Micky cảm thấy tim mình bỗng dưng ngừng lại một nhịp.
Đám Yazidi các ngươi có thích chơi kiểu này hết à?
Hắn liếc nhìn xung quanh thì phát hiện thời không ở đây dường như đã dừng lại, đến cả những hạt bụi lơ lửng trong không trung cũng đứng im bất động tại chỗ.
Thời không bị dừng lại rồi à?
Micky bây giờ không còn là tên tân binh vừa mới tiếp xúc với thế giới dị thường nữa rồi, hiện tại hắn đã có thể đối mặt với những tình huống bất ngờ một cách bình tĩnh rồi.
“Số hiệu 444—1…… Mấy người đang nói ta đấy à?” Micky hít một hơi thật sâu hỏi.
Hai đứa trẻ đứng dậy, nhưng nụ cười quỷ dị đã in lên trên khuôn mặt như có khắc vậy.
"Chúng ta chờ ngươi, lâu lắm rồi.”
Micky vừa nghe thấy câu nói này tim cũng ngừng đập trong một chớp mắt, hắn nheo mắt hỏi: “Mấy người có ý gì?"
Hai đứa trẻ nghiêng đầu, nhưng động tác này không mang theo chút nào sự ngây thơ hồn nhiên cả mà chỉ toàn là quái dị không nói lên lời.
"Ngươi là hy vọng, hy vọng để chúng ta tiếp tục sống."
"Số hiệu 444-1, hãy giúp chúng ta."
“Cũng là giúp chính bản thân ngươi."
444—1, vậy mà lại là số có ba chữ số……
Không cần phải hỏi thì cũng biết, 444—1 chính là số hiệu của Linh Hồn DỊ Giới.
Mọi người đều biết, số hiệu dị thường càng nhỏ thì mức độ nguy hiểm càng cao, đạt đến mức độ ba chữ số thì Micky vẫn chưa từng nghe thấy bao giờ cả, hơn nữa số —1 ở phía sau còn khó khiến cho người ta không để ý đến.
Nghe nói toàn bộ trung tâm thu dung số 44 cũng không sở hữu quá năm đồ vật thu dung có số hiệu năm chữ số, chứ nói gì đến một cái có số hiệu bốn chữ số còn không có.
Mặc dù Leon liên tục nhấn mạnh trạng thái hiện tại của “Yazidi” là hoàn toàn vô hại, nhưng nói gì thì thì bọn này vẫn là thần, muốn không hốt hoảng thì cũng không thể nào mà.
Nhất là hiện tại tình huống mà đến cả thời gian cũng bị dừng lại như thế, đối phương vừa mở miệng đã bảo cần sự giúp đỡ của hắn rồi, có nghĩ thế nào thì cũng thấy đây là chuyện có liên quan đến tính mạng cả.
Micky hít sâu một hơi rồi trầm giọng hỏi: "Ta không hiểu, ta có gì có thể giúp được mấy người chứ, ta cũng chỉ là một người cấp bậc 9, còn mấy người thì lại là ‘Yazidi’."
Nhưng hai đứa trẻ kia lại lắc đầu: “Cấp bậc không quan trọng, quan trọng là ngươi, ngươi là Giám Ngục. Giúp chúng ta chính là giúp bản thân ngươi."
Đây là lần thứ hai bọn chúng lặp lại câu này rồi, Micky nhíu mày hỏi: “Ý là sao? Vì sao nói giúp mấy người chính là giúp ta?"
Cuộc khủng hoảng lần này là do “Kiêu” nhắm vào trung tâm thu dung số 44, trong mắt Micky thì chuyện này cũng không có liên quan gì đến hắn, dù cho có liên quan thì hắn cũng chỉ bị Kiêu dùng làm công cụ để gây ra thất bại thu dung mà thôi.
Nhưng nghĩ kĩ lại, Micky bỗng run rẩy.
Không đúng!
Nếu như mình thật sự là số hiệu 444-1 thì cái giá mà "Kiêu" đã phải bỏ ra có phải là hơi bị quá cao không?
Dị thường cũng có giá trị của nó, chưa kể những dị thường có thể được dùng làm vật thu dung, những dị thường khác cũng đã được con người nghiên cứu ra các phương pháp để mà bóc lột và sử dụng triệt để.
Nhưng "Kiêu" lại đem một dị thường có số hiệu ba chữ số biếu không cho trung tâm thu dung số 44, nghĩ sao thì cũng thấy không đúng tí nào.
Đám "Yazidi" kia đứng lên, nụ cười quái dị vẫn còn in trên mặt.
Bọn chúng dính sát vào vách thủy tinh của phòng giam, cứ như là đang muốn nhìn kỹ Micky vậy, hắn vậy mà trong cái ánh mắt trống rỗng đó mà nhìn thấy sự khao khát.
Một loại run rẩy xuất phát từ bản năng làm cho cơ thể Micky không thể kiềm chế mà run rẩy, cứ như là vừa gặp phải thứ gì đó nghiền ép Micky ở tầng lớp sinh mệnh vậy, đó là một nỗi sợ hãi xuất phát từ bản năng sinh vật.
Trong khoảnh khắc đó Micky cảm thấy lý trí của mình dường như sắp sụp đổ rồi!
Nhưng cũng chính vào lúc then chốt này, linh hồn đang mang theo xúc tu của Micky đột nhiên phát ra ánh sáng, thứ gì đó giống như là chip ở trước ngực cũng đang phát ra âm thanh ù ù.
Một trận đau nhức xuất phát từ linh hồn khiến cho Micky đau đớn ngồi xuống đất, hắn ôm ngực chịu đựng hồi lâu thì mới khôi phục lại được.
Trong đầu cũng xuất hiện một thông tin.
[Số hiệu 76435—1: Thiên Thần Khổng Tước Yazidi (Thiện)]
“Hà… hà……”
Micky thở hổn hển, cơn đau nhức đã làm lưng hắn ướt đẫm mồ hôi, nhưng tin tốt là cảm giác sợ hãi kia đã biến mất rồi.
Không.
Không phải là biến mất.
Mà là bị chuyển đổi rồi.
Micky ngẩng đầu lên nhìn đám “Yazidi” bọn chúng từ khao khát biến thành kinh hãi ôm chặt lấy nhau.
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc là mấy người muốn làm cái gì vậy!"
Tính khí của Micky cũng nổi lên theo, hắn hét lên một tiếng.
Đám "Yazidi" bị âm thanh này làm cho giật mình, bọn chúng vội vàng lùi lại phía sau vài bước cho đến khi vấp phải đống đồ chơi rồi lại một lần nữa ôm chặt lấy nhau.
“Chúng ta đang xác định, trạng thái của ngươi.”
“Ngươi không hoàn chỉnh, đang có nguy hiểm đến tính mạng."
“Tìm đủ linh hồn, là vận mệnh của ngươi.”
Đám “Yazidi” thu mình lại thành một đống, cẩn thận nhìn trộm vẻ mặt của Micky, vẻ mặt sợ hãi hồi lâu thì cũng cuối cùng cũng biến mất, nhưng bọn chúng không dám tiến đến gần Micky nữa mà chỉ giữ khoảng cách an toàn mà bọn chúng cho là an toàn.
Mẹ kiếp!
Chẳng lẽ "thần" thì ai cũng có kiểu đức hạnh như thế à?
Không thể nào nói chuyện cho giống một người bình thường được sao?
Thật muốn g·iết cái đám người thích nói mớ này ghê!
"Có thể nói chi tiết hơn chút được không?" Micky không bỏ cuộc tiếp tục truy hỏi.
Nhưng mà đám "Yazidi" lại cùng nhau lắc đầu: "Không thể nói, sẽ cộng hưởng, sẽ c·hết.”
C·hết tiệt!
Khó khăn lắm mới tìm được một đầu mối mà!
Micky gượng ra một vẻ mặt hung ác, vỗ mạnh tay lên tấm vách thủy tinh đe dọa: "Mấy người nói hay không thì bảo! Không nói thì ta……”
"Ta thì……”
Cái khí thế vừa ra được nửa vời đã tắt ngấm rồi, hai đứa trẻ này thật sự là làm cho Micky không thể dùng cái giọng điệu hung tợn để nói mấy lời chiếu lệ kia.
Đám “Yazidi” lần này lại không sợ mà thậm chí còn ngẩng đầu lên đáp lại Micky: “Thứ sợ là ngươi, cũng không phải là ngươi.”
“Ngươi bây giờ, còn chưa đủ tư cách.”
Micky:……
Quả nhiên là có thứ có năng lực áp chế chính là “hệ thống” hoặc là cái danh xưng “Linh Hồn DỊ Giới” này rồi……
Nói như vậy việc linh hồn mình không hoàn chỉnh không phải là vì bị tàn khuyết rồi, mà là vì bản thân Linh Hồn DỊ Giới vốn dĩ đã bị phân tách thành mấy mảnh, thảo nào mình lại không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào cả.
Trọng điểm là vẫn là tìm cho đủ linh hồn thôi, theo như ý của "Yazidi" thì có vẻ linh hồn của mình đâu phải chỉ có một hai mảnh gì đấy, mà nếu không tìm cho đủ thì hậu quả có vẻ sẽ rất đáng sợ.
"Có thể nói cho ta biết là linh hồn của ta đang ở đâu không? Nếu không tìm đủ linh hồn thì ta sẽ bị làm sao?" Micky thay đổi giọng điệu hỏi.
Đám "Yazidi" liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhau đáp: "Không thể nói về linh hồn được, cộng hưởng là thứ ở khắp mọi nơi."
"Hậu quả thì có thể cho ngươi biết."
Cái câu trả lời này thì cũng nằm trong dự kiến của Micky rồi, số hiệu của Linh Hồn DỊ Giới cũng đã lên đến ba chữ số rồi, những tin tức về dị thường ở cái mức này thì căn bản là không có khả năng mà nghe được một cách dễ dàng như thế được.
Micky hít một hơi thật sâu, trịnh trọng gật đầu: "Vậy thì hãy cho ta biết hậu quả đi, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ mấy người trong lần hành động này."
Đám “Yazidi” lưỡng lự trong giây lát rồi mới đứng dậy: "Được.”
Bọn chúng ôm lấy nhau nhắm mắt lại, giọng nói của chúng như mang một sức mạnh ma thuật đặc biệt tạo nên một gợn sóng trên không trung, những gợn sóng dường như tạo thành một tấm màn chắn rồi bao bọc lấy ba người.
“Số hiệu 444—1, ngươi là vật thu dung độc nhất vô nhị để tiến lên cấp bậc 2 trong một con đường nào đó.”
"Nếu ngươi không tìm thấy những linh hồn khác, ngươi sẽ trở thành món đồ chơi của người khác."