Huyết Liên Chi Họa

Chương 47: Sinh Tử Trong Khoảnh Khắc.



Chương 47: Sinh Tử Trong Khoảnh Khắc.

Trương Vệ chầm chậm mở mắt, hai đồng tử trống rỗng dần dần lấy lại chút ánh sáng mờ nhạt. Thân thể cậu run rẩy, cố gắng ngồi dậy, ánh mắt đầy mơ hồ và hỗn loạn. Trí óc không ngừng quay cuồng tìm kiếm một chút manh mối về vị trí hiện tại, nhưng tất cả những gì cậu cảm nhận được chỉ là một màn đêm u tối không lối thoát, lạnh lẽo đến thấu xương, như bị kẹt trong một cơn ác mộng dài vô tận.

Tiếng gió rít từng hồi qua những cành cây trụi lá, tạo thành âm thanh quái dị, lúc xa, lúc gần. Xen lẫn vào đó là tiếng gầm gừ của ma thú, mơ hồ vọng lại từ sâu trong khu rừng rậm rạp, như đang rình rập quanh đó. Trương Vệ cảm thấy lồng ngực bị ép chặt, trái tim đập loạn nhịp. Cậu bé cắn chặt môi, đôi mắt mở to, không ngừng đảo quanh, cố gắng nén lại nỗi sợ đang trào dâng nhưng không sao kìm chế nổi. Nơi này, đối với một đứa trẻ như cậu, là địa ngục.

Cảm giác cô độc, tuyệt vọng không nơi nương tựa như lưỡi dao sắc bén, từng chút từng chút cứa vào tâm hồn non nớt của cậu. Trương Vệ đã cố gắng kiềm nén rất lâu, nhưng cuối cùng, mọi thứ bùng nổ. Giữa không gian mênh mông đen đặc, tiếng nấc nghẹn ngào của cậu bé vang lên, run rẩy, yếu ớt, như một mảnh vỡ bị gió thổi bay giữa cơn bão dữ dội. Những giọt nước mắt lặng lẽ tràn xuống gò má, lẫn trong tiếng gió rít qua, chẳng ai nghe thấy, chẳng ai hay biết.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một sự thay đổi lạnh lẽo, vô hình, bắt đầu len lỏi khắp không gian. Những sinh vật xấu xa, tàn ác trong bóng tối, bị kích thích bởi tiếng khóc yếu ớt đầy sợ hãi ấy. Sự im lặng của đêm dường như vỡ vụn. Từ mọi hướng, những tiếng gầm gừ khủng kh·iếp bất ngờ vang lên, kèm theo tiếng bước chân rầm rập trên mặt đất, tiếng lá cây xào xạc dưới móng vuốt sắc nhọn của các ma thú.

Trong bóng tối, những đôi mắt đỏ rực lóe lên, tỏa ra sự thèm khát đến điên cuồng. Những con ma thú, với thân hình đồ sộ, bộ lông rậm rạp, răng nanh sắc nhọn, như lũ quỷ đói lao tới từ mọi hướng. Tiếng gió bị xé toạc, cây cỏ bật tung, những sinh vật khát máu ấy lao vào nơi phát ra tiếng khóc, như một lũ thú dữ bị đói lâu ngày tìm thấy con mồi.

Thế nhưng, khi chúng ập đến, sẵn sàng vồ lấy con mồi yếu ớt, chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo và im lìm. Trên mặt đất, thứ duy nhất hiện ra là một tấm vải bố cũ kỹ nằm yên tĩnh, không một bóng người, không một dấu vết. Cảnh tượng tĩnh lặng đó như một cú lừa cay đắng và tàn nhẫn, khiến những con ma thú gầm gừ trong sự tức giận và bối rối. Chúng khựng lại, đôi mắt hung ác ngập tràn sự khó hiểu, rồi nhanh chóng phân tán, tiếp tục tìm kiếm.

Trên một cành cây cao, Trương Vệ nín thở, ánh mắt căng thẳng nhìn xuống phía dưới. Những con ma thú đang điên cuồng lùng sục quanh tấm vải bố bị bỏ lại. Thấy vậy Trương Vệ chỉ muốn hét lên, muốn chạy trốn thật xa, nhưng chân tay như đông cứng lại, không thể cử động nổi.

Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ nhưng mạnh mẽ bất ngờ bịt chặt miệng cậu. Trương Vệ hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy một cô bé trạc tuổi mình, mái tóc đen dài, ánh mắt sáng rực, sắc bén nhìn thẳng vào cậu. Trong đôi mắt ấy không hề có chút hoảng loạn nào, mà là sự kiên quyết và cương nghị đáng kinh ngạc. Bàn tay nhỏ của cô bé giữ chặt lấy miệng Trương Vệ, không để cậu phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, khuôn mặt của cô bé hiện ra rõ ràng, với vẻ điềm tĩnh không hợp với tuổi. Không để Trương Vệ có cơ hội phản ứng, bàn tay còn lại của cô bé nhanh chóng kết một loạt thủ ấn phức tạp, linh lực dần dần tập trung quanh cơ thể. Một chiếc lục lạc nhỏ trên cổ tay cô bé khẽ rung lên, phát ra ánh sáng xanh nhạt, tạo thành một màn chắn mỏng manh nhưng vững chắc bao bọc lấy cả hai người.

Trương Vệ ngỡ ngàng khi cảm nhận được sự thay đổi trong không gian xung quanh. Không khí như ngưng đọng lại, cậu cảm thấy bản thân như đã hòa làm một với bóng tối, trở nên vô hình trước những cặp mắt đỏ rực đầy sát khí của đám ma thú phía dưới. Cậu không thể nào rời mắt khỏi cô bé, người đang tập trung cao độ để duy trì lớp bảo vệ. Ánh sáng từ chiếc lục lạc vẫn phát ra đều đều, như một sợi dây vô hình che chắn cho cả hai.

Phía dưới, những con ma thú khổng lồ vẫn tiếp tục lùng sục, đôi mắt điên cuồng quét qua từng bụi cây, từng ngọn cỏ, nhưng không thể phát hiện ra sự hiện diện của hai đứa trẻ trên cành cây. Mùi hương của con mồi bắt đầu phai nhạt, khiến chúng trở nên bối rối và dần mất kiên nhẫn. Sau một lúc gầm gừ không có kết quả, từng con một đành phải rời đi, đôi chân nặng nề dẫm lên lá cây khô, dần dần biến mất vào trong bóng tối sâu thẳm.

Khi tiếng gầm gừ cuối cùng cũng tan biến, cô bé mới từ từ buông tay, ánh mắt vẫn giữ vẻ cảnh giác. Cô cúi xuống thì thầm, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại mang theo sự nghiêm túc không ngờ: "Xuống được không?"

Trương Vệ gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cậu hiểu rằng không thể mãi nấp trên cành cây này. Hít một hơi thật sâu, cậu bắt đầu trượt xuống theo cô bé. Thế nhưng, khi cô bé hạ mình xuống đất nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi, Trương Vệ lại trượt chân, mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất với một tiếng “bịch” vang lên.

Cô bé đứng gần đó không nhịn được mà bật cười khúc khích, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch. Tiến lại gần Trương Vệ, đang lúng túng ngồi dậy sau cú ngã đau điếng, cô bé nghiêng đầu hỏi với giọng điệu trêu chọc: "Cậu tên gì thế?"

Trương Vệ còn chưa kịp mở miệng trả lời, cô bé đã nhanh chóng giới thiệu bản thân, đôi mắt sáng lấp lánh: "Mình là Lạc Lạc! Cậu thật vụng về, nhưng mình thích người như cậu."

Trương Vệ, vẫn còn chút bối rối sau cú ngã, cố gắng chỉnh lại quần áo rồi trả lời với chút tự hào: "Ta là Trương Vệ, con trai của Trương Gia Bảo Chủ. Năm nay ta bảy tuổi."

Lạc Lạc cười tinh nghịch, ánh mắt quét qua Trương Vệ một lượt từ đầu đến chân, như đang đánh giá cậu. "Vậy sao một thiếu gia như cậu lại lạc vào nơi này?" Giọng nói của cô bé đầy vẻ tò mò, nhưng cũng không kém phần sắc sảo, như muốn thăm dò xem Trương Vệ có điều gì giấu diếm.

Trương Vệ không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể im lặng nhìn cô bé. Lạc Lạc lại cười, nhón chân lên vỗ nhẹ vào đầu cậu, giọng nói đầy tự tin: "Cậu trông còn nhỏ hơn mình đấy! Từ giờ phải gọi mình là tỷ tỷ, nghe chưa?"

Dứt lời, nụ cười tinh nghịch lại nở trên môi cô bé. Trương Vệ, dù có chút ngạc nhiên, cũng không thể không cảm thấy sự ấm áp và an toàn kỳ lạ từ người bạn đồng hành bất ngờ này. Trong bóng tối lạnh lẽo và đầy nguy hiểm, có lẽ cậu đã tìm thấy một tia sáng dẫn đường, một đồng minh mà cậu không hề ngờ đến.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.