Sáng sớm ngày hôm sau, Micky đến phòng bảo vệ, vừa mở cửa ra đã thấy Leon đang ngồi giữa đống tài liệu mà phê duyệt từng xấp một.
Thấy Micky đi vào, Leon cũng chẳng khách khí chào hỏi mà chỉ trực tiếp rút một tờ hợp đồng gia nhập công ty đẩy về phía trước rồi lại tiếp tục phê duyệt tài liệu.
"Ký vào trước đi đã, ký xong thì ngươi sẽ là người của phòng bảo vệ ta rồi.”
Đội trưởng của phòng bảo vệ thì lại bận rộn như thế này sao?
Micky kinh ngạc nhìn bóng dáng bận rộn của Leon, rồi mới xem kỹ vào bản hợp đồng.
Đọc đi đọc lại đến tận ba lần để chắc chắn không có cái bẫy nào rồi thì Micky mới ngoan ngoãn mà viết tên của mình lên.
"Đội trưởng Leon, đã ký xong rồi." Micky đẩy bản hợp đồng lên.
Leon chỉ đơn giản liếc qua một cái rồi buông bút xuống đỡ mắt kính lên: "Sau này có thể bỏ chữ Lý đi rồi, cứ gọi ta là đội trưởng là được.”
“Vâng, đội trưởng." Micky biểu hiện một cách kín kẽ, không cho Leon cơ hội gây khó dễ gì.
Leon nheo mắt lại nhìn Micky rồi hỏi: "Ngươi có hiểu gì về công việc của phòng bảo vệ không?”
Chuyện này thì Micky thực sự là không rõ cho lắm, chỉ có thể ngoan cố trả lời: “Bảo vệ sự an toàn của trung tâm thu dung.”
Leon dường như cũng chẳng bận tâm đến việc chơi trò chơi này với Micky, hắn lộ ra một nụ cười tươi: “Cũng gần đúng, nhưng mà không hẳn.”
“Phòng bảo vệ coi việc an toàn của trung tâm là nhiệm vụ của mình, nhưng chúng ta không phải là bị động phòng ngự mà là chủ động điều tra và đề phòng."
Micky hiếu kỳ hỏi: "Điều tra và đề phòng?"
Leon gật đầu: "Đúng vậy, mỗi khi có một dị thường mới được thu dung vào đây, bọn ta đều phải tiến hành điều tra, để đề phòng những chuyện như ngươi đã gặp phải xuất hiện. Đương nhiên là trong việc thu dung dị thường thì luôn sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho dù là trung tâm thu dung chặt chẽ nhất thì cũng không thể nào tránh khỏi.”
"Ngươi cứ làm theo ta một thời gian thì từ từ ngươi sẽ hiểu thôi."
Micky đại khái hiểu rõ tình hình, hắn nhìn mấy chiếc bàn làm việc trống trơn ở xung quanh mà hỏi: "Đội trưởng, sao phòng của mình chỉ có mình ngài với ta thế?"
Nói đến đây thì Leon trầm mặc lại, hồi lâu sau hắn mới dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói: "Vì không có ai thích phòng bảo vệ nên là không tuyển được ai hết."
Micky ở trong lòng cười hì hì, xác định chỉ là vì không thích phòng bảo vệ sao?
Không phải vì ngài, cái tên ôn thần mà ở đây nên không có ai muốn đến sao?
Nhưng mà cũng đúng thật, với tính chất của phòng bảo vệ thì có muốn người ta thích cũng khó.
Đừng có nghe Leon nói ngon nói ngọt như vậy, phòng bảo vệ thì chuyên điều tra và đề phòng đấy, nhưng vấn đề là cái mà họ điều tra là cái gì.
Nếu như điều tra dị thường thì mọi người sẽ không có ý kiến gì, dù sao cũng là vì an toàn của mọi người cả thôi.
Nhưng vấn đề là đối tượng điều tra lại thường là chính người của mình…..
Có rất nhiều dị thường đều có sự ô nhiễm tinh thần, không biết lúc nào sẽ biến thành con rối của dị thường, bắt buộc phải thông qua việc điều tra chặt chẽ thì mới đảm bảo được an toàn cho toàn bộ trung tâm thu dung.
Cũng vì thế mà Leon ở trung tâm thu dung số 44 không ai muốn trêu vào, mọi người đều là người của trung tâm thu dung, không ai có thể chắc chắn người bị điều tra kế tiếp có phải là mình không.
Đặc biệt là cái tên Leon này thì lại còn nổi tiếng cẩn trọng, chỉ cần có một chút gì không đúng thì đều bị hắn xử lý hết cả. Đặc biệt là đối với những người không phải Siêu Thoát Giả, chỉ cần bị Leon nhắm tới là xem như mạng sống đã đi đến điểm kết thúc rồi.
Đến bây giờ người bình thường vẫn còn sống sót sau khi điều tra chỉ có mình Micky đây mà thôi.
Mặc dù là đến hiện tại thì Leon vẫn đang nghi ngờ Micky, hắn không cho rằng Micky đã bị ô nhiễm bởi dị thường, hắn cho rằng Micky còn thân phận và mục đích khác nữa.
Chỉ là vì sao mà để Micky trở thành Siêu Thoát Giả, lại còn đưa đến phòng bảo vệ của hắn thì không ai biết được.
“Không nói những chuyện này nữa, trước đó hứa cho ngươi v·ũ k·hí thì cũng nên cho ngươi rồi.”
Leon chuyển chủ đề, từ dưới gầm bàn lôi ra một cái thùng v·ũ k·hí để ở trên bàn.
Micky mắt sáng lên, hỏi: "Đây là v·ũ k·hí cho ta à?”
Leon như cười như không mà gật đầu: "Phiên bản độ lại kinh điển 1911, chế tạo bằng cách thêm vào Tinh Thải cùng với một số nguyên liệu dị thường, ngay cả khi không dùng đạn đặc biệt thì cũng có thể gây ra một tổn thương không nhỏ với dị thường, lúc vừa làm xong cũng chỉ miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn của vật phẩm thu dung mà thôi, sau này ngươi có thể kiếm vật liệu để nâng cấp nó lên.”
Micky vừa nghe là súng thì lại càng thêm thích thú, hắn vừa mở ra đã thấy một khẩu súng lục toàn thân màu đen mờ đang nằm trên tấm mút trong hộp, miếng gỗ dán màu nâu đỏ ở hai bên tay cầm, những đường vân ô lưới làm cho toàn bộ hình dáng của nó trông có vẻ vô cùng rắn chắc.
Cứ ngỡ là 1911 chỉ có tên gọi tương tự thôi, ai ngờ đâu cả hình dáng cũng rất giống nữa.
Micky nhướng mày, cái kiểu dáng súng này rất quen thuộc ở kiếp trước, chỉ là ở kiếp trước thì hắn cũng chỉ thấy chứ không có được sờ qua.
Cầm nó lên nghịch ngợm trong tay, kết quả vừa mới cầm lên thì cái khẩu súng màu đen kia bỗng nhiên biến thành màu hồng phấn, bên trên lại còn in cả hình vẽ hoạt hình nữa!
Cái này làm cho Micky hết hồn, suýt chút nữa thì ném cái súng ra ngoài!
Nhưng sau khi xác định là ngoài biến màu ra thì không có biến đổi gì cả thì Micky mới trấn tĩnh lại được, ngẩng đầu lên đã thấy nụ cười đắc ý của Leon.
"Đội trưởng, cái này là?”
Leon vẻ mặt nham hiểm nhún vai: "Phàm là sức mạnh thì đều phải trả giá, khẩu súng này cũng vậy, có thể gây ra sát thương với dị thường mà không cần phải dùng đến đạn đặc biệt, đây chính là một trong những cái giá của việc dùng nó."
Micky có chút đau lòng mà nhìn cái khẩu súng này, mẹ nó chứ cái thứ quỷ gì thế này!
Thật là phí của giời mà!
1911 một khẩu súng có hình dáng rất đẹp, chỉ cần ai thích súng thì sẽ không ai không thích 1911 cả.
Mà đây lại là cái gì chứ?
Cho dù là mấy cái game fps ở kiếp trước thì cũng ít khi có ai vẽ da hoạt hình lên cái 1911 cả….
Chờ đã!
“Đội trưởng lúc nãy ngài nói cái này chỉ là một trong những cái giá của việc dùng nó, còn có cái giá nào khác sao?” Micky nheo mắt lại nhìn chằm chằm Leon.
Micky đã thấy khóe miệng của Leon sắp phải để độ giảm giật giống AK rồi.
Leon cười hì hì rồi chỉ vào khẩu súng có lớp da hoạt hình kia nói: “Nó sẽ tự đọc lời thoại dựa theo người sử dụng khác nhau, còn cái lời thoại của ngươi là gì thì ngươi cứ bóp cò thử là biết liền thôi.”
Micky thực sự là không muốn bóp cò, nhưng mà đến mức này rồi thì còn biết phải làm sao nữa, vả lại hắn cũng rất muốn xem cái khẩu súng này có thể giở trò quỷ gì.
Micky xác định là bên trong không có đạn, tay để lên cò súng chuẩn bị bóp, thì cái khẩu súng này đột nhiên lại nói.
"Chào mừng đến với nhà Micky vui vẻ!"
Một giọng nói quen thuộc, một kiểu lên giọng quen thuộc, cái giọng mà đã h·ành h·ạ Micky mười mấy năm trời lại mẹ nó xuất hiện nữa!
Phụt!
Dù là Leon thì vào khoảnh khắc này cũng đã không kìm được mà ngớ người nhìn Micky: “Đây là cái quỷ gì vậy? Đây có phải là câu nói mà ngươi ghét nhất không vậy?"
Ha ha…..
Hóa ra lời thoại chính là câu mà mình ghét nhất à……
Cái ân oán mới với cả cái nợ cũ này ta có thể tính chung vào một lần đấy.
Leon, đừng để ta tìm được cơ hội để trả thù ngươi!
Micky lại không thể nổi cơn với Leon được, chỉ có thể cười gượng mà gật đầu: “Đúng vậy, câu này chính là hắc lịch sử của ta đấy.”
Leon nhún nhún vai: "Không hiểu, nhưng tôn trọng."
"Được rồi, v·ũ k·hí mới ngươi cũng đã lấy được rồi, tiếp theo vừa hay có một nhiệm vụ cần ngươi đi làm luôn."
Tâm tình của Leon có thể thấy được là đã tốt hơn nhiều, hắn lấy một tập tài liệu đưa cho Micky: "Đội ngoại cần dạo gần đây có phát hiện một dị thường cần thu hồi, độ nguy hiểm không lớn, ngươi một tân binh như ngươi thì cứ làm cuộc thẩm định thôi, xem dị thường đó có gây ra nguy hiểm đến trung tâm thu dung không."
Micky nhận lấy tài liệu rồi hỏi: "Nếu có gây nguy hiểm thì sao?”
Leon làm một động tác cắt cổ: “Thì đích thân ngươi xử lý luôn."
Sự lạnh lùng của Leon thì Micky cũng không lấy gì làm lạ, hắn cúi đầu xem kỹ nội dung, nhưng khi nhìn thấy số hiệu của dị thường thì cả người Micky đều ngẩn người ra.