Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 96: Thành thật với trái tim.



Anh mở to mắt nhìn Sương Hàn, nhịp tim tăng mạnh, lòng rộn ràng. Khóe môi bất giác cong hiện ý cười, năm sau rồi lại năm sau nữa, vậy là cô đã chấp nhận Đình Xuyên, anh mỉm cười, vuốt vuốt tấm lưng Sương Hàn giống như đang dỗ dành. Thanh âm trầm ấm vang lên.

"Được, anh nguyện ý cùng Ôn Sương Hàn, năm sau rồi năm sau nữa nữa, chúng ta sẽ ngắm pháo hoa cùng nhau."

Lời nói rất đơn giản, nhưng lại được nói ra bằng tất cả chân thành của Đình Xuyên, tia sáng ánh xanh cuối cùng trên bầu trời tan ra rồi vỡ vụn, cô cúi mặt. Giọt lệ nơi đáy mắt thật sự không thể kiềm lại, Sương Hàn thật sự vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng, nhưng cô muốn chấp nhận người này, muốn nghe theo cảm xúc của mình một lần nữa.

Anh ôm Sương Hàn vào lòng, kiên nhẫn chờ đợi cô, dịu dàng vuốt ve lưng dỗ dành người con gái trong lòng mình.

Pháo hoa kéo dài khoảng 3 phút rưỡi kết thúc.

Đây chỉ là màn pháo hoa kỉ niệm 50 năm của công viên Nam Đô, thời gian lại đếm ngược để bắn pháo hoa đón năm mới. Vài tiếng nữa thôi, mọi người sẽ cùng tạm biệt năm cũ, nhưng màn pháo hoa kế tiếp bắn vào 00 giờ, Sương Hàn bình thường khi ở cạnh Đình Xuyên đều ngủ sớm, anh sợ cô thức không nổi, cố quá lại không tốt, pháo hoa cũng đã xem, đám đông tụ tập dần tản ra, có vài người đi qua chú ý tới Đình Xuyên và cô.

Sương Hàn vùi mặt vào lòng anh.

Cô biết, mình thật sự rung động, kể từ khi Sương Hàn luôn nhớ tới Đình Xuyên, hình bóng anh khắc sâu trong tâm trí cô. Mỗi lần phải rời xa anh, lòng Sương Hàn lại không nỡ mà lưu luyến, không muốn nói lời tạm biệt, trái tim đôi khi lại đập loạn nhịp vì Đình Xuyên, nếu không phải rung động thì là gì chứ.

Anh cúi đầu, không quan tâm tới những ánh mắt lướt nhìn mình, chỉ dành sự quan tâm cho cô vợ nhỏ trong lòng. Ghé sát bên tai Sương Hàn, Đình Xuyên nói:

"Em muốn đi đâu tiếp theo?"

Cô nghe rõ, mi cong rũ xuống, nhỏ giọng:

"Về nhà... của chúng ta."

Anh cười nhẹ, gật đầu: "Ừm, cùng về nhà của chúng ta."

Sương Hàn cúi mặt, vành tai nóng rực, nơi khóe mắt vẫn còn ươn ướt, cô không đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt Đình Xuyên. Anh nắm lấy tay Sương Hàn, thanh âm dịu dàng ấm áp vang lên:



"Về thôi."

Lần này cô đáp lại Đình Xuyên

"Ừm, về thôi."

Tay trong tay, ấm áp đến lạ, anh nhìn đường. Nắm lấy tay Sương Hàn, dắt cô đi, ở nơi Đình Xuyên không nhìn thấy, Sương Hàn lén nhìn bóng lưng anh, ánh mắt cô lay động.

Liệu lựa chọn này của Sương Hàn có đúng không? Cô không biết lựa chọn này có đúng hay không, nhưng chắc chắn cô sẽ không hối hận vì đã đưa ra lựa chọn này.

Thành thật với bản thân, sống là chính mình, đối với Sương Hàn lúc này nó không sai.Hai người đàn ông mặc trang phục giản dị, ấm áp ngồi ở ghế đá nhanh chóng đứng dậy, đi theo hai người. Cả hai đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, họ chính là người làm của Phó gia nghe theo lệnh của Đình Xuyên để đi theo bảo vệ, chuyện ở quầy bắn súng đồ chơi, nhà ma, rạp chiếu bóng, vòng quay. Cả hai đều nhìn thấy, mỗi một lần nhìn là một lần kinh ngạc.

Chuyện ở nhà ma, khi thấy cậu chủ bị đá vào bụng, họ vốn muốn ra xem tình hình nhưng lại không nhận được bất cứ tín hiệu hay yêu cầu nào từ Đình Xuyên, chỉ im lặng từ xa mà nhìn. Khi nhìn thấy cảnh cô chủ cậu chủ vô tình mỗi chạm môi, cả hai đang giả làm người bán bóng bay tròn mắt nhìn, Tư Việt thì há to miệng đầy kinh ngạc.

Cậu chủ của họ biết yêu! Lại còn sến đến mức này nữa chứ.

Vậy là những lời đồn Đình Xuyên lạnh nhạt với Phó phu nhân là hoàn toàn sai sự thật.

Phó Đình Xuyên bốn mấy mùa xuân trôi qua vẫn chưa từng yêu một ai, cũng không chịu đi xem mắt, có đi xem thì lần nào cũng thất bại.

Ế bốn mấy tuổi xuân, có những người làm nói chuyện với nhau còn nghi ngờ rång:

"Chẳng lẽ thiếu gia không có hứng thú với phụ nữ?"

Sai! Lời này hoàn toàn không đúng.



Giờ đây, hai chàng vệ sĩ chưa mảnh tình vắt vai, chưa miếng cơm vào bụng chỉ có thể đứng từ xa ăn đường tình yêu miễn phí.

Anh cùng Sương Hàn rời khỏi công viên, tay trái nắm tay cô, tay phải cầm túi đồ.

Ở trong gara.

Đình Xuyên đi trước Sương Hàn một bước, mở cửa xe cho cô, Sương Hàn vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt anh. Có một loại cảm giác khiến cô ngượng ngùng khó tả, Sương Hàn nhanh chóng ngồi vào ghế như muốn trốn tránh, cánh cửa ô tô bên cạnh cô đóng lại. Đình Xuyên nhanh chóng cũng ngồi vào ghế lái, nhưng lại không đi ngay, Sương Hàn thấy anh mãi không di chuyển, thắc mắc hỏi:

"Sao..."

Lời chưa kịp nói hết đã đứt, cô mở to mắt nhìn Đình Xuyên đột ngột ghé sang phía mình, Sương Hàn lùi người tránh anh.

Thầm la trong lòng:

[Này này này!]

Ánh mắt cô dừng lại trên môi Đình Xuyên, nhịp tim tăng mạnh.

Sương Hàn nhắm chặt mắt, quay mặt đi vội vàng nói:

"Không! Không được!"

Tay che mặt.

Khóe môi anh hơi nhếch lên, tay cài dây an toàn cho cô, nói:

"Không được cái gì? Em nói đi, anh chỉ muốn cài dây an toàn giúp em thôi mà."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.