Nếu hai đứa trẻ đó không phải là số hiệu 9882372: tín đồ Yazidi, vậy thì chúng sẽ là ai chứ?
Leon không hề nói ra sự phán đoán của hắn, nhưng trong lòng Micky thì đã có đáp án.
Là Yazidi.
Vì sao mà Micky lại chắc chắn như vậy?
Bởi vì cái “hệ thống” c·hết tiệt kia đã nói trước cho hắn biết rồi!
[Nhiệm vụ: Giải quyết rắc rối của Yazidi.]
Câu này căn bản không phải là đang nhắc nhở hắn giải quyết phiền toái đến từ tín ngưỡng của Yazidi, mà là Yazidi đang gặp phiền phức và yêu cầu hắn phải giải quyết!
Cái “hệ thống” hỗn đản này lại còn đặt bẫy cả ở đây, lại chơi trò chơi chữ với hắn!
Nghĩ thông suốt được điểm này thì Micky lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
"Vẫn là phạm phải sai lầm kinh nghiệm chủ nghĩa rồi, cái ‘hệ thống’ của mình với cả hệ thống vốn dĩ đâu phải là một chuyện, một dị thường có cấp độ thu dung là X thì sao có thể dễ đối phó như vậy chứ, uổng công ta lại cứ thấy Leon còn đáng sợ hơn cả ‘hệ thống’...."
May mà có Leon nhắc nhở, nếu không Micky thật sự đã bỏ qua cái điểm nghi vấn trên hai đứa trẻ kia rồi.
Vào khoảnh khắc này, Micky đã nhận ra bản thân mình đúng là một tay mơ trong cái thế giới dị thường này, bỗng nhiên hắn nảy sinh một sự khao khát mãnh liệt về kiến thức của dị thường.
Nếu……
Dị thường ở tầng lớp “hệ thống” lại bị hắn thu dung một cách hết sức khó hiểu vào bên trong cơ thể, vậy thì rốt cuộc cái thứ gì đã tạo cộng hưởng để duy trì một sự cân bằng nào đó chứ?
Thật ra câu hỏi này không có một sự lựa chọn nào khác, mà chỉ có thể là chính bản thân hắn.
Linh Hồn DỊ Giới.
Nhưng Linh Hồn DỊ Giới rốt cuộc là loại dị thường như thế nào, mà có thể tạo ra được sự cộng hưởng với cái "hệ thống" kia để duy trì được một sự cân bằng tinh tế, thậm chí là có thể đè nén được “hệ thống” khiến nó không thể làm bừa bãi được trong phạm vi nhỏ nhất có thể.
Micky chưa từng phát hiện bản thân lại nông cạn về chính mình đến mức này, chính bản thân hắn cũng đã là một bí ẩn quá lớn rồi.
Hắn vẫn chưa quên câu hỏi nghi hoặc của nhà chế tác đồng hồ của tổ chức "Kiêu" mà đã phun ra trước khi c·hết….
Ha……
Xem ra là phải nhanh chóng làm rõ chuyện của “hệ thống” và mình như thế nào mới được.
Cứ tiếp tục thế này thì không ổn đâu!
Đừng quên là người mà bị “hệ thống” quấn thân thì sẽ bị dẫn dụ đến một môi trường nguy hiểm, tuy là những tác dụng phụ khác có lẽ đã bị kìm nén rồi nhưng mà cái tác dụng phụ bị cuốn vào nguy hiểm này thì Micky có thể gần như khẳng định là vẫn còn.
Leon đứng một bên quan sát thần sắc thay đổi phức tạp của Micky, lúc thì kinh hoàng, lúc thì phức tạp lại có cả một chút hung hãn, hắn gần như không nhận thấy được mình đã gật gật đầu.
Ít nhất là trước mắt có thể tin tưởng được rồi……
Leon cho rằng Micky vì thân phận của hai đứa trẻ mà kinh hãi, hắn cười nói: "Không sao, ngươi cũng đừng lo lắng quá, cái này cũng chỉ là một trong số những phỏng đoán của ta thôi, ngươi thì mới vừa trải qua một cuộc chiến rồi, cứ trở về nghỉ ngơi cho tốt trước đi.”
Bị Leon nói như vậy thì Micky mới nhớ là Leon vẫn còn đang đứng trước mặt, chỉ có thể gắng gượng nặn ra một nụ cười nói: "Vâng.”
Leon chợt nhớ ra cái gì đó, vỗ trán một cái rồi nói: “À phải rồi, ngươi về rồi thì ghé qua phòng nhân sự một chuyến a, thành viên của phòng bảo vệ thì có ưu đãi về chỗ ở đấy.”
Micky trong lòng thở dài, gật đầu đáp ứng.
Nhưng nghĩ lại thì cả một ngày nay cũng đều là tin tốt, "Phiền toái của Yazidi" cái nơi nguy hiểm nhất trong nhiệm vụ đã được giải quyết rồi, tiếp theo chỉ cần không xuất hiện chuyện quái đản gì thì về cơ bản cũng đã hoàn thành rồi, phiền phức duy nhất chính là thân phận chưa rõ của hai đứa trẻ.
Việc phát hiện ra mối nguy hiểm của "hệ thống" cũng là một tin tốt, ít nhất về sau Micky cũng sẽ không còn chủ quan nữa rồi.
Nhưng Micky vẫn không đi ngay mà vẫn đến chỗ của Đầu gai một chuyến.
Vì nghi thức "nhịp điệu gợi ý" đã bị p·há h·oại, mọi người ở khu ổ chuột cũng sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa, người vốn đang nằm tắm nắng ở đây thì đã trở về nghỉ ngơi rồi, chỉ có mỗi Đầu gai là vẫn đang ngồi trên cái bục đó không biết đang nghĩ gì.
Micky thở dài, đi tới vỗ vai của Đầu gai một cái rồi hỏi: “Đang nghĩ gì đấy?”
Đầu gai ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười: “Ta cũng không cảm thấy lạnh nữa là biết ngươi chắc chắn là làm được rồi, không ngờ ngươi làm nhanh như vậy, xem ra là ngươi đến trung tâm thu dung này quả là đúng đấy."
Đầu gai cũng nhìn thấy huy hiệu màu vàng trên ngực của Micky, trong mắt chợt lóe lên một tia ngưỡng mộ.
Nhưng Đầu gai cũng rõ, cái huy hiệu của Micky kia là phải đổi bằng mạng mới có, hắn cũng chưa bao giờ nghe nói ai từ nhân viên cấp D mà lên được cấp C, vận thế của Micky cũng không thể nào mà bắt chước theo được.
Micky lắc lắc đầu, dạo này mỗi ngày hắn đều sống trong cái cảnh nơm nớp lo sợ, nếu như không có tinh thần mạnh mẽ thì chắc đã bị hệ thống chơi c·hết từ lâu rồi.
"Thôi đừng nói ta nữa, nói chuyện của ngươi đi, cái tên tiểu Ái rốt cuộc là như thế nào vậy?"
Micky đoán rằng nữ nhân tên là Tiểu Ái này chắc chắn là thành viên của "Kiêu" những gì xảy ra trong khu ổ chuột này đều hướng về nữ nhân này. Những người mà Trần Thần sắp xếp đi thì vẫn chưa trở về, cũng chẳng biết tình hình là như thế nào nữa, Micky thấy vẫn nên từ Đầu gai để mà biết được thêm một số chuyện thì hơn.
Không biết là vì sao, mà Micky cảm thấy mấy thành viên của đội Trần Thần sẽ không tìm ra được gì cả.
Đầu gai thở dài một hơi: “Thì cũng chẳng có chuyện gì, chẳng qua chỉ là do một mình ta thích nó thôi."
“Tiểu Ái là thiếu nữ xinh đẹp nhất ở trạm cứu tế, thiên sứ áo trắng chắc là nói về người như nàng đấy chứ.”
“Vì ta thường xuyên đến đưa cơm cho Nhị Lương, qua đi qua lại thế là thấy Tiểu Ái, ta vừa nhìn thấy nàng là ta đã thích rồi, nhưng ta cũng biết bản thân mình không xứng với nàng, nên thường lấy lý do đi đưa cơm cho Nhị Lương để đưa đồ cho nàng luôn."
"Kết quả ta phát hiện là nàng căn bản chẳng bao giờ nghĩ gì đến chuyện yêu đương, trong mắt nàng chỉ có bệnh nhân ở trạm cứu tế cùng với sự tin ngưỡng của Yazidi mà thôi, và cũng từ lúc đó mà ta đã tin tưởng vào Yazidi.”
Tsk……
Quả nhiên cũng chỉ là cái thằng yêu đương đến mụ cả đầu thôi sao?
Một thiếu nữ xinh đẹp mà lại nổi như cồn ở khu ổ chuột, một khu mà ai cũng biết là hỗn loạn như thế nào thì nếu nói nữ nhân này không có vấn đề gì thì ai mà tin cho được?
Chỉ cần động não một chút thì cũng biết là con người của nữ nhân này cũng không tầm thường rồi…..
Xem ra là có lẽ cũng không nhận được tin tức hữu ích gì ở chỗ Đầu gai này rồi.
Micky bỗng nghĩ đến Nhị Lương, cái tên đã khiến cho tiền thân của hắn không tiếc thân mà tự bán mình để cứu chữa người, từ đầu đến giờ mà vẫn chưa có một lần gặp mặt cả, thế nên hắn mới hỏi: "Nhị Lương thì sao rồi? Không phải nó đã xuất viện rồi đấy à?”
Nghe Micky hỏi Nhị Lương thì mặt Đầu gai lại có vẻ không được vui cho lắm, hắn mấp máy môi: "Nó… nó đã lâu không xuất hiện rồi, từ lúc xuất viện là nó đã truyền đạo ở khu ổ chuột, có điều…”
“Có điều cái gì? Có cái gì thì ngươi cứ nói đi, cứ ậm ừ mãi thế hả?" Micky trừng mắt nhìn Đầu gai.
Trên mặt Đầu gai có chút đau khổ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Có điều ta biết người đến chữa bệnh cho hai đứa trẻ đầu tiên chính là Nhị Lương, chỉ là nó lúc ẩn lúc hiện không muốn gặp ta."
Lúc này Micky đã không nhịn được nữa rồi, vỗ mạnh một phát lên đầu của Đầu gai rồi giận dữ: "Chuyện quan trọng như vậy mà sao ngươi không nói sớm chứ!"
Đầu gai khó xử nhìn Micky: “Tụi mày đều là huynh đệ của tao, hơn nữa là ta cũng không hề nghĩ chuyện này lại thành ra như vậy……”
Huynh đệ, người mà bản thân thích nhất.
Đầu gai ở giữa mà tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ là Đầu gai không biết, nếu như hắn chịu nói ra sớm những chuyện này thì có lẽ sự việc đã không phát triển thành ra như bây giờ rồi.