Xe dưới tầng gọi mãi không có ai ra ngoài, Liêu Anh Hồng thấy kì lạ, lầm bầm một câu, chuyển ánh mắt, thấy cách đó không xa một bóng người đi tới.
Không phải là con rể đẹp trai nhất của bà thì còn ai vào đây nữa?
Anh tay trái xách hai cái túi nilon, tay phải kẹp hai chiếc cốc giấy, nhìn dáng vẻ như vừa đi mua đồ ăn sáng.
Ahihi, Liêu Anh Hồng vỗ tay tán thưởng, đúng là con rể tốt nhất Trung Quốc!
Người nào đó đã cầm chiếc cốc không quơ quơ, nhìn cô như mắc nợ.
“Đói bụng à, rời giường tôi dẫn em đi ăn.” Lục Lập Phong nói.
Diêu Tinh Thần giận dữ nằm xuống, che phủ nghiêm ngặt người mình, không vui đáp: “Lục Lập Phong, bây giờ mới mấy giờ, anh không biết rằng tôi không thấy anh một giờ thì sống thọ thêm mười năm à? Anh như thế này là bắt tôi tăng ca, bóc lột tôi.”
Diêu Tinh Thần không cho là phải: “Thả lỏng đi đồ lạc hậu, coi như tôi là bình hoa cổ đi, anh không cần di chuyển, để tôi tạo dáng là được rồi.”
Anh vẫn đứng im như một pho tượng, còn cô lại phóng khoáng chuyên nghiệp nhích tới nhích lui, khung cảnh cực kì quái dị. Nhiếp ảnh gia bao nhiêu năm kinh nghiệm rồi vẫn chưa bao giờ thấy một cặp vợ chồng thế này. Nhân danh tấm bằng nghề nghiệp, anh không thể nào chụp ra một tấm ảnh không hài hòa thuận mắt, nên đành buông máy ảnh, chỉ đạo —
“Chú rể ôm eo cô dâu, mặt hướng về cô ấy, cô dâu, nhón chân lên hôn chú rể!”
Lục Lập Phong khoác tay qua hông cô, mặt thật gần, anh không ngờ rằng, giây tiếp theo, môi cô phóng khoáng tới gần, chỉ cách 1 cm, Lục Lập Phong đè nén nhịp tim không an phận, cúi đầu, nhìn cô không chớp mắt.
Sáng hôm đó, Lục Lập Phong cầm chổi lau nhà xuống tầng trực nhật, kéo dọc cầu thang, thấy cô bị phạt đứng, anh lại dùng khuôn mặt quen thuộc, coi cô như không khí, nghiêm túc làm việc.
Diêu Tinh Thần cố ý đi tới, “phì” nhổ kẹo cao su nhai trong miệng xuống nền gạch, chắp tay đằng sau như không tựa vào tường tiếp tục chịu phạt.
Lục Lập Phong rất dễ bắt nạt, anh yên lặng dùng khăn giấy gói kẹo của cô ném vào trong thùng rác, toàn bộ quá trình đều không ngó đến cô.
Diêu Tinh Thần nhìn anh như thế, lên tinh thần, móc một chiếc kẹo cao su từ túi ra, nhai nhai, săm săm chạy tới, tiếp tục nhổ kẹo.
Nhổ xong, Diêu Tinh Thần chạy đi nhanh như chớp, tiếp tục chịu phạt. Lục Lập Phong bây giờ mới ngẩng đầu nhìn cô, tay chống lên chổi lau nhà, nhíu mày.