Vào chủ nhật, Vân Nghê nhận được tin nhắn từ trưởng đài nói cô đã đã được chọn làm người dẫn chương trình và cô sẽ dẫn cùng với một nữ sinh lớp 10 khác.
Thứ ba của tuần tiếp theo, Vân Nghê và Ấn Tử Trân cùng nhau dẫn buổi phát sóng.
Buổi sáng khi Vân Nghê đến phòng phát thanh, các đàn anh đàn chị cũng đã tới, khi biết tin Vân Nghê được chọn làm người dẫn chương trình, họ đều cổ vũ cô hãy chuẩn bị tốt.
Không lâu sau, Ấn Tử Trân cũng đi từ ngoài cửa vào.
Vân Nghê quay đầu đón nhận ánh mắt của cô ấy, Ấn Tử Trân nhìn cô, lông mi khẽ run, vẫn cứ như vậy mà bước vào.
Vân Nghê bình tĩnh thu ánh mắt lại.
Buổi sáng, hai người cùng nhau kiểm tra lại bản thảo như thường lệ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn phối hợp như trước, người ngoài không nhận ra được sự khác thường giữa hai người.
Sau khi buổi phát sóng thuận lợi kết thúc, Phan Hoằng Nghị đúng lúc đến phòng phát thanh, nói mình tình cờ đi ngang qua nên đến xem.
Ấn Tử Trân thấy đối phương thì không dám lên tiếng, ai ngờ giọng nói ôn hòa của thiếu niên lại vang lên: "Tử Trân, em cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa? Không có việc gì chứ?"
Ấn Tử Trân sửng sốt lắc đầu: "Không có việc gì ạ."
"Vậy thì tốt, thật tiếc khi ngày đó em không tới dẫn chương trình, nhưng sau này sẽ còn có cơ hội."
“…Vâng.”
Phan Hoằng Nghị nhìn Vân Nghê: “Nếu khoảng thời gian này làm người dẫn chương trình phải tập luyện quá nhiều thì em có thể giao bớt công việc ở đài phát thanh cho Tử Trân, đừng để bản thân quá mệt mỏi.”
"Được ạ, cảm ơn trưởng đài."
Sau đó mọi người đều đi về, Vân Nghê đang đi lên lầu thì đột nhiên có tiếng của Ấn Tử Trân gọi cô vang lên ở sau lưng.
Cô quay lại, Ấn Tử Trân bước đến gần cô.
"Tại sao... cậu không nói cho trưởng đài biết chuyện của tôi?" Ấn Tử Trân ngạc nhiên.
Nếu Vân Nghê nói với trưởng đài về chuyện đó thì chắc chắn cô ấy sẽ trực tiếp bị loại, nếu là cô ấy thì chắc chắn sẽ nói ra, nhưng tại sao Vân Nghê lại không nói?!
"Tôi không cần cậu thương hại tôi, hay cậu muốn cho tôi biết cậu đang rộng lượng tha thứ cho tôi?"
Vân Nghê nhìn cô ấy với vẻ mặt bình tĩnh, vài giây sau mới đáp lời: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không nói là vì không muốn gây thêm rắc rối cho việc thực tập của mình. Nếu trưởng đài thay cậu thì tôi sẽ phải tập luyện phối hợp lại với người mới, lúc đó sẽ phiền phức hơn. Hơn nữa tôi còn đang giữ trong tay nhược điểm của cậu, nếu cậu định làm gì mờ ám thì tôi nhất định sẽ nói cho trưởng đài."
Ấn Tử Trân bị lời của Vân Nghê làm cho nghẹn lời.
Sau khi Vân Nghê rời đi, Ấn Tử Trân trở lại lớp học, khi Tiết Ức tới tìm cô ấy, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy đang vô cùng khó coi: “Cậu vì chuyện bên đài phát thanh mà không vui à?”
Ấn Tử Trân không nói gì.
"Tớ nói cậu có ngốc không vậy, lúc trước đã cho thuốc xổ vào đồ uống của cậu ta thì cứ cho đi, đang yên đang lành bỗng dưng vứt đi làm gì?! Cậu ta đã làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy ở sau lưng cậu vậy mà cậu còn nhân từ với cậu ta để làm gì?"
Ấn Tử Trân bực bội thở dài, cô ấy nhỏ giọng nói: "Tớ hiểu lầm, cậu ấy không phải người như vậy."
Ngày hôm đó sau khi trở về cô ấy đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có thể mình đã đưa ra phán đoán một cách chủ quan, ít nhất vào lúc Vân Nghê đưa viên ngậm trị ho cho cô ấy, cô ấy tin chắc rằng Vân Nghê là một người thân thiện.
"Hiểu lầm cái gì? Cậu đang bênh cậu ta sao? Nếu Vân Nghê dựa vào chính bản thân thì hôm nay cậu ta có thể có mặt ở đài phát thanh sao! Chính cậu ta đã làm tớ bị loại!"
Ấn Tử Trân nhịn không được nữa, cô ấy không thể nghe thêm: “Tớ không hiểu tại sao cậu lại có ác cảm với Vân Nghê như vậy, hai người không hề quen biết nhau, cậu là vì Tất Dao nên mới ghét cậu ấy như vậy có đúng không? Hay là bởi vì tại lần phỏng vấn thứ ba cậu thể hiện không tốt bằng cậu ấy nên cảm thấy xấu hổ tức giận?”
"Tớ…"
"Khách quan mà nói, cậu ấy quả thực có năng lực, lần này cậu ấy được chọn làm người dẫn chương trình, chẳng lẽ cậu lại muốn nói là vì Vân Nghê đi lấy lòng những giáo viên đó sao?"
Tiết Ức nhất thời không nói nên lời, cô ta ngụy biện nói: "Tử Trân, tớ làm vậy đều là vì muốn tốt cho cậu, còn không phải là vì cậu ta uy hiếp tới cậu sao!"
“Cậu bảo tớ trả thù cậu ấy, không phải là vì để tớ qua vòng phỏng vấn mà là để trả thù cho bản thân cậu đúng không?”
"..."
Ấn Tử Trân hít một hơi thật sâu, cuối cùng nắm lấy tay Tiết Ức: "Tiết Ức, tớ biết cậu cũng coi tớ là bạn, nhưng tớ không muốn làm mấy chuyện mờ ám như vậy, cho dù thắng cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa cậu ấy còn không nói chuyện này cho trưởng đài biết."
Tiết Ức sửng sốt: "Cậu ta không nói?"
Ấn Tử Trân rũ mắt xuống, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút áy náy.
Cô ấy biết mình đã làm sai.
Nhưng cô ấy kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể mở miệng xin lỗi Vân Nghê...
-
Từ giữa tháng 12, Vân Nghê bắt đầu tập dượt với vai trò người dẫn chương trình tiệc năm mới.
Bữa tiệc có bốn người dẫn chương trình, hai nam và hai nữ, bọn họ phải luyện tập cùng nhau ít nhất ba lần một tuần.
Cùng lúc đó, mỗi lớp cũng đang chuẩn bị các tiết mục khác nhau cho tiệc năm mới, Vân Nghê vì phải làm người dẫn chương trình nên rút khỏi tiết mục của lớp, sau đó một số người trong lớp cũng đã biết việc cô làm người dẫn chương trình.
Một số cô gái thích buôn chuyện sau lưng người khác vô cùng bất ngờ khi biết cô là người dẫn chương trình…
"Cậu ta là người dẫn chương trình á? Cậu ta mà dẫn được sao?"
"Cậu ta có thể làm được không đây? Sao tớ lại có cảm giác cậu ta không chuyên nghiệp chút nào..."
"Cậu ta hiện tại đang làm ở đài phát thanh trường chúng ta, cách đây không lâu tớ nghe nói ở đài phát thanh có một người có giọng nói rất hay, mà người đó chính là Vân Nghê."
“Giọng nói của cậu ta nghe cũng rất bình thường, có gì hay đâu chứ.”
"Giọng của Vân Nghê rất nhẹ nhàng, nghe vô cùng dịu dàng..."
Mặc dù có vài lời khó nghe nhưng người động viên Vân Nghê lại chiếm số đông.
Thời gian trôi qua từng tuần, cuối cùng đã đến cuối tháng.
Chính thức tới mùa đông.
Vào ngày tổ chức tiệc mừng năm mới, Vân Nghê vẫn đang làm việc ở đài phát thanh, Phan Hoằng Nghị và đàn chị Đồng Nhu là giám khảo hôm nay.
Sau khi chương trình phát thanh buổi sáng kết thúc, Phan Hoằng Nghị đã nhận được điện thoại, vẻ mặt anh ấy thay đổi, đột ngột đứng lên: "Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy?! Vậy phải làm sao bây giờ, tối nay còn phải lên sân khấu..."
Mấy người Vân Nghê đều ngạc nhiên nhìn về phía anh ấy.
“Hiện tại tôi đi đâu tìm người được bây giờ, cũng đã diễn tập rồi, em ấy không thể cố gắng tới sao…”
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Nhu hỏi anh ấy đã xảy ra chuyện gì, Phan Hoằng Nghị đau đầu: “Nữ MC còn lại của tiệc mừng năm mới đêm nay bị viêm dạ dày cấp tính, hôm nay không đến trường, còn nói đêm nay không thể lên sân khấu."
Ban đầu, nhà trường muốn nữ sinh kia cố gắng một chút đến dẫn chương trình nhưng ba mẹ của nữ sinh đó sống chết cũng không đồng ý, nói là nhất định phải để cho nữ sinh kia nằm viện nghỉ ngơi, còn bảo nhà trường tự tìm cách giải quyết đi.
"Luyện tập lâu như vậy mà bây giờ nói đổi là đổi, tìm đâu ra người thay thế được chứ?!"
Hiện giờ Phan Hoằng Nghị và đạo diễn đều đang nghĩ biện phải giải quyết, nghĩ xem có nữ sinh nào khác có thể thay thế nữ MC kia không.
Đồng Nhu như nghĩ tới điều gì đó, chỉ vào Ấn Tử Trân: "Đúng rồi, không phải Tử Trân cũng là người dẫn chương trình chuyên nghiệp sao! Có thể để em ấy thử xem sao?!"
Ấn Tử Trân sửng sốt: "Sao ạ..."
Phan Hoằng Nghị: "Đúng rồi! Suýt nữa là quên mất, Tử Trân, em có muốn thử một chút không? Lúc trước em không đến phỏng vấn, mấy người đạo diễn cũng không biết tới năng lực của em."
Ấn Tử Trân nhớ lại chuyện lúc trước, cô ấy liếc mắt nhìn Vân Nghê, lắc đầu: "Em cảm thấy có lẽ không được đâu, còn chưa luyện tập..."
Chủ yếu là vì khi nghĩ đến cuộc phỏng vấn, cô ấy lại nghĩ tới gói thuốc sổ và cảm thấy mình không xứng đáng được giao cho trọng trách này.
"Chưa thử làm sao biết không được? Đây là thế mạnh của em mà."
Đồng Nhu: “Nhưng điều này cũng tương đương với việc Vân Nghê phải thay đổi người hợp tác, thời gian thay đổi quá gấp, như này có ổn không?”
Vân Nghê đưa mắt nhìn về phía Ấn Tử Trân, cuối cùng nói: "Em không có ý kiến gì ạ, em có thể hợp tác với bất cứ ai."
Ấn Tử Trân nhìn Vân Nghê, cảm thấy vô cùng sửng sốt.
Vân Nghê vậy mà lại đồng ý hợp tác cùng cô ấy...
Cuối cùng, Phan Hoằng Nghị yêu cầu Ấn Tử Trân thử đọc kịch bản, sau khi phía trên đồng ý, anh ấy đưa Ấn Tử Trân và Vân Nghê đi tìm đạo diễn, hai người đối đáp bản thảo, cảm thấy không có vấn đề gì lớn.
Ấn Tử Trân quả thực là người dẫn chương trình rất giỏi, sau khi xem bản thảo một lúc thì cô ấy đã có thể đọc.
Cuối cùng, đạo diễn đưa ra quyết định cuối cùng, cho Ấn Tử Trân được làm người dẫn chương trình.
Buổi chiều, những người trong ban tổ chức tiệc mừng năm mới được nghỉ nửa ngày để tập luyện ở khán đài.eudora t-y-t
Trong buổi diễn tập, Ấn Tử Trân đã rất ngạc nhiên khi thấy Vân Nghê dẫn chương trình một cách vô cùng tự nhiên.
Chỉ trong vài ngày ngủi nhưng không ngờ Vân Nghê lại tiến bộ vượt bậc như vậy.
Sau khi bước vào hậu trường, xung quanh Ấn Tử Trân và Vân Nghê không còn ai nữa, Ấn Tử Trân ho nhẹ, quay lại nhìn cô hỏi: "Tại sao cậu lại đồng ý dẫn chương trình cùng tôi?"
Vân Nghê quay lại nhìn cô ấy: "Trường hợp khẩn cấp, không còn cách nào khác."
Ấn Tử Trân mím môi, nhớ lại những gì mình đã làm, đột nhiên muốn nói xin lỗi: “Trước đó…”
Cô ấy còn chưa nói xong thì Vân Nghê đã ngắt lời: “Chúng ta ra phía trước đi, đạo diễn gọi.”
Cô gái không còn cách nào khác ngoài nuốt lời định nói vào trong.
Buổi chiều, sau khi buổi diễn tập của phần dẫn chương trình kết thúc, có người đến thông báo bốn người dẫn chương trình vào phòng thay đồ để thử quần áo mặc cho tiệc mừng năm mới.
May là nữ sinh bị viêm dạ dày có vóc dáng tương đồng với Ấn Tử Trân nên quần áo không có vấn đề gì.
Sau khi Vân Nghê thay quần áo và bước ra ngoài, ánh mắt của ba người còn lại đều đổ dồn vào cô, tất cả đều vô cùng kinh ngạc…
Cô gái mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng nhạt, thiết kế hơi để lộ bờ vai và xương quai xanh trắng nõn của cô, cánh tay thon thả lộ ra, phần eo được siết lại, bên dưới là một dải lụa mỏng bồng bềnh có thêu hình bông tuyết và ngôi sao.
Thật ra đây cũng chỉ là một chiếc váy bình thường nhưng kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp và thuần khiết của Vân Nghê thì trông cô như một nàng công chúa đến từ xứ sở thần tiên với mái tóc đen, đôi môi đỏ, đôi mắt lấp lánh, làn mi cong vút, không chê vào đâu được.
Ngay cả một cô gái kiêu ngạo như Ấn Tử Trân cũng phải thừa nhận rằng Vân Nghê mặc chiếc váy này trông vô cùng xinh đẹp.
Sau khi thay quần áo, trợ lý đạo diễn đi tới xác nhận trang phục rồi ra hiệu cho họ xếp hàng trang điểm.
Trong lúc xếp hàng, ánh mắt của hai nam MC thi thoảng lại đổ dồn về phía Vân Nghê, đặc biệt là xương quai xanh của cô.
Một lúc sau, Ấn Tử Trân đi đến trước mặt Vân Nghê, không mặn không nhạt nói: "Cậu mặc như vậy không lạnh à?"
Vân Nghê khoanh tay: "Có hơi lạnh..."
"Vậy tại sao không mặc thêm một chiếc áo khoác?"
“Nhưng sắp tới lượt chúng ta rồi.” Áo khoác của cô để ở bên ngoài.
"Chỉ mất một chút thời gian thôi, cậu mau đi nhanh đi." Cô ấy thúc giục.
Cuối cùng, Vân Nghê đi lấy áo khoác, sau khi mặc vào thì cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Một giờ sau, cả bốn người đã trang điểm xong và bước lên sân khấu lần cuối.
Sau khi bước xuống sân khấu, Ấn Tử Trân nhìn Vân Nghê một lúc sau mới nói: "Kiểu tóc của cậu xấu quá."
Vân Nghê:?
Cô có chút không vui: "Xấu chỗ nào chứ? Khá đẹp mà..."
Mười phút sau, Vân Nghê nhìn kiểu tóc mới mà đối phương làm cho mình trong gương thì không nhịn được mà thốt lên: "Thật sự trông đẹp hơn rất nhiều, không ngờ cậu lại biết làm việc này."
Kiểu tóc lúc này khiến cô trông giống tiên nữ hơn mà lại không mất đi vẻ đáng yêu.
"Tôi có thể làm rất nhiều kiểu tóc, mấy cái này khá đơn giản, cũng không có kỹ thuật gì quá khó."
Vân Nghê nhìn cô ấy: “Tại sao cậu lại giúp tôi?”
Bởi vì... tôi muốn bù đắp cho cậu.
Ấn Tử Trân quay lại, nhưng không nói sự thật: "Chỉ cảm thấy nhàn rỗi đến nhàm chán thôi."
-
Sau sáu giờ, sân khấu đã bố trí xong, bóng bay rải rác khắp nơi, đèn lồng vòng hoa, ánh đèn rực rỡ, người ở từng bộ phận đều đang bận rộn cho bữa tiệc.
Vân Nghê không có việc gì làm, đúng lúc nhận được tin nhắn của Lục Kiêu Trần, anh vậy mà lại nói muốn đến gặp cô.
Lúc cô đang hồi hộp đi tới cửa thì tình cờ gặp được Phó Tinh Lạc.
Phó Tinh Lạc là hội trưởng hội giám sát, tối nay cũng có việc.
Nhìn thấy Vân Nghê, anh ấy nhẹ nhàng cười nói: "Nhìn em thế này anh cảm thấy làm người dẫn chương trình vẫn tốt hơn, nếu làm ở hội giám sát, hôm nay sẽ không thể ăn mặc đẹp như vậy."
Vân Nghê ngượng ngùng cười: “Hội trưởng, em xin lỗi vì đã làm chậm trễ công việc của hội giám sát.”
"Không có gì, nhưng không ngờ em dẫn chương trình cũng tốt như vậy."
Vân Nghê còn đang định nói gì đó thì nhìn thấy Lục Kiêu Trần từ cửa đi vào.
Chàng trai không mặc đồng phục học sinh mà mặc một chiếc áo len màu nâu sẫm, quần tây đen, áo gió màu sáng, dáng vẻ lạnh lùng ngang ngược.
Vân Nghê nhìn anh đi tới trước mặt cô thì mỉm cười nói: "Anh Kiêu Trần..."
Lục Kiêu Trần đứng ở bên cạnh cô như đang thể hiện chủ quyền, anh ngước mắt nhìn Phó Tinh Lạc, sau đó nhẹ nhàng nói với Vân Nghê: “Hai người nói xong chưa?”
"À... làm sao vậy?"
"Anh mua trà sữa và đồ ăn nhẹ cho em, nếu không còn việc gì nữa thì anh tìm chỗ rồi đưa cho em, có phải em vẫn chưa ăn cơm tối không?"
"Vâng."
Phó Tinh Lạc thấy thế thì thu ý cười lại nói: "Vân Nghê, vậy em mau đi đi."
Lục Kiêu Trần nhìn Phó Tinh Lạc thật sâu, sau đó cùng Vân Nghê rời đi.
Hai người đi đến cửa sau của hội trường, nơi này không có người qua lại, Vân Nghê tìm một chỗ, lót khăn giấy rồi ngồi xuống, Lục Kiêu Trần ngồi xổm trước mặt cô, mở đồ ăn ra đưa cho cô: “Ăn chút gì trước nhé?”
Vân Nghê bắt gặp ánh mắt của anh, đôi mắt cong cong thành vầng trăng nhỏ: "Anh Kiêu Trần, anh ăn cơm chưa?"
Thiếu niên nhếch khóe miệng: “Anh không ngại nếu em đút cho anh ăn đâu.”
Vân Nghê đỏ mặt cúi đầu, gắp một miếng ức gà bỏ vào miệng: "Còn lâu nhé..."
Lục Kiêu Trần im lặng cười, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, trầm giọng hỏi: “Hôm nay em trang điểm à?”
“Vâng.” Cảm nhận được ánh mắt của anh, Vân Nghê có chút xấu hổ: “Trông không ổn sao?”
"Cũng bình thường."
Nghe vậy, Vân Nghê bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn bực, cô cúi đầu: "Ồ..."
Anh cười nhẹ: “Bình thường đến mức không ai có thể so sánh được với em, muốn biến em thành bạn gái của anh ngay lập tức.”
Vân Nghê sững sờ trong giây lát, nhịp tim đột nhiên trở nên thất thường, trên mặt cô nóng bừng trở lại.
Tại sao lúc này anh còn nói như vậy chứ...
Đúng lúc này, Vân Nghê nhận được điện thoại của Vân Phong, anh ấy nói đã đến khán phòng, hỏi cô đang ở đâu.
Cô nói sẽ ở cửa tìm anh ấy, sau khi cúp điện thoại, cô nói với Lục Kiêu Trần: "Anh Kiêu Trần, anh trai em tới đây..."
"Không có gì, anh đi cùng em."
Vân Nghê vẫn lo lắng không biết anh trai cô có nghi ngờ hay không, nhưng may mắn thay sau khi gặp Vân Phong và Chu Phi Trì, Lục Kiêu Trần nói rằng anh đến trước và tình cờ gặp Vân Nghê, vì vậy Vân Phong không nghi ngờ gì cả.
Vân Phong xoa đầu Vân Nghê, ôm cô một cái: "Tối nay cố gắng dẫn chương trình thật tốt nhé, anh ở dưới cổ vũ em."
"Vâng ạ."
Vân Nghê nhìn mấy nam sinh là biết mấy người này nếu không phải trốn giờ tự học thì chính là sau khi tan học ở lại xem, nhưng ngày mai cũng là ngày nghỉ tết, có thể nghỉ ngơi một chút.
Gần bảy giờ, Vân Nghê đến hậu trường tập trung, khi điệu múa khai mạc kết thúc, bốn người dẫn chương trình bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay và ánh đèn sân khấu.
Trên khán phòng tầng hai có chút mờ ảo, mấy người Lục Kiêu Trần đang ngồi ở ghế đối diện sân khấu, khi nhìn thấy Vân Nghê đi ra, bọn họ đều đứng dậy nắm lấy lan can, hưng phấn nói: "Này, là Vân Nghê! Vân Phong, cậu mau nhìn xem, em gái của cậu ra rồi kìa!"
Vân Phong mỉm cười, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh: “Hôm nay trang phục của em ấy khá đẹp đấy chứ.”
Lục Kiêu Trần lười biếng dựa vào trên ghế, ánh mắt giống như không chút để ý mà dừng trên người Vân Nghê.
Anh im lặng không nói gì nhìn cô gái đang nở rộ trên sân khấu mà không dời ánh mắt dù chỉ một chút.
Vân Nghê đứng trên sân khấu, giọng nói và phát âm đều vô cùng tiêu chuẩn, nụ cười dịu dàng đoan trang, những khán giả đã từng không đánh giá cao Vân Nghê đều ngạc nhiên: "Cậu ấy dẫn chương trình giỏi như vậy sao..."
Buổi tiệc mừng năm mới theo thứ tự mà diễn ra.
Mấy nam sinh ngồi trên lầu thỉnh thoảng nhìn màn biểu diễn trên sân khấu bên dưới, lúc nhàm chán thì trò chuyện và chơi game.
Lục Kiêu Trần nhìn thấy Vân Phong ở bên cạnh đang quay lại video Vân Nghê dẫn chương trình, cuối cùng đột nhiên nói: "Vân Nghê đã kể cho cậu nghe về ước mơ của cô ấy chưa?"
Vân Phong quay đầu nhìn anh: "Cái gì?"
Lục Kiêu Trần nhìn cô gái trên sân khấu: “Có lần tôi tình cờ nghe cô ấy nói muốn tham gia kỳ thi nghệ thuật phát thanh và dẫn chương trình của đại học Lạc, là một kỳ thi nghệ thuật.”
Vân Phong:???
Tại sao anh ấy chưa từng nghe Vân Nghê nhắc đến chuyện này?
Lục Kiêu Trần ban đầu không có ý định nói, nhưng hôm nay lại không nhịn được mà nói ra.
Vân Phong nghe anh nói cụ thể xong thì nhất thời sửng sốt: "Tôi cũng không biết..."
Lúc em gái học cấp hai, tuy không sống cùng nhau nhưng anh ấy vẫn quan tâm cô, có điều là cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa thực sự hiểu rõ sở thích của cô, chứ đừng nói đến việc biết cô thích phát thanh và dẫn chương trình đến vậy.
Anh ấy biết Vân Nghê từ trước tới nay luôn có định hướng rõ ràng cho tương lai của mình, từ nhỏ tới lớn luôn rất chăm chỉ nỗ lực học tập, nếu thích thứ gì đó thì luôn xuất phát từ sự thật tâm, sẽ kiên trì không ngừng chứ không phải người sẽ nhanh chán.
“Vậy tại sao em ấy từ trước tới nay chưa từng nói với nhà tôi?”
Lục Kiêu Trần nói, Vân Nghê không nói gì là vì không muốn tiêu tiền của gia đình, sau khi biết chuyện, Vân Phong thở dài, vừa bất lực vừa đau lòng: “Từ nhỏ đến giờ em ấy chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì, ba mẹ tôi trước kia để tôi theo họ, em ấy cũng chưa từng oán trách, em ấy ngốc quá, nếu em ấy nói ra thì ba mẹ tôi nhất định sẽ đồng ý.”
"Cho nên em ấy mới không dám nói."
Vân Phong liếm răng, đè nén cảm xúc, cuối cùng vỗ vai Lục Kiêu Trần: "Cảm ơn cậu, may là có cậu nói cho tôi biết."
"Không có gì, chuyện tiếp theo cậu tự quyết định."
Vân Phong cười nói: "Về nhà tôi sẽ cho ba mẹ xem video."
-
Bữa tiệc mừng năm mới diễn ra một cách suôn sẻ, cả bốn người dẫn chương trình đều thể hiện rất xuất sắc.
Ngoài việc Ấn Tử Trân vẫn luôn chuyên nghiệp như mọi khi thì càng có nhiều người nhìn thấy thực lực của Vân Nghê hơn, thậm chí đạo diễn còn nói cô là một mầm non tốt, rất nhiều bạn học quen Vân Nghê đều khen cô dẫn chương trình rất tốt, giọng nói cũng rất hay.
Sau khi bữa tiệc năm mới kết thúc, Vân Nghê trở lại trường học, tham dự cuộc họp của đài phát thanh.
Tại cuộc họp, Phan Hoằng Nghị đã công bố danh sách các ứng viên đã vượt qua kỳ thực tập này.
Vân Nghê và Ấn Tử Trân thuộc nhóm thứ ba, khi đọc đến tên tổ của họ, Phan Hoằng Nghị nói: "Trong nhóm thứ ba, những người đã vượt qua kỳ thực tập là… Vân Nghê và Ấn Tử Trân."
Cả hai người đều ngạc nhiên, cả hai người bọn họ đều được giữ lại?!
Phan Hoằng Nghị mỉm cười: “Mặc dù về nguyên tắc chúng ta chỉ có thể chọn một trong hai, nhưng thực lực của cả hai đều rất mạnh, mỗi người đều có những ưu điểm riêng và đều thể hiện rất tốt trong bữa tiệc mừng năm mới, cho nên sau khi bàn bạc với ban lãnh đạo, chúng tôi quyết định sẽ để cả hai cùng vượt qua kỳ thực tập."
Ấn Tử Trân vô cùng kinh ngạc, trong phút chốc, cảm xúc tràn ngập trong đầu cô ấy không phải là niềm vui hay tự hào mà là sự xấu hổ.
Sau khi họp xong, mọi người giải tán, Ấn Tử Trân không nhịn được, cuối cùng một mình đi đến chỗ Phan Hoằng Nghị để nói chuyện với anh ấy.
"Trưởng đài, em cảm thấy mình không nên là người vượt qua kỳ thực tập." Ấn Tử Trân nhỏ giọng nói.
Phan Hoằng Nghị không hiểu chuyện gì, cuối cùng Ấn Tử Trân đã tiết lộ những gì mình đã làm với Vân Nghê ngày phỏng vấn và những nghi ngờ về sự công bằng của kỳ thực tập trước đó: “Trưởng đài, em xin lỗi, trong khoảng thời gian này em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rời khỏi đài phát thanh, không ngờ cuối cùng mọi người lại lựa chọn giữ lại em, Vân Nghê không nói với anh về chuyện này nhưng em cảm thấy vô cùng áy náy, cảm thấy mọi người nên biết chuyện này, mong mọi người sẽ suy nghĩ lại về kết quả thực tập của em.”
Phan Hoằng Nghị thở dài: “Thật ra không có cái gì gọi là đối xử không công bằng như em vừa mới nói, tất cả mọi người đều được đối xử bình đẳng, lúc đầu để em và Vân Nghê cùng một tổ, bọn anh cũng đã nói riêng với nhau, nếu biểu hiện của cả hai đều ổn thì sẽ chọn cả hai, ban đầu nói với bọn em là trong hai chỉ chọn một là hy vọng trong lúc thực tập hai em có ý thức cạnh tranh, không lơ là.”
Sau khi nghe Phan Hoằng Nghị nói xong, Ấn Tử Trân cảm thấy vô cùng áy náy.
"Có điều biết sai để sửa cũng là một điều vô cùng đáng khen, may là cuối cùng em vẫn biết dừng đúng lúc, hơn nữa còn chủ động thừa nhận với anh, thật ra thực lực của em còn mạnh hơn Vân Nghê, nhưng em ấy lại thích phát thanh và dẫn chương trình một cách vô cùng thật tâm, về việc này thì em phải học tập em ấy."
"Vâng ạ."
Phan Hoằng Nghị vỗ vai cô ấy nói: "Chuyện thực tập bọn anh sẽ suy nghĩ kỹ càng, em cứ về trước đi."
Sau khi Ấn Tử Trân trở lại lớp, cô ấy suy nghĩ một ngày, sau đó gửi tin nhắn cho Vân Nghê vào trước giờ học buổi tối: [Sau khi tan học cậu có thể đợi tôi ở cửa lớp không? Tôi có việc muốn tìm cậu.]
Đầu bên kia, Vân Nghê nghĩ cô ấy tìm mình là về chuyện đài phát thanh nên đồng ý.
Tan học, Vân Nghê đi ra cửa thì nhìn thấy Ấn Tử Trân, sau đó cô ấy bảo cô đi theo đến cuối hành lang vắng vẻ.
Sau khi dừng lại, Vân Nghê nhìn Ấn Tử Trân đang đứng trước mặt cô, thắc mắc: "Có chuyện gì vậy?"
Ấn Tử Trân cắn môi, mấy giây sau từ trong túi lấy ra một cốc nước cùng một gói thuốc, cô ấy đổ gói thuốc vào trong cốc nước, lắc lắc, sau đó nhìn Vân Nghê đang ngơ ngác, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tôi có cho thêm một gói thuốc sổ vào, tôi uống đây.”
Vân Nghê còn chưa kịp phản ứng thì Ấn Tử Trân đã ngẩng đầu uống mấy ngụm, Vân Nghê sợ tới mức giật phắt đi: "Cậu làm gì vậy?!"
Ấn Tử Trân lau đi vết nước trên môi, thấp giọng hỏi: “Trước đây suýt chút nữa tôi đã hại cậu uống thuốc sổ, bây giờ cậu có thể thấy tôi thật sự đã uống mấy ngụm… mà tha thứ cho tôi không?”
Vân Nghê sửng sốt: "Cậu đang xin lỗi tôi sao?"
“Không giống à…”
Vân Nghê bất lực: "Cho dù cậu muốn xin lỗi thì cũng không nên dùng cách này để xin lỗi! Đến lúc đó lỡ cậu thật sự bị tiêu chảy thì sao!"
Ấn Tử Trân gãi đầu: “Không sao đâu, vừa rồi hình như tôi không uống nhiều... Yên tâm, dù có bị tiêu chảy cũng không đổ lỗi lên người cậu đâu."
Vân Nghê có chút buồn cười: "Cậu còn muốn đổ lỗi cho tôi?"
Ấn Tử Trân cúi đầu, xấu hổ nói: “Thật ra lẽ ra tôi nên xin lỗi cậu từ lâu rồi, không phải trước đó vì cảm thấy ngại mất mặt nên không xin lỗi sao... Vân Nghê, thật sự xin lỗi, trước đây là do tôi hiểu lầm cậu, cậu là một người rất tốt bụng, ấm áp, trước đây tôi có chút coi thường cậu, mặc dù bây giờ cậu chưa mạnh bằng tôi nhưng tôi thừa nhận là cậu cũng không tệ."
"..."
Vân Nghê cảm thấy lời này mới giống Ấn Tử Trân mà cô biết không phải sao?
“Tôi đã nói hết mọi chuyện với trưởng đài, tôi sẽ rời khỏi đài phát thanh, cậu không cần áy náy, là tôi tự nguyện rời khỏi, tôi hy vọng cậu ở đài phát thanh có thể chăm chỉ luyện tập, cố lên.”
Trong lúc Vân Nghê đang ngơ ngác, cô thấy Ấn Tử Trân cong môi nhìn về phía mình, sau đó xoay người rời đi.
Ánh sáng vàng của mặt trời đang lặn chiếu xuống, tạo thành một lớp ánh sáng dịu nhẹ lên lưng cô gái.
-
Buổi tối, Vân Nghê trở về nhà.
Khi cả nhà bốn người dùng bữa tối, Đỗ Cầm gắp một cánh gà hấp coca cho Vân Nghê rồi mỉm cười: “Nghê Nghê, Phong Phong đã cho mẹ và ba con xem video ngày đó con dẫn chương trình buổi tiệc mừng năm mới, ba mẹ mới biết được hóa ra con dẫn chương trình lại giỏi đến vậy đó."
Vân Nghê "Dạ" một tiếng, cô xấu hổ nhìn Vân Phong: "Anh, sao anh còn quay video..."
"Quay thì sao? Chỉ là một buổi tiệc mừng nhỏ đã xấu hổ rồi sao? Sau này em còn phải dẫn chương trình ở đài truyền hình, anh không cần quay thì ba mẹ vẫn có thể thấy được."
Vân Nghê nghe xong thì sửng sốt, chỉ thấy Vân Phong mỉm cười đầy ẩn ý với Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình,
"Ba mẹ, hai người nói có đúng không?”
Đỗ Cầm và con trai nhìn nhau cười, ra vẻ tùy ý nói: “Muốn trở thành người dẫn chương trình đài truyền hình có phải nên học trường đại học nào đó chuyên về cái này không? Chuyên ngành bình thường sẽ không được đúng không?”
Vân Phong nói theo: "Đúng vậy, hình như là phải theo con đường thi nghệ thuật."
Đỗ Cầm nhìn về phía con gái đang ngơ ngẩn nói: "Nghê Nghê, có phải con cảm thấy hứng thú với việc dẫn chương trình không? Có muốn đi thi thử kỳ thi nghệ thuật không? Mẹ cảm thấy con đường này khá tốt."
Vân Nghê ngơ ngác: “Con… nhưng kỳ thi nghệ thuật quá đắt..."
"Hình như trước đây con đã từng nói với mẹ rằng con thích làm phóng viên hoặc người dẫn chương trình, mẹ cảm thấy nếu con muốn đi theo con đường này thì con phải học chuyên nghiệp. Mẹ và ba con cũng đã tìm hiểu qua về kỳ thi nghệ thuật, tuy học phí có đắt hơn trường cấp 3 bình thường một chút nhưng con muốn học thì học, kinh tế hiện tại của nhà chúng ta vẫn có thể gánh được."
Vân Phong gật đầu: “Hơn nữa anh vào đại học có thể tìm việc làm thêm, Nghê Nghê, sau này anh trai nuôi em có được không?”
Thật ra cả ba người đều cảm thấy có chút áy náy đối với Vân Nghê, từ nhỏ Vân Phong luôn có những thứ tốt nhất, Vân Nghê thường xuyên là người bị bỏ qua, cho nên khi Vân Phong trở về nhà liền lập tức nói với ba mẹ chuyện này, Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình cũng đồng ý ngay.
Vân Nghê nghe vậy, mũi cô nóng bừng, cô vẫn cảm thấy không muốn ba mẹ bỏ ra nhiều tiền như vậy cho mình, nhưng Đỗ Cầm lại muốn cô yên tâm học tập: “Mấy đứa nhỏ các con chỉ cần học hành chăm chỉ, chi phí này nọ để người lớn lo, con học hành thật tốt, học tốt là ba mẹ vui rồi.”
Các bậc ba mẹ trên thế giới đều có chung một nguyện vọng, đó là tình nguyện để mình khổ thêm một chút cũng muốn cho con mình những điều tốt nhất.
Đỗ Cầm huých khuỷu tay vào Vân Hưng Bình đang trầm mặc: "Này trụ cột gia đình, có phải ông nên phát biểu gì đó không?"
Vân Hưng Bình đặt đũa xuống, lấy ví trong túi ra, đặt lên bàn rồi xua tay: "Học cho tốt là được, vẫn có đủ tiền."
Vân Phong làm vẻ buồn nôn: “Ba, sau khi thăng chức trông ba rất có khí thế của nhà giàu mới nổi.”
Vân Hưng Bình gõ đầu anh ấy: "Thằng nhóc thối, nhà giàu mới nổi cái gì chứ?"
Mọi người bật cười, cuối cùng Vân Nghê cũng mỉm cười và nói chắc nịch: “Cảm ơn ba mẹ, cảm ơn anh trai, con nhất định sẽ học tập chăm chỉ, chắc chắn sẽ không để cả nhà thất vọng.”
“Vậy trong thời gian này mau chóng tìm hiểu về kỳ thi nghệ thuật, phải chuẩn bị sớm một chút.”
"Vâng ạ."
Ăn xong, Vân Nghê trở về phòng.
Cô vui mừng đến mức ném mình lên giường, cả người thoải mái, cô cảm thấy tương lai của mình tươi sáng như được ánh sáng chiếu rọi.
Cô chưa bao giờ dám hy vọng mình có thể tham gia kỳ thi nghệ thuật, nhưng giờ đây, cô đã rất gần với ước mơ của mình...
Vân Nghê vô cùng vui mừng, người đầu tiên cô muốn chia sẻ niềm vui này là Lục Kiêu Trần, cho nên cô lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.
Bên kia nhận máy, cô cong mày, nhẹ nhàng gọi anh: "Anh Kiêu Trần..."
Lục Kiêu Trần vừa mới tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, nghe được giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô, mi tâm tỏa ra một tia dịu dàng: "Ừm, sao vậy?"
"Đoán xem bây giờ em đang cảm thấy thế nào."
Lục Kiêu Trần mím môi: "Em vui vẻ như vậy mà anh còn không nhận ra sao?"
"Sao anh biết được?"
"Âm cuối cao tới mức gần chạm trời rồi, lẽ nào em định nói với anh rằng em đang rất buồn sao?"
Vân Nghê nằm sấp trên giường, nhẹ nhàng mỉm cười, cuối cùng nói: "Anh Kiêu Trần, em nói cho anh một chuyện rất vui vẻ."
"Ừm."
Cô kể với anh về việc ba mẹ cô đã đồng ý cho cô tham gia kỳ thi nghệ thuật: “Lúc đầu em không dám nhắc đến chuyện đó, cũng không biết tại sao nhà em lại đột nhiên biết về kỳ thi nghệ thuật, có lẽ là do anh trai em cho ba mẹ xem video em dẫn chương trình nên mới tìm hiểu đúng không?"
Lục Kiêu Trần im lặng cười, cũng không định nói cho cô biết sự thật: “Ừm, chắc là anh trai em nói.”
"Tóm lại là em vô cùng vui vẻ! Em nhất định phải học tập chăm chỉ để vào khoa phát thanh của Lạc đại. Sau này em sẽ trở thành một người dẫn chương trình xuất sắc. Anh Kiêu Trần, anh cảm thấy em có thể thành công không?"
"Anh luôn cảm thấy em sẽ thành công."
Vân Nghê vui vẻ, trong lòng ngọt ngào, một lúc sau mới hỏi anh: "Anh Kiêu Trần, sau này anh muốn vào trường đại học nào?"
"Trước đây anh không có mục tiêu rõ ràng, nhưng bây giờ anh có rồi."
"Là gì ạ?"
"Lạc Đại."
Vân Nghê nghe vậy, giật mình đến mức cảm xúc dâng trào: "Anh muốn thi vào trường đại học mà em muốn vào sao?"
"Ừm."
“Nhưng thi đại học là việc lớn trong đời, anh không thể để người khác ảnh hưởng tới..."
Vân Nghê chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Kiêu Trần sẽ đặt cô vào một vị trí quan trọng như vậy, vậy mà trong kế hoạch tương lai của anh lại có cô.
Lục Kiêu Trần trầm mặc mấy giây, sau đó mới bình tĩnh nói: "Vân Nghê, đây không phải ảnh hưởng, là anh cam tâm tình nguyện nên mới muốn cố gắng vì mục tiêu đó."
Trước đây anh luôn không có mục tiêu rõ ràng, qua được ngày nào thì hay ngày đấy, cảm thấy cho dù có đi đâu thì cuộc sống cũng sẽ nhàm chán giống như vậy.
Nhưng sau khi gặp Vân Nghê, cuối cùng anh cũng có thứ mà mình muốn có được bằng mọi giá.
Vì cô, anh sẽ cố gắng hết sức để nắm bắt cơ hội.
Giọng nói dịu dàng của Lục Kiêu Trần truyền đến: “Cho nên dù em có đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng em.”
“Hơn nữa.” Anh mỉm cười: “Anh không muốn yêu xa.”
Mặt Vân Nghê đỏ bừng khi nghe được nửa câu sau của anh, sau đó cô nghe thấy câu hỏi cuối cùng của anh: “Chúng ta cùng nhau đến Lạc đại có được không?”