Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 25: Cố ý



Vân Nghê nhìn Lục Kiêu Trần đột nhiên xuất hiện thì sửng sốt: “Anh Kiêu Trần, sao anh lại ở đây…”

Ban nãy cô mãi tập trung học thuộc từ nên khi bước xuống cầu thang tầng một không chú ý đến còn người đứng đấy.

“Đúng lúc anh tới tòa nhà Chí Thành làm chút chuyện.”

Chàng trai lười biếng trả lời.

“Trùng hợp quá, em cũng vừa phỏng vấn xong.”

“Em phỏng vấn thế nào?”

Vân Nghê chắp hai tay lại, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Em cảm thấy em cầu nguyện thành công rồi, chắc là em có thể vượt qua đấy!”

Lục Kiêu Trần nhìn dáng vẻ cô cười rộ lên, nhếch khóe miệng không nói gì, quay người đi ra ngoài.

Vân Nghê nhìn tay anh vẫn đang cầm cuốn sách từ vựng của cô: “À…”

Cô khựng lại, sau đó vội vàng đuổi theo.

Hai người bước xuống mấy bậc thang lớn, đi ra khỏi tòa nhà Chí Thành, tình cờ có một vài nam sinh lớp Lục Kiêu Trần từ sân chơi đi tới, nhìn thấy hai người thì rất ngạc nhiên, tiến lên chào hỏi.

“Đúng rồi anh Trần, sao cậu vẫn còn ở đây? Không phải ban nãy cậu và Giả Phi chạy bộ xong nói muốn đi ăn cơm sao?”

Vân Nghê khó hiểu.

Vừa nãy không phải anh tới đây có công chuyện sao?

Lục Kiêu Trần đối diện với ánh mắt ngơ ngẩn của Vân Nghê, im lặng vài giây, thản nhiên đáp: “Cậu ta có việc nên đi trước rồi.”

“Vậy sao, bọn tôi tưởng các cậu đi rồi cơ…”

Mấy chàng trai không quá thân với Vân Nghê, tán gẫu vài câu với Lục Kiêu Trần thì cũng rời đi.

Nơi này chỉ còn lại Vân Nghê và Lục Kiêu Trần, anh trả lại cuốn từ vựng trong tay cho cô, đút hai tay vào túi, lười biếng nói: “Đi thôi.”

“Dạ…”

Những nghi ngờ vừa nãy của Vân Nghê nhanh chóng bị lãng quên.

Vân Nghê cũng sắp ra về nên theo anh đến cổng trường, đột nhiên như nhớ lại điều gì đó, cô lập tức ngẩng đầu nhìn vết thương của anh: “Anh Kiêu Trần, anh đã hết sốt chưa? Vết thương đã hết viêm rồi sao?"

"Vẫn chưa, tối nay anh vừa đo nhiệt độ, vẫn còn hơn ba mươi tám độ."

Lục Kiêu Trần mặt tỏ vẻ nghiêm túc nói hươu nói vượn.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh không giống như đang đùa, Vân Nghê ngơ ngác cau mày: "Anh vẫn còn sốt sao?! Vậy sao anh còn ở trường? Anh nên về nghỉ ngơi sớm đi..."

Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của cô, đáy mắt Lục Kiêu Trần tràn đầy ý cười: “Vậy mà em cũng tin à? Nếu anh bị cảm nghiêm trọng như vậy thì anh còn đứng trước mặt em được sao?"

Vân Nghê thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt cô lại càng nhăn nhó hơn: "Mấy lời kiểu này không thể lấy ra đùa được đâu."

Lục Kiêu Trần biết cô để ý chuyện này, nén cười một chút, giơ tay sờ đầu cô, thấp giọng dỗ dành cô: “Sau này anh không chọc em nữa, đừng không vui nữa, nhé?”

Vân Nghê nhẹ nhàng thở dài, cũng không có vẻ không vui: “Vậy anh ổn rồi chứ?”

“Sáng nay anh hết sốt rồi.”

“Vậy anh đừng quên tháo chỉ vào thứ sáu này nhé.”

"Ừm."

Vân Nghê đi đến cổng trường liền cảm thấy bụng cồn cào nên nói với anh: "Anh Kiêu Trần, anh về nhà trước đi, em đi mua đồ ăn, tối nay em chưa ăn tối."

"Cùng đi đi, anh cũng chưa ăn gì."

Cũng chẳng phải lừa người, anh thực sự chưa ăn tối.

Thế là hai người đi về phía đối diện, trước kia bên này có một dãy quán ăn, lựa chọn đồ ăn rất đa dạng.

Để ăn mừng biểu hiện xuất sắc của mình trong buổi phỏng vấn tối nay, Vân Nghê đã đến quán mì vịt quay yêu thích nhưng giá cả khá cao của cô.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Bước vào quán, cô gọi món bún vịt quay rồi ngồi xuống.

Cửa tiệm này ăn trước trả tiền sau, không ngờ vừa đặt cặp sách xuống, cô lại nghe thấy giọng nói của nhân viên thu ngân phía sau: [Thanh toán WeChat nhận được 54 tệ.]

Cô quay lại, nhìn thấy Lục Kiêu Trần cất điện thoại vào túi, sau đó lấy hai chai nước uống có ga ướp lạnh đi tới, Vân Nghê kinh ngạc: “Sao anh lại trả tiền giúp em…”

Lục Kiêu Trần ngồi xuống đối diện, đưa Sprite cho cô, lười biếng tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn cô: "Làm người có ơn tất báo, hôm qua em tới thăm anh, hôm nay còn không cho anh cảm ơn sao?"

"Em chỉ tiện tay giúp đỡ thôi mà."

"Anh cũng chỉ mời em bữa cơm thôi mà."

Vân Nghê mím môi, không tìm được lý do từ chối, cô nghĩ lần sau mời lại anh một bữa là được nên vui vẻ nhận lời.

Cô vui vẻ mở lon uống vài ngụm, thoải mái đến mức mát hết cả người.

Một lúc sau, hai phần mì được bưng ra, Vân Nghê cho thêm chút dầu ớt và dưa cải vào tô, đói đến mức vùi đầu một loáng đã ăn hết mì.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, nhận ra cô gái nhỏ hình như đặc biệt thích vịt quay, lần trước anh dẫn cô đi ăn tối, món cô thích cũng là vịt quay Bắc Kinh.

Anh đột nhiên muốn biết nhiều hơn về cô.

Muốn biết cô thích ăn gì, làm gì, liệu anh có thể làm gì khiến cô vui vẻ hơn không.

Vân Nghê húp mì, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, thấy anh ăn không được bao nhiêu, cô thắc mắc: “Anh thấy không ngon sao?”

"Cũng được." Lục Kiêu Trần nhếch khóe miệng lên: "Nhưng nhìn em ăn ngon miệng như vậy, anh cảm thấy có lẽ anh nên đánh giá lại hương vị của bát mì này."

"..."

Hu hu hu chỉ là cô đói quá thôi mà.

Vân Nghê xấu hổ cúi đầu, kiểm soát lại tốc độ ăn uống.

Ăn mì xong, hai người ra khỏi cửa tiệm, Lục Kiêu Trần hôm nay không lái xe nên Vân Nghê cùng anh đi bộ đến ga tàu điện ngầm.

Bầu trời tối đen vô tận, không có sao cũng không có trăng, một cơn gió nhẹ thổi qua tai, màn đêm vô cùng dịu dàng.

Vân Nghê bước đi, cô chú ý tới ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, không nhịn được ngơ ngác hỏi: "Anh Kiêu Trần, sao anh cứ nhìn em mãi thế..."

Chàng trai dời ánh mắt đi, thản nhiên hỏi: "Em ăn no chưa? Muốn mua thêm đồ tráng miệng không?"

"Không cần đâu, em no lắm rồi, vốn dĩ sau bảy giờ không nên ăn quá nhiều, nếu không thì sẽ mập đấy."

Lục Kiêu Trần cười nói: "Sao vậy, em còn cần khống chế cân nặng sao?"

Vân Nghê xoa mặt, chán nản lẩm bẩm: “Anh trai em hôm qua còn nói mới không gặp một thời gian mà cảm giác mặt em mập ra rồi…”

Đoạn thời gian này không phải cô có uống chút canh gà tẩm bổ sao, đồ ăn ngon đương nhiên cô sẽ tăng cân rồi, có điều nhìn sơ qua cũng không thấy rõ.

Lục Kiêu Trần cười nhẹ: “Em đừng nghe anh trai em nói nhảm, cậu ta tập huấn về mập lên mấy cân mà còn mặt mũi nói người khác à?”

Vân Nghê đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn: “Vậy anh cảm thấy em chưa mập lên đúng không?”

Lục Kiêu Trần nhếch khóe môi lên: "Em không được coi là mập."

Anh bổ sung thêm nửa câu sau: “Chỉ có thể gọi là mặt tròn thôi.”

"...?"

Người này quá đáng thật đó!

Nhìn thấy cô chán nản cúi đầu, ý cười của Lục Kiêu Trần càng đậm, cuối cùng vẫn dỗ dành cô: “Anh chỉ trêu em thôi.”

Anh thực sự không cảm thấy mặt cô mập, làn da của cô trắng như kem, có chút núng nính của trẻ con khiến người ta muốn nhéo. Đôi mắt hạnh như chùm nho mọng nước nhìn anh lúc nào cũng khiến anh mềm lòng đầu hàng.

Hai người đi tới trạm tàu điện ngầm, sau khi bước vào tàu, Vân Nghê nắm lấy tay vịn, Lục Kiêu Trần nghiêng người sang một bên, hơi cụp mắt xuống, nhìn thấy cô không nói gì, anh lười biếng cong môi: “Vẫn không vui sao? Thật sự xem lời anh nói là thật à?"

Vân Nghê mím môi, lúng túng nhỏ giọng nói: "Không sao, em sẽ kiểm soát sức ăn của mình."

Lục Kiêu Trần bị dáng vẻ tự an ủi mình của cô làm cho bật cười, Vân Nghê thấy vậy hơi đỏ mặt, tưởng rằng anh đang cười mình, càng xấu hổ không nói nên lời.

Cô cúi đầu xuống, nhưng vài giây sau lại có giọng nói thản nhiên của chàng trai vang lên trên đầu cô: “Không cần thay đổi đâu, hiện tại đã rất đẹp rồi.”

Vân Nghê sửng sốt một lúc, nhận ra anh khen cô xinh đẹp, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, hai tai đỏ bừng.

Thật ra từ nhỏ đến lớn có không ít người khen cô xinh đẹp, nhưng không biết tại sao lời này nói ra từ miệng Lục Kiêu Trần lại mang đến cho người ta một cảm giác rất vi diệu...

Sau khi đến trạm, hai người xuống xe, Vân Nghê còn phải bắt xe buýt nên cô tạm biệt anh ở cổng tàu điện ngầm: “Anh Kiêu Trần, em về trước nhé, bye bye.”

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, sau đó nhướng mày: "Ừm, ngủ ngon."

Vân Nghê hơi sững sờ, đôi mắt sáng như sao chợt cong lên: “Ngủ ngon.”

Lục Kiêu Trần đưa mắt nhìn cô đến trạm xe buýt rồi lên xe, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Vân Phong: [Tối nay tan trường tôi tình cờ gặp em gái cậu, cô ấy vừa lên xe buýt, chắc mười lăm phút nữa sẽ về tới nhà.]

Lúc này đã hơi trễ, anh lo lắng cô đi đường có an toàn không, vốn dĩ anh muốn đưa cô về nhà nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, sợ cô suy nghĩ nhiều nên chỉ có thể tiễn cô đến đây rồi gửi tin nhắn cho Vân Phong.

Vân Phong rất nhanh đã hiểu ý, trả lời lại, hai người nói chuyện ngắn gọn vài câu, cuối cùng Lục Kiêu Trần trở lại Sơn Hải Ngự An Thành.

Anh bước đến trước cửa nhà, vừa mở khóa thì cánh cửa bên cạnh cũng mở ra.

Phàn Nghê bước ra, nhìn thấy anh thì có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười: “Anh vừa mới về à…”

Anh liếc nhìn cô ta rồi nhẹ nhàng đáp lại, Phàn Nghê mặc một chiếc áo len rộng màu xanh bơ, tay áo đung đưa đi đến trước mặt anh: “Vừa hay em muốn mượn anh một thứ, không ngờ đúng lúc anh lại quay về.”

"Muốn mượn cái gì?"

"Nhà anh có máy ép không? Em muốn ép ít nước trái cây để uống, ba mẹ em đi công tác rồi, nhà chỉ có mình em thôi, chán lắm."

Lục Kiêu Trần nhớ lần trước tổ chức sinh nhật cho Phan Học, anh đã nhờ đầu bếp mua một số dụng cụ nhà bếp, trong đó có máy ép.

Anh bảo cô ta đợi ở cửa nhưng Phàn Nghê lại nói: "Không sao, em cùng anh vào nhà lấy là được."

Lục Kiêu Trần không nói gì, xoay người đi vào chung cư, Phàn Nghê đánh giá nhà anh, nói đùa: "Nhà anh còn lớn hơn nhà em nữa, cái phòng này của anh chắc là cái to nhất Ngự An Thành luôn, vẫn không thể sánh độ giàu có với anh được."

Lục Kiêu Trần không đáp lời, đặt cặp sách xuống rồi đi vào phòng bếp, Phàn Nghê chú ý tới chỗ lông mày của anh bị thương, hỏi nguyên nhân, cuối cùng nhớ tới hai ngày trước gặp anh đi mưa trở về: “Đã bị thương rồi còn mắc mưa, chắc là nhiễm trùng rồi nhỉ? Chiều hôm qua em đi học tình cờ nhìn thấy một chàng trai mang thuốc đến nhà anh.”

Chàng trai này là Vân Phong, Lục Kiêu Trần nhếch khóe miệng nói: "Cô quan sát cũng khá kỹ đấy."

"Thế anh không sao chứ? Vết thương nhiễm trùng cần phải bôi thuốc mỗi ngày, hôm nay anh đã bôi chưa?"

Lục Kiêu Trần đưa máy ép cho cô ta, thuận miệng nói: “Lát nữa sẽ bôi.”

Phàn Nghê ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy... anh có cần em giúp không? Vừa hay em đang rảnh."

Lục Kiêu Trần đi đến phòng khách, nhàn nhạt nói: "Không cần."

“Ồ.” Phàn Nghê cụp mắt xuống: “Sau khi dùng xong em sẽ trả lại máy ép cho anh.”

Sau khi Phàn Nghê rời đi, Lục Kiêu Trần liền đi tắm.

Vừa ra khỏi phòng tắm, chuông cửa vang lên, anh từ trong tủ lấy ra một chiếc áo tay ngắn màu trắng mặc vào rồi đi xuống lầu.

Vừa mở cửa, Phàn Nghê đưa máy ép cho anh và nói cảm ơn.

Trước khi rời đi, cô ta nhắc đến một chuyện: “Em đã đăng ký câu lạc bộ Taekwondo ở trường. Câu lạc bộ có một lớp học vào tối thứ sáu này, khi nào rảnh anh có muốn đến xem không? Huấn luyện viên Cù hình như rất mong đợi anh đến chơi khi rảnh đấy.”

Gần đây huấn luyện viên đang dạy các lớp cơ bản, trước đây Lục Kiêu Trần cũng không có hứng thú, vừa định nói không đi thì đột nhiên nghĩ đến tối thứ sáu Vân Nghê chắc sẽ tham gia lớp học ở câu lạc bộ.

Lời vừa đến miệng thì bị anh đổi lại: "Xem tình huống đã, nếu có thời gian thì đến."

Phàn Nghê cười nhẹ: “Được, ngủ ngon nhé.”

Lục Kiêu Trần đóng cửa lại, đặt máy ép trở lại phòng bếp, sau đó vào phòng ngủ thay thuốc.

Sau khi gỡ bỏ lớp băng gạc, bóng dáng cô gái nhỏ lại hiện lên trong đầu anh.

Hai ngày nay, anh ngày càng nghĩ đến cô nhiều hơn.

Sau khi chắc chắn rằng mình thích Vân Nghê, đêm qua anh đã thức cả đêm, ý nghĩ đầu tiên khi thức dậy sáng nay là anh thực sự muốn gặp cô.

Bao gồm cả "lần ngẫu nhiên gặp được" vào tối nay ở tòa nhà Chí Thành, tất cả đều là ý đồ của anh.

Nói cách khác, mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát của lý trí.

Chỉ là cô gái nhỏ mới học lớp mười, giữa bọn họ vẫn còn quá nhiều thứ ràng buộc, hiện tại anh không thể gióng trống khua chiêng bày tỏ tâm ý với cô, chỉ có thể lựa chọn kiên nhẫn và kiềm chế, không muốn sau khi cô biết chuyện sẽ quay đầu bỏ chạy.

Đêm qua, trong lòng anh có rất nhiều lo lắng, trong giây lát anh đã nghĩ đến việc từ bỏ, lo lắng xem liệu họ có hợp nhau hay không.

Nhưng dù anh có bối rối đến đâu, lúc anh nhìn thấy cô tối nay, mọi sự do dự đều biến mất.

Ngay từ khi bắt đầu đã định trước rồi không phải sao?

Anh vẫn không thể cưỡng lại được sự yêu thích của mình dành cho cô.

-

Chớp mắt đã đến thứ sáu.

Buổi tối tan học, Vân Nghê, Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn hẹn nhau tới căn tin ăn cơm.

Gần bảy giờ, ba người đến câu lạc bộ Taekwondo.

Nhóm Taekwondo thông báo tối nay sẽ có lớp và mong các thành viên đến càng nhiều càng tốt. Thứ sáu tuần trước, Vân Nghê đi phỏng vấn còn hai người còn lại đi xem bóng rổ, tối nay ba người phải vào để thi đấu bù cho những buổi học đã bỏ lỡ.

Khi đến câu lạc bộ, ba người đi đến phòng thay đồ, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một cô gái đứng nghiêng về phía họ, mặc đạo phục màu trắng và thắt lưng đen.

Sau khi nhìn kỹ cô gái, Giang Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trối: "...Phàn Nghê?!"

Phàn Nghê nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy ba cô gái từ cửa bước vào, sau khi phản ứng lại, cô ta nhẹ gật đầu với họ.

Giang Nguyệt bước tới với vẻ mặt tò mò: “Phàn Nghê, cậu cũng tham gia câu lạc bộ Taekwondo à?”

"Ừm."

Phàn Nghê đóng cửa tủ lại, quay đầu nhìn Vân Nghê: “Các cậu cũng luyện Taekwondo à?”

Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt không dám nói mục đích ban đầu bọn họ đến đây là để ngắm trai đẹp, bọn họ lắc đầu, chỉ cười nói: "Bọn tôi không biết gì cả, chỉ là sở thích thôi, đến để rèn luyện sức khỏe thôi ấy mà."

Phàn Nghê không mặn không nhạt trả lời: “Vậy tôi vào trước đây.”

"Ồ được..."

Sau khi Phàn Nghê ra khỏi phòng thay đồ, Giang Nguyệt hưng phấn nắm tay Vân Nghê và Biện Mạn Mạn: "Các cậu có thấy màu đai lưng của Phàn Nghê không? Màu đen, cậu ấy cũng có đai lưng đen giống như đàn anh Lục!"

Vân Nghê gật đầu, vừa rồi cô cũng bị sốc.

“Không ngờ cậu ấy lại lợi hại thế.” Biện Mạn Mạn nói.

"Cậu không thấy Phàn Nghê bình thường rất lạnh lùng ngầu lòi sao? Cậu ấy tập Taekwondo chắc chắn rất ngầu." Giang Nguyệt mỉm cười: "Đợi lát nữa chúng ta ra ngoài nói chuyện với Mã Thiệu Nguyên để cậu ta xem vị đại lão đẳng cấp cao hơn cậu ta này."

"Vậy là xong luôn, nếu Mã Thiếu Nguyên lại đòi đánh nhau, bị đánh bầm dập mặt mũi thì phải làm sao? Ha ha ha ha..."

Ba người trò chuyện cười đùa rồi thay đồng phục trước khi bước vào phòng tập.

Giang Nguyệt dẫn hai người đi đá bao cát, ba người đang chơi đùa thì có hai người đột nhiên từ ngoài cửa bước vào, Vân Nghê thản nhiên liếc nhìn, nhất thời sửng sốt…

Là huấn luyện viên Cù Mậu Thực và Lục Kiêu Trần.

Tối nay Lục Kiêu Trần không biết vì lý do gì mà tới đây, anh đi cạnh huấn luyện viên, thậm thậm chí cao hơn ông ấy nửa cái đầu, mặc bộ đạo phục màu đen như mọi khi, vai rộng eo hẹp, mũi cao, lông mày hình kiếm.

Cả hai bước vào lập tức gây náo loạn trong phòng tập.

Phàn Nghê đang khởi động ở phía trước nhìn thấy hai người, ánh mắt sáng lên, lập tức bước tới, gật đầu với Cù Mậu Thực: “Chào huấn luyện viên.”

Cù Mậu Thực vốn không phải là huấn luyện viên đã dạy Phàn Nghê Taekwondo từ khi còn nhỏ, nhưng ông và huấn luyện viên của cô ta là anh em cùng đạo quán, Cù Mậu Thực từ lâu đã biết Phàn Nghê, cả hai có mối quan hệ rất tốt.

Cù Mậu Thực cười: “Hôm nay em đến câu lạc bộ Taekwondo là định ôn lại kiến ​​thức cơ bản với một nhóm người mới à?”

Phàn Nghê cười: "Nền tảng là quan trọng nhất, mẹ em không cho em đến phòng tập suốt vào cuối tuần, em chỉ có thể đến đây vào tối thứ sáu để tập luyện thỏa mãn cơn thèm của mình thôi."

Cù Mậu Thực vỗ vai cô ta: "Hôm nay tôi định mời em và Kiêu Trần làm trợ giảng, dẫn dắt mấy đứa nhỏ này."

"Không thành vấn đề ạ."

Có vài người đến tìm Cù Mậu Thực, sau khi ông rời đi, Phàn Nghê bước tới trước mặt Lục Kiêu Trần, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nói: “Tối nay anh vẫn quyết định đến đây à?”

Vậy nên là vì nghe cô ta nói đến nên anh mới đến sao?

Nghe vậy, Lục Kiêu Trần vô thức đưa mắt nhìn quanh đại sảnh, cuối cùng dừng lại ở cô gái nhỏ tóc đen môi đỏ ở đằng xa…

Vân Nghê và hai cô gái đứng trước bao cát, dường như đang thi đấu, lần lượt giơ chân đá vào bao cát.

Cô gái có làn da trắng đến mức trong suốt, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, động tác đá cực kỳ khờ khạo.

Lục Kiêu Trần đè khóe môi cong lên xuống, lấy lại tinh thần, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, thấp giọng đáp lại lời Phàn Nghê: “Tối nay tôi không bận việc.”

Phàn Nghê nhận ra ánh mắt lơ đãng vừa rồi của anh, hoài nghi hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”

Lục Kiêu Trần nhìn đi chỗ khác: "Không có gì."

Bảy giờ, huấn luyện viên gọi mọi người tập hợp, các bạn học sinh trong phòng tập lần lượt đến trung tâm hội trường, Giang Nguyệt chú ý tới Phàn Nghê đang nói chuyện với Lục Kiêu Trần thì kinh ngạc: “Phàn Nghê và đàn anh Lục biết nhau à? Tại sao họ lại nói chuyện với nhau?"

Biện Mạn Mạn cũng tò mò: “Một người là học sinh lớp mười, một người là học sinh lớp mười hai, Phàn Nghê mới chuyển đến, sao hai người lại quen nhau được?”

Vân Nghê nhìn vẻ mặt quen thuộc khi trò chuyện của Lục Kiêu Trần và Phàn Nghê, cùng với nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng có chút kinh ngạc.

Bởi vì khi Phàn Nghê đối xử với người khác, ví dụ như bọn cô rất lạnh lùng.

Sau khi tất cả các thành viên đã tập trung lại, Cù Mậu Thực để Phàn Nghê ra khỏi hàng và giới thiệu cô ta với mọi người.

Nhóm người Vân Nghê mới phát hiện cô ta thực sự rất giỏi, Phàn Nghê và Lục Kiêu Trần được huấn luyện bởi cùng một huấn luyện viên, cô ta đã giành được nhiều giải thưởng Taekwondo quốc gia và thậm chí còn nhiều hơn Mã Thiệu Nguyên, là một trong hai người duy nhất đeo đai đen tối nay.

Mọi người nhìn thấy đại lão trong giới Taekwondo lại là một cô gái thì đều vỗ tay nhiệt liệt.

Phàn Nghê rất khiêm tốn: “Tôi đến đây chỉ mong được cùng các bạn so tài thân thiện và học hỏi lẫn nhau, nếu các bạn cần tôi giúp đỡ trong việc học Taekwondo, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.”

Tiếng vỗ tay lại vang lên, mọi người đều lộ ra vẻ thích thú và ngưỡng mộ.

Cù Mậu Thực: “Hôm nay chúng ta tiếp tục học kỹ năng đá cơ bản, tin vui mà các bạn đều mong đợi đây, hôm nay đàn anh Lục rảnh rỗi nên tôi mời em ấy đến xem, cũng có thể được coi là một trợ giảng."

Rất nhiều cô gái nghe vậy thì rất phấn khích.

Hiếm khi Lục Kiêu Trần tới câu lạc bộ, còn là để dạy bọn họ nữa, hạnh phúc quá đi mất!

Sau khi tập trung lại, mọi người bắt đầu chạy vài vòng để khởi động.

Sau nửa giờ khởi động, huấn luyện viên bắt đầu bài học hôm nay: “Trước đây chúng ta đã học đòn đá trước cơ bản nhất trong Taekwondo, hôm nay chúng ta sẽ học đòn đá ngang. Đá ngang có thể tóm tắt một cách đơn giản và chủ yếu chia làm ba bước, nhấc đầu gối, xoay hông, đá xuống đất…”

Sau khi huấn luyện viên biểu diễn động tác xong, ông dẫn dắt mọi người chia ra thực hiện.

Cuối cùng, ông nói sau buổi học hôm nay sẽ có một buổi đánh giá nhỏ, mọi người sẽ yêu cầu ông biểu diễn các động tác đá trước và đá ngang, mỗi người sẽ đá ngang để ông đánh giá xem đoạn thời gian này mọi người đã học hành như thế nào.

Sau khi giải thích các động tác, mọi người tản ra để tập luyện riêng lẻ.

Ba người Vân Nghê bước đến gần bức tường, vì đứng không vững nên họ phải bám vào tường để tập đá sang một bên.

Ba người đang suy nghĩ và luyện tập, không biết động tác mình đang thực hiện có đúng hay không.

Đá được một lúc, Biện Mạn Mạn mệt đến mức ngồi trên đệm mềm, thở hổn hển, phàn nàn: “Tớ đột nhiên cảm thấy hối hận vì tới câu lạc bộ Taekwondo. Cái giá để được ngắm trai đẹp quá lớn mà…”

"Mấu chốt là khi chúng ta đá và người khác cứ có cảm giác khác biệt thế nào ấy, động tác của tớ kỳ kỳ, hay là chúng ta tìm người tới dạy chúng ta đi?" Giang Nguyệt lay lay cánh tay Vân Nghê: "Bạn cùng bàn của tớ ơi, hay là cậu gọi đàn anh Lục đi?"

Vân Nghê muốn gọi nhưng lại thấy rất nhiều người đứng bên cạnh Lục Kiêu Trần muốn xin lời khuyên của anh, nào đến lượt họ chứ.

Vân Nghê ngồi trên mặt đất, dùng lòng bàn tay vỗ lên đôi má trắng nõn, thở hổn hển, cuối cùng nói: "Bỏ đi, sao chúng ta không hỏi người khác?"

"Này, sao chúng ta không hỏi Phàn Nghê, cậu ấy vừa mới tới đây!"

Khi Phàn Nghê đi ngang qua họ, Giang Nguyệt ngăn cô ta lại xin lời khuyên, Phàn Nghê nhìn bọn họ đá một lần, sau đó cau mày nhận xét: “Cơ lưng và bắp chân của cậu không đủ khỏe, hông không mở rộng được cho nên lúc đá ngang sẽ nhún vai và chống mông khi đá sang một bên."

Phàn Nghê sửa từng cái một, cuối cùng đến lượt Vân Nghê, cô ta thở dài, lắc đầu nói đùa: “Thân thể cậu mềm oặt, khiêu vũ còn tạm được, đánh Taekwondo thì không có chút sức nào.”

“…”

Vân Nghê đỏ mặt xấu hổ.

Phàn Nghê dạy họ một lúc rồi rời đi, Vân Nghê nghĩ đến đợi lát nữa đánh giá, lại nghĩ đến đánh giá của Phàn Nghê, không còn dám buông lỏng mà nghiêm túc bắt đầu tập luyện.

Ngay cả Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn cũng mệt đến không thể không nghỉ ngơi mà vẫn kiên trì.

Chỉ là những kỹ năng cơ bản như động tác chân cần được rèn luyện từ từ, đối với một cô gái không có kỹ năng cơ bản và bất lực như Vân Nghê là điều vô cùng khó khăn.

Bên kia, sau khi Lục Kiêu Trần huấn luyện mấy bạn nam đá xong, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi nên đi sang một bên.

Anh uống vài ngụm nước khoáng, ánh mắt rơi vào Vân Nghê đang luyện tập.

Anh nhớ tới trước đó trêu chọc cô, đáy mắt nhuốm đầy ý cười…

Sao cô vẫn ngốc nghếch như vậy?

Lục Kiêu Trần vừa định đi tới thì nghe thấy Cù Mậu Thực gọi anh: "Kiêu Trần, em lại đây giúp tôi kiểm tra, tôi có việc phải ra ngoài xử lý."

Lục Kiêu Trần lại nhìn Vân Nghê một cái, không còn cách nào khác, đành phải gánh vác trách nhiệm huấn luyện viên.

Sau đó có rất nhiều người tới tìm Lục Kiêu Trần kiểm tra, anh cũng không có thời gian đi tìm Vân Nghê nữa.

Ở bên này, Vân Nghê đã luyện tập rất lâu, khi ra khỏi lớp chỉ còn năm phút nữa, hầu hết mọi người đều đã kiểm tra, Vân Nghê cảm thấy mình chưa đủ giỏi nhưng vẫn phải đi kiểm tra.

Ba người ban đầu muốn tìm huấn luyện viên, nhưng sau đó bọn họ phát hiện ra người kiểm tra không phải huấn luyện viên mà là Lục Kiêu Trần.

Ba người lo lắng đi tìm Lục Kiêu Trần, sau khi người cuối cùng đá xong, Lục Kiêu Trần nói xong, ngẩng đầu nhìn Vân Nghê trước mặt, có chút giật mình.

"Đàn anh Lục, bọn em tới đây để kiểm tra..."

Vân Nghê nắm chặt tay, nhẹ nhàng cất lời, trước mặt người ngoài nên cô thay đổi xưng hô.

Lục Kiêu Trần nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhàn nhã nói: “Đá đi.”

Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn đá trước, sau khi hai người đá xong, Lục Kiêu Trần nói không có vấn đề gì, cho họ đạt.

Cuối cùng chỉ còn lại Vân Nghê, cả hai đều động viên cô: "Nghê Nghê, cậu làm được mà!"

Cô cũng hy vọng mình có thể làm được hu hu hu...

Vân Nghê đứng cách Lục Kiêu Trần hai mét, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trong mắt anh.

Không hiểu sao, đứng trước mặt anh, cô lại trở nên lo lắng hơn...

Cô nhớ rất lâu về trước anh thường trêu cô không đủ sức, cô không muốn làm mình xấu hổ trước mặt anh nên muốn thể hiện thật tốt để chứng minh điều đó với anh.

Sau khi thực hiện xong, cô cúi đầu, lo lắng đi về phía Lục Kiêu Trần.

Chàng trai dựa vào cột trong phòng tập, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Sao em giống như người máy thế, đá cứng như vậy?”

"..." Là cô quá lo lắng rồi.

"Cú đá trước không có vấn đề gì lớn, nhưng phạm vi và chuyển động của chân trong khi đá ngang không đủ tiêu chuẩn, lực cũng không đủ, động tác này không đủ tiêu chuẩn."

Vân Nghê bị anh chỉ ra lỗi lầm không thương tiếc, mặt cô nóng bừng, cô cúi đầu không dám nhìn anh.

Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói lười biếng của Lục Kiêu Trần vang lên trên đầu mình: “Lát nữa ở lại luyện tập thêm…”

“Anh dạy em.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.