Huyết Liên Chi Họa

Chương 44: Bóng Ma Trong Rừng.



Chương 44: Bóng Ma Trong Rừng.

Lưu Minh rời Mục Gia, mang theo trên vai một trách nhiệm nặng nề. Thiếu chủ đi cùng, khiến hành trình của ông phải thận trọng hơn bao giờ hết. Nếu chỉ một mình, đường từ Mộc Châu đến Đế Đô chỉ mất khoảng hai canh giờ. Nhưng với thiếu chủ, mỗi bước đi của ông đều chậm lại. Cứ đi một đoạn, ông lại phải nghỉ ngơi, thế nên đến tận khi chiều tà buông xuống, bóng dáng Đế Đô vẫn mịt mờ phía xa.

Hai người, Lưu Minh và Trương Vệ, cùng cưỡi ngựa, lặng lẽ xuyên qua những con đường gập ghềnh, khúc khuỷu. Tiếng vó ngựa hòa lẫn vào tiếng gió, thổi nhẹ qua tán lá, tạo nên một âm thanh u u, như thì thầm điều gì bí ẩn từ chốn thâm sơn. Trời chiều đỏ thẫm, sắc đỏ rực của hoàng hôn nhuốm lên bầu trời một màu u ám, hệt như máu đổ.

Lưu Minh ngồi thẳng trên lưng ngựa, một tay siết chặt dây cương, tay còn lại đặt sẵn trên chuôi kiếm. Ánh mắt ông sắc lạnh, cảnh giác với từng chuyển động nhỏ nhất trong khu rừng phía trước. Ông biết rõ nơi này – Ẩn Quỷ Cốc, một vùng đất nổi danh với vô vàn mối nguy rình rập, một nơi mà không kẻ nào muốn đặt chân đến nếu chưa sẵn sàng đối mặt với tử thần.

Đột nhiên, từ trong bóng tối phía trước, hai bóng đen lặng lẽ hiện ra, như những bóng ma thoát ra từ màn đêm. Hai kẻ này che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh, ánh nhìn đầy vẻ ác ý. Không cần nói lời nào, chúng đã chặn ngang đường, làm cho con ngựa của Lưu Minh phải dừng lại. Lưu Minh lập tức giật cương, đôi mắt ông thoáng lóe lên vẻ cảnh giác, tay khẽ đẩy Trương Vệ về phía sau, bảo vệ cậu bé khỏi tầm mắt kẻ địch. Bản năng chiến đấu của Lưu Minh lập tức bừng tỉnh, ông cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ hai kẻ trước mặt.

Trương Vệ, dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang bao trùm. Cậu bám chặt lấy áo của Lưu Minh, ánh mắt đầy lo lắng nhìn quanh, như cố tìm kiếm sự an toàn trong hoàn cảnh đầy nguy cơ này.

Lưu Minh không để sự căng thẳng lan tỏa, ông ngước mắt nhìn hai kẻ trước mặt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy quyền vang lên: "Các ngươi là ai? Vì sao chặn đường chúng ta?"

Kẻ đứng bên trái, tay nắm chặt hai thanh song kiếm dài, bước lên một bước, từ bóng tối dần hiện rõ hơn. Giọng nói khàn khàn, mang theo vẻ giễu cợt, vang vọng trong màn đêm: "Ngươi không biết nơi này là Ẩn Quỷ Cốc hay sao? Bất kỳ ai qua lại nơi đây đều phải có sự cho phép của chủ nhân. Kẻ không tuân lệnh, c·hết."

Lưu Minh nhíu mày, trong lòng dâng lên sự cảnh giác. Ông biết rõ rằng đây chỉ là một cái cớ tầm thường. Ẩn Quỷ Cốc nổi tiếng là nơi trú ngụ của lũ sơn tặc, bọn chúng luôn lợi dụng vị trí hiểm trở để mai phục những kẻ qua lại. Nhưng hai kẻ này, từ cách ăn mặc và thái độ, rõ ràng không phải chỉ đơn giản là sơn tặc.

Lưu Minh giữ ánh mắt không rời khỏi hai kẻ trước mặt, trong đầu nhanh chóng phân tích tình hình. Ông không muốn lãng phí thời gian ở đây, nhưng cũng không thể chủ quan. Với kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, ông hiểu rằng mọi động thái của mình lúc này đều có thể quyết định sự sống còn.

"Ta không có thời gian chơi trò với các ngươi," Lưu Minh lạnh lùng nói, giọng ông đầy uy lực và quyết đoán. "Nếu các ngươi không muốn chịu thiệt, hãy tránh đường. Đừng ép ta phải ra tay."

Kẻ cầm song kiếm bật cười, tiếng cười khô khốc vang lên như tiếng đá v·a c·hạm. "Ra tay? Ngươi có chắc rằng mình có thể vượt qua chúng ta mà không m·ất m·ạng không?"

Ánh mắt Lưu Minh chợt lóe lên sát khí, bàn tay ông lặng lẽ đặt lên chuôi kiếm, sẵn sàng cho một trận đấu. Trong không gian âm u của khu rừng, bầu không khí trở nên căng thẳng, như sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Trận chiến có thể xảy ra trong tích tắc, nhưng Lưu Minh đã chuẩn bị sẵn sàng, bởi ông biết rằng, bất kỳ sơ suất nào lúc này đều sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình và Trương Vệ.

Kẻ cầm song kiếm khẽ nhếch mép, một ánh nhìn lạnh lẽo thoáng qua dưới lớp khăn che mặt. Hắn không nói lời nào, chỉ vung tay ra hiệu cho đồng bọn. Ngay lập tức, kẻ thứ hai, với trường thương dài trên tay, như một bóng đen lướt tới, tốc độ nhanh đến kinh hồn, nhằm thẳng vào Lưu Minh. Thương thế như rắn độc, mũi thương nhắm chính xác vào tử huyệt.

Lưu Minh lập tức nhận ra nguy cơ, thân hình ông nhẹ nhàng lách sang một bên, nhanh nhẹn như một con sóc. Cú đ·âm c·hết n·gười kia chỉ sượt qua áo ông trong gang tấc, nhưng ngay khi Lưu Minh còn chưa kịp thở phào, kẻ cầm song kiếm đã lao tới với thế kiếm hung mãnh. Hai thanh kiếm, một trên một dưới, chém thẳng vào ông từ hai góc độ khác nhau, buộc Lưu Minh phải tung người lên cao, thoát khỏi lưng ngựa để tránh đòn.

Không để đối phương kịp xoay chuyển tình thế, Lưu Minh phản công ngay trong tích tắc. Nội lực trong người ông như dòng thác lũ trào dâng, cả hai tay xuất ra hai đạo kiếm khí rực rỡ, sắc bén như lưỡi gươm cắt ngang màn đêm, lao thẳng về phía kẻ cầm song kiếm. Tên này phản ứng không kịp, đành phải vung kiếm chắn đỡ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, một đường kiếm khí lướt qua vai hắn, máu tươi phun ra như suối.

Tuy vậy, chiến thắng chỉ thoáng qua trong giây lát. Lưu Minh ngay lập tức nhận ra một luồng sát khí đang tiến gần. Từ phía sau, kẻ cầm trường thương đã lặng lẽ di chuyển, lợi dụng sơ hở của ông mà tung ra một cú đâm chí mạng, tốc độ không thua kém gì sấm sét. Lưu Minh xoay người lại, hai tay nhanh như chớp bắt lấy mũi thương đang lao tới, nhưng lực đạo quá mạnh khiến cả cơ thể ông bị đẩy lùi về phía sau vài bước. Đôi mắt Lưu Minh thoáng lóe lên sự kiên định, dẫu vậy, trong lòng ông cũng dâng lên nỗi lo ngại khi nhận ra sức mạnh của đối phương không thể xem thường.

Kẻ địch không chừa cho Lưu Minh bất kỳ khoảng trống nào để phản công. Chúng nhận ra ông không dễ b·ị đ·ánh bại, liền hợp sức t·ấn c·ông dồn dập. Trường thương vung lên, song kiếm chém xuống, từng chiêu từng thức đan xen như những cơn sóng lớn đập vào bờ, không cho Lưu Minh chút thời gian nghỉ ngơi. Ông bị ép vào thế phòng thủ liên tục, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán, tay chân nặng nề hơn từng chút một.

Cuộc chiến kéo dài như thể muốn bào mòn nội lực của Lưu Minh. Mỗi cú đánh, mỗi đường đao đều mang theo uy lực khủng kh·iếp, khiến ông phải dốc toàn lực để chống đỡ. Tuy vẫn duy trì được thế trận, nhưng Lưu Minh có thể cảm nhận áp lực ngày càng tăng lên. Ông biết rằng, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì ông cũng sẽ cạn kiệt sức lực.

Đúng lúc đó, từ trong bóng tối xa xa, một tiếng xé gió lạnh lùng vang lên, sắc bén và đầy sát khí. Lưu Minh ngay lập tức cảm nhận được nguy cơ, nhưng khi ông quay đầu lại để phản ứng thì đã quá muộn. Một mũi ám khí nhỏ nhưng cực kỳ chính xác và nhanh như chớp, cắm phập vào vai trái ông. Cơn đau buốt thấu xương lập tức truyền khắp cơ thể, giống như hàng ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt từng dây thần kinh.

Lưu Minh loạng choạng, hơi thở đứt quãng, ánh mắt bắt đầu trở nên mờ đi. Tay chân mất dần cảm giác, cơ thể ông như bị trọng lực kéo xuống, nặng nề và chậm chạp. Hai kẻ địch không bỏ lỡ cơ hội, chúng lập tức dồn toàn bộ sức mạnh vào đòn t·ấn c·ông tiếp theo. Trường thương từ trên cao bổ xuống, song kiếm từ hai phía xé gió lao tới, như những đỉnh núi đang đổ sập xuống đầu ông.

Lưu Minh cố gắng gượng mình chống đỡ, nhưng cú đánh sau cùng của tên cầm trường thương quá mạnh. Thân hình ông bị hất văng đi, va mạnh xuống mặt đất, bụi tung mù mịt. Tiếng v·a c·hạm nặng nề vang lên khắp khu rừng, rồi ngay sau đó, mọi thứ chìm vào sự tĩnh lặng đáng sợ. Lưu Minh nằm bất động trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, đôi mắt khép lại, ý thức dần chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Trương Vệ ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt ngây thơ của cậu trừng lớn, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt mà tâm trí chưa kịp hiểu điều gì đã xảy ra. Cuộc chiến vừa qua giống như một cơn ác mộng bất ngờ ập đến, và giờ đây người bảo vệ trung thành, người cậu tin tưởng nhất, đang nằm im lìm trên mặt đất, sống c·hết chưa rõ. Không khí lạnh lẽo của rừng sâu bao trùm lấy cậu, nặng nề đến mức khiến cậu nghẹt thở.

Hai kẻ lạ mặt đứng lặng trong giây lát, đôi mắt chúng ánh lên vẻ lạnh lùng, toan tính, như những kẻ săn mồi vừa hạ gục con mồi nhưng vẫn cẩn trọng trước khi hoàn toàn kết liễu. Khi nhận ra Lưu Minh đã bất lực, không còn khả năng chống cự, ánh mắt của chúng đồng loạt chuyển sang Trương Vệ, kẻ duy nhất còn lại. Cậu bé không thể che giấu nỗi sợ hãi trong đôi mắt trong veo, ánh nhìn của cậu đông cứng lại trong tuyệt vọng khi thấy chúng tiến về phía mình.

Trương Vệ muốn chạy, cậu thực sự muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân nhỏ bé của cậu giờ đây như bị đóng băng giữa cảnh tượng kinh hoàng này. Trước khi cậu kịp hành động, một trong hai kẻ đã lao tới, nhanh như chớp, giơ tay chộp lấy Trương Vệ và kéo mạnh cậu xuống khỏi lưng ngựa. Cậu bé hét lên trong hoảng loạn, nhưng tiếng hét chỉ vang vọng ngắn ngủi giữa không gian tĩnh lặng của khu rừng rậm rạp. Bàn tay cứng như thép của kẻ lạ mặt ghì chặt, khiến cậu bé không thể cử động hay vùng vẫy được.

Kẻ còn lại lập tức lôi ra từ trong áo choàng một chiếc bao bố lớn. Không chậm trễ, hắn mở miệng bao ra, và với sự thành thục đáng sợ, hắn nhanh chóng trùm kín lấy Trương Vệ. Trong chớp mắt, cậu bé đã bị giam chặt trong tấm bao dày nặng, mọi cố gắng vùng vẫy trở nên vô ích. Trương Vệ cố gắng la hét, nhưng âm thanh của cậu chỉ còn là tiếng rên rỉ yếu ớt, bị lớp vải thô ráp cản lại, không một ai có thể nghe thấy trong cõi rừng tăm tối.

Hai kẻ lạ mặt nhìn nhau, trao đổi một cái gật đầu lặng lẽ, như đã hoàn thành nhiệm vụ. Không nói thêm một lời, chúng nhấc bao bố chứa Trương Vệ lên vai rồi nhanh chóng rời đi. Bóng dáng chúng lướt qua những bụi cây, hòa mình vào bóng tối của khu rừng. Những bước chân nhẹ nhàng đến mức dường như chẳng hề chạm đất, như thể chúng là những bóng ma vô hình trong đêm.

Chỉ trong tích tắc, cả không gian lại trở về với sự tĩnh mịch lạnh lẽo vốn có. Lưu Minh vẫn nằm đó, bất động, cơ thể ông hòa vào đất cát lạnh lẽo của Ẩn Quỷ Cốc, không biết đến khi nào mới có thể tỉnh lại, nếu như số mệnh còn ưu ái ông. Con ngựa của Trương Vệ đứng yên lặng bên cạnh, đôi mắt to tròn của nó phản chiếu sự kinh hoàng, nhưng bản năng sinh tồn khiến nó không dám cựa quậy, chỉ thở dốc từng hơi nặng nề. Trên không trung, những chiếc lá vàng rơi xuống từng chiếc một, nhẹ nhàng đáp lên khung cảnh đầy u ám và bi thương

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.