hắn những mấy lần rồi...
Micky hết lần này đến lần khác nhìn đi nhìn lại con chuột trong tay, mà cũng không nhìn ra rốt cuộc món đồ chơi này đáng tiền ở chỗ nào.
Lẽ ra thì Leon phải là Siêu Thoát Giả chứ, có cả siêu năng lực rồi mà tại sao còn để ý đến một cái đồ chơi cơ học đến như thế chứ?
Nhưng cứ nghĩ vậy thì bỗng dưng trước mắt của Micky lại xuất hiện thông tin.
[Chuột Trinh Sát của Kỹ Sư Cơ Khí: Sử dụng năng lực của Kỹ Sư Cơ Khí với những nguyên liệu kim loại có pha một ít Tinh Thải để tạo thành một sản phẩm máy móc.]
Micky:!!
Vậy mà lại là được làm bằng năng lực đặc biệt sao!
Trước đây Micky còn kỳ quái là làm sao cái đồ này lại có thể liên lạc được ở một khoảng cách xa như thế, hóa ra lại là do một loại năng lực, nhưng mà Kỹ Sư Cơ Khí này là cái gì vậy? Kỹ Sư Cơ Khí lẽ nào lại là một dạng Siêu Thoát Giả trong số đó à?
Những chuyện không hiểu thì cứ tạm gác lại đó, Micky trước hết vẫn cứ trở về tắm rửa thay đồ trước rồi mới đến phòng bảo vệ, cái phòng bảo vệ rộng lớn này lại vắng tanh, chỉ có một chiếc bàn làm việc cũ kỹ chồng chất nhiều giấy tờ, Leon vừa duyệt giấy tờ vừa cười tủm tỉm nói với Micky: “Cứ ngồi đi, xem như nhà mình.”
Leon càng nói thế thì Micky càng cảm thấy khó chịu, vội vàng đặt con chuột máy móc lên trên bàn: "Đội trưởng Leon, đây là con chuột máy móc của ngài.”
Leon duyệt hết xấp tài liệu trên tay, sau đó mới ngẩng đầu cầm con chuột lên xem: “Thật là làm phiền ngươi rồi, cái này mà đã thả ra ngoài thì sẽ rất khó thu về."
Micky vừa có chút kỳ lạ vì sao một con chuột máy móc như vậy mà lại đáng để lưu tâm, kết quả nhìn thấy ngón tay của Leon vừa chạm vào thì con chuột máy móc kia liền lập tức tách rời thành từng bộ phận rồi lơ lửng giữa không trung, rồi chui hết vào trong tay áo của Leon.
Mặc dù Micky đã biết con này là một tạo vật dị thường rồi, nhưng tự tận mắt nhìn Leon tách nó ra thì vẫn có chút kinh ngạc.
Leon cười tủm tỉm chỉ tay vào ống tay áo của mình: “Ngươi đừng thấy nó nhỏ mà lại không quý đấy a. Không nói cái này nữa, nói trước về công lao lần này của ngươi đi, bên này đã giúp ngươi kiểm kê ra rồi."
Leon rút ra một phần từ một đống tài liệu to như núi ở bên cạnh, đẩy gọng kính lên: “Lần này ngươi một mình g·iết được hai dị chủng, tính cho ngươi nhị đẳng công một lần, phát hiện manh mối của tổ chức ‘Kiêu’ tam đẳng công một lần, phá hỏng rồi ngăn chặn âm mưu của ‘Kiêu’ đối với trung tâm thu dung số 44, nhất đẳng công một lần."
"Chậc chậc! Đúng là công huân hiển hách!"
Micky gắng gượng nặn ra một nụ cười nói: "Đều là do lãnh đạo chỉ đạo giỏi thôi."
"Ha ha ha ha…"
Leon cười như một con cú mèo, khiến Micky không thoải mái cả người, hắn xua xua tay: "Những chuyện khách sáo này bỏ qua đi, dù ta rất thích nghe đấy."
“Có thể nói lần này ngươi đã vượt quá cả nhiệm vụ rồi, cho nên trung tâm thu dung số 44 quyết định sẽ ban cho ngươi một phần thưởng, đề bạt ngươi lên nhân viên cấp C, đồng thời phá lệ cho ngươi cơ hội trở thành Siêu Thoát Giả, ý của ngươi thế nào?”
Nhìn xấp tài liệu ở trên bàn thì lúc này Micky mới tin lời Leon nói là sự thật.
Nhưng mà nói thật thì Micky không có bất kỳ lý do gì để mà từ chối cả.
Ở một thế giới như thế này, làm một người bình thường đã là quá khó để sinh tồn rồi, càng không nói Micky còn không phải là một người bình thường, thậm chí ở đây còn có khả năng bị khai trừ khỏi nhân tịch rồi.
Trong đầu còn có một cái “hệ thống” đang muốn hãm hại mình, trên lưng còn gánh cái danh “Linh Hồn DỊ Giới” nếu như không có năng lực tự bảo vệ mình thì không biết ngày nào cái tên Leon cáo già này sẽ moi ra được bí mật rồi tiêu diệt mình mất.
“Ta nguyện trở thành Siêu Thoát Giả.” Micky trả lời rất dứt khoát.
Leon hiếm khi cất đi nụ cười nghiêm túc nhìn Micky: “Ngươi ít nhiều gì cũng đã hiểu biết về Siêu Thoát Giả, nhưng ta vẫn phải nhấn mạnh một lần, Siêu Thoát Giả không phải là những người có siêu năng lực cao cao tại thượng mà các ngươi nghĩ, Siêu Thoát Giả là người thu dung, sức mạnh của chúng ta đến từ những dị thường mà người thường phải tránh né, trong lúc lấy được sức mạnh chúng ta cũng cần phải trả giá.”
“Ngươi còn nhớ chiếc đèn chiếu sáng lúc nãy chứ? Đó mới chỉ là cái giá cho việc sử dụng đồ vật mà thôi, muốn trở thành Siêu Thoát Giả thì cần phải thu dung dị thường, mỗi khi thu dung một dị thường thì đều cần phải trả giá, ngươi xác định ngươi thật sự đã chuẩn bị tốt chưa?”
Leon lần đầu tiên nghiêm túc đưa cho Micky một áp lực không hề nhỏ, nhưng sao hắn biết Micky vào lúc này thì đã không còn cách lựa chọn khác, ngay từ khi hắn dùng thân thể này mở mắt ra thì đã được định sẵn sẽ đi con đường này rồi.
Không hề do dự gì, Micky trịnh trọng đáp: “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."