Leon để Micky đi cùng Trần Thần sớm một chút cũng là vì muốn tốt cho Micky.
Nếu bên phía Tòa Án Thu Dung xảy ra chuyện gì thì không chừng sẽ bắt buộc Micky phải đi cùng hành động, mà yêu cầu của thanh tra Tòa Án Thu Dung thì cho dù là trưởng phòng bảo vệ đến cũng không thể nào cãi lại.
Nhưng mà may là Trần Thần bên này không phụ sự kỳ vọng của mọi người, ngày hôm sau đã chuẩn bị xong xuôi để mà rời khỏi trung tâm thu dung rồi.
Micky ngồi trên xe nhìn Trần Thần ở ghế lái với vẻ mặt hoảng hốt, nghi ngờ hỏi: “Ngài chắc chắn là ngài không sao chứ?”
Trần Thần nhìn thẳng về phía trước, miệng lẩm bẩm: “Tích phân biến hạn là hàm số, nếu như gặp phải thì trước tiên phải tính đạo hàm… Hửm? Vừa nãy ngươi nói gì cơ?”
Micky gượng cười, hỏi: “Hay là ngài chỉ đường, còn lái xe thì để ta lo a? Ngài cái kiểu này thì đừng nói là đến chuyện thăng cấp, mà bây giờ ta cũng không chắc là hai chúng ta có thể bình an vô sự đến được nơi đó nữa hay không nữa, mà ta cũng biết đường đi đến khu ổ chuột đó.”
Trần Thần tự vả vào mặt mình hai cái để tỉnh táo lại: “Không cần, một thằng nhóc từ khu ổ chuột ra như ngươi thì biết lái xe cái gì, đưa cho ngươi lái mới là muốn c·hết chứ không phải ai khác.”
Thấy Trần Thần cuối cùng cũng đã tập trung được tinh thần, Micky lúc này mới an tâm mà buông cái tay đang nắm chặt tay vịn ở ghế phụ lái xuống rồi lén lút trợn trắng mắt.
Hắn là thật sự biết lái xe đó a!
Nhưng mà miệng thì vẫn cứ hỏi: “Lão Trần, sao ngài lại gấp gáp đến thế này? Ta cứ tưởng ngài sẽ định ở lại thêm vài ngày nữa chứ.”
Trần Thần thở dài: "Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng mà vấn đề là không khí trong trung tâm thu dung mấy ngày nay không tốt lắm, hai vị thanh tra của Tòa Án Thu Dung kia đúng là áp lực quá lớn.”
Micky khó hiểu nhìn Trần Thần: “Mà áp lực đến thế sao? Hình như họ cũng chưa làm gì cả mà nhỉ?”
Với một tên không biết gì như Micky thì Trần Thần vẫn luôn rất kiên nhẫn, hắn lắc đầu: “Ngươi không biết đâu, toàn bộ cấp trên của trung tâm thu dung mình đều không có mặt ở đây, mà ở tình huống như vậy một khi xảy ra chuyện gì thì thanh tra của Tòa Án Thu Dung có quyền tiêu hủy trung tâm thu dung trực tiếp luôn đấy.
Mặc dù là bọn ta cũng vẫn luôn làm việc ổn định đấy thôi, nhưng áp lực tâm lý đúng là quá lớn rồi, làm gì mà học được nữa cơ chứ. Ngươi nên biết chỉ cách đây một năm thì đã có một trung tâm thu dung bị tiêu hủy rồi.”
"Vậy mà cũng có chuyện như vậy nữa cơ á…”
Micky lúc này mới hiểu tại sao Leon lại cẩn thận đến vậy, hóa ra thì quyền hạn của Tòa Án Thu Dung lại lớn như vậy.
Trần Thần lấy một hộp thuốc lá từ bên cạnh, một tay đẩy bao thuốc cho Micky, Micky lắc đầu từ chối, nhưng mà hắn vẫn rút một điếu thuốc giúp cho Trần Thần rồi bật lửa châm cho.
Trần Thần hút một hơi hết nửa điếu rồi hung hăng nhả khói mới nói với Micky: “Kỳ thực thì trung tâm thu dung của chúng ta có thể ổn định đến hiện tại cũng có phần công lao của đội trưởng nhà ngươi nữa đấy.”
"Ổn định ư? Chỗ của mình thì hết ba ngày thì đến hai ngày xảy ra chuyện thất bại thu dung mà còn ổn định chỗ nào?” Micky kinh ngạc hô lên.
Trần Thần ngậm điếu thuốc lái xe mà vẫn không quên trả lời: "Đây là ngươi ít thấy thôi, có trung tâm thu dung nào mà không gặp phải sự cố thất bại thu dung chứ?"
"Nếu tính về tỉ lệ mất mát của nhân viên cấp D thì tỉ lệ tổn thất của trung tâm thu dung mình mới chỉ 8% còn trung tâm thu dung khác thì đều từ 15% trở lên, lý do lớn nhất để cho ngươi sống sót đến được bây giờ chính là người phụ trách hiện tại của mình là Leon. Còn vì sao ư, đó là vì hắn cũng xuất thân từ một nhân viên cấp D đi lên A đó, nếu không ngươi cứ tưởng tại sao hắn lại còn tốn lời mà thẩm vấn ngươi?
"Nếu như ở trung tâm thu dung khác thì người ta chỉ xem ngươi như đồ chơi không độc hại thôi rồi ném cho một cái dị thường nào đó chưa biết để làm thí nghiệm thôi là cùng."
Micky nhất thời sững sờ ra, đột nhiên cảm thấy hình như Leon cũng không đến nỗi nào.
Hắn không bao giờ ngờ rằng Leon mà lại có thể leo từ cấp D lên cơ.
“Sao vậy? Chẳng lẽ là ngươi lại không nghĩ rằng Leon cũng từng là cấp D sao?” Trần Thần vẩy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, cái bộ dạng như mấy tên tám chuyện hóng hớt vậy.
Micky ngẩn ngơ gật đầu: “Thật sự là ta đã không ngờ.”
Trần Thần cười hì hì: "Đó cũng chính là lý do mà hắn rất 'nghèo' đấy. Đối với hắn mà nói trung tâm thu dung số 44 là nhà duy nhất của hắn, không thể chịu được một chút mất mát nào. Nhưng cũng không phải là hắn vô tình gì cả, thay vì những trung tâm thu dung mà cứ xem nhân viên cấp D là đồ bỏ đi, thì cái kiểu mà Leon vừa nghi ngờ mà vừa tốn thời gian thẩm vấn kia thì xem như đã rất nhân từ rồi đấy.”
Một hồi nói của Trần Thần đã khiến cho Micky có một cái nhìn hoàn toàn mới về Leon.
“Rồi rồi, đến khu ổ chuột rồi này, ngươi khăng khăng muốn đến đây làm gì?"
Micky nhìn khu ổ chuột bề bộn ngoài cửa sổ, cười nói: "Sự kiện lần trước cũng rùm beng cả lên mà, đến đây xem xem mấy người bạn của ta như nào rồi."
Trần Thần chậc chậc hai tiếng: "Rồi, ta hút thêm điếu nữa, đứng đây chờ ngươi."
Lúc mà rời khỏi trung tâm thu dung, Micky đã cùng với Trần Thần hẹn là sẽ đi qua khu ổ chuột một chuyến trước rồi mới qua khu vực cũ giúp Trần Thần thăng cấp sau.
Vết đạn trên những bức tường ngoài phố không chỗ nào không có, còn có những tàn tường bị phá hủy mà vốn dĩ chỉ nên xuất hiện ở gần bức tường bao khu vực cũ thì lại có thể dễ dàng tìm thấy ở khắp nơi này.
Máu đã khô thì xuất hiện ở khắp nơi, Micky thậm chí còn nhìn thấy một con chó hoang ngậm trên mồm một bàn tay từ chỗ đ·ống đ·ổ n·át rồi chạy đi mất tăm ở nơi xa.
Hôm đó Micky ở dưới tầng hầm nên cũng không có dịp nhìn thấy cảnh tượng lúc ấy, nhưng nhìn thấy những thứ này bây giờ thì hình như nó còn thê thảm hơn những gì mà hắn nghĩ nhiều, nhưng hôm đó trước khi đi, Micky cũng đã nhắn tin cho Đầu gai, khẳng định là hắn đã an toàn.
Chỉ vài bước là Micky cũng đã thấy được Đầu gai đang buồn bã ngồi xổm ở trên một hòn đá, nhìn bức tường cao ở khu vực cũ và vết nứt màu tím trên bầu trời.
“Nghĩ gì thế?” Micky vừa đi tới vừa vỗ vai Đầu gai hỏi.
[Người bình thường.]
Micky cũng hơi thả lỏng chút, có vẻ như là Đầu gai đã không còn tin vào “Yazidi” nữa rồi.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng phải thôi, đã trải qua những chuyện đó rồi thì chắc chắn là rất khó có thể tin tưởng cái tên thần linh Yazidi này nữa đúng không?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ đau khổ của Đầu gai, có lẽ cũng bị mọi người hắt hủi vì tội bán đứng cái cô nào đó lấy bí danh là “Tiểu Ái” Tề Ái kia rồi.
Đầu gai quay lại nhìn thấy Micky thì lại không trả lời mà kinh ngạc hỏi ngược lại: “Sao mày lại đến đây?”
Micky không hề chê bai mà tìm một chỗ trống ngồi ở bên cạnh Đầu gai: “Đến thăm ngươi thôi, còn tình hình chỗ này thì…… à mà, đúng rồi, cái tên tóc vàng ngày xưa vẫn luôn đi cùng với ngươi đâu rồi?”
Micky vốn dĩ còn muốn hỏi thăm tình hình chỗ này thế nào nhưng nhìn mọi thứ xung quanh thế này thì ai biết là tình hình chỗ này ổn không cơ chứ, có thể sống đến được ngày hôm nay là không tệ rồi, vì vậy liền chuyển đề tài.
Đầu gai vừa nghe thấy Micky hỏi đến chuyện này thì cái vẻ mặt vừa mới nở ra đó bỗng chốc tan biến đi.
"Không còn nữa.”
“Hôm dị chủng t·ấn c·ông, nó đã hy sinh để mà cứu đứa trẻ đang ốm đó, bị dị chủng lấy dây điện mà quấn chặt thành hai khúc.”
Micky mở miệng định nói gì đó, trong nhất thời không biết nói gì cho phải.
Ở cái thế giới mà dị thường ngự trị thế này thì c·ái c·hết rất là đơn giản, cũng chẳng biết được khi nào t·hảm h·ọa sẽ tới.
“Xin lỗi.”
Đầu gai lắc đầu: “Không có gì đâu, tao cũng không đến mức yếu đuối như vậy đâu. Khu nhà ổ chuột có n·gười c·hết cũng là bình thường mà, có ngày nào mà không có bảy tám n·gười c·hết, sớm đã quen rồi.”
“Đôi khi tao cứ hay nghĩ, nếu lúc đó tao với ngươi cùng đến trung tâm thu dung thì có phải đã khác rồi không?”
Micky nhìn hắn rồi bật cười: "Ngươi cũng là đang đi tìm c·ái c·hết à? Ngươi có biết mỗi ngày của ta là hồi hộp thấp thỏm sống ra sao đâu chứ, ta là bây giờ được thăng lên C rồi mà còn như vậy đấy a, cứ nghĩ lúc còn là cấp D xem, có phải ngày nào ta cũng lo sống c·hết mà thôi chứ sao nữa?"
Đầu gai cúi đầu không nói gì.
Micky thở dài, hắn vốn định giao hệ thống con cho tóc vàng mà thôi, ai mà ngờ lại c·hết mất rồi.
Vậy nên cũng chỉ có thể đưa cho Đầu gai thôi.
Ai mà biết được cái quyết định này là phúc hay họa cơ chứ…..
Micky vỗ vai Đầu gai, nhẹ nhàng cấy hệ thống con vào người hắn, rồi móc thêm tiền từ trong túi ra đặt vào bên cạnh hắn.
"Cầm đi, nâng cao chất lượng cuộc sống, nói không chừng kể từ lúc này sẽ bắt đầu thay đổi số phận cũng nên mà.”
Đầu gai không nhìn số tiền mà vẫn cúi đầu như cái loại bị bệnh đó: "Ma mới biết đây là tốt hay là không tốt đây chứ, cả đời cũng chưa bao giờ có vận hên như vậy đâu mà.”
Micky nhìn vết nứt trên bầu trời, không biết là nói với Đầu gai hay là tự nói với chính mình đây: "Ít nhất thì cũng có vận may rồi, có thử một lần hay sao mà biết."
Nói xong, Micky lại cảm thấy chính mình hơi nhảm nhí, liền lắc đầu rồi quay đi: “Bảo trọng a, về sau ta có khi sẽ không tới thường xuyên nữa đâu."
Nghe thấy lời này, Đầu gai mới ngẩng đầu lên, nhìn cái dáng đi dần dần khuất bóng kia mà trong mắt lóe lên ánh mắt khát vọng và kỳ vọng.
Cùng lúc đó ở trong mắt của Micky cũng đã xuất hiện một thông tin của hệ thống.