vừa sáng, chúng tôi cũng gần đến doanh trại quân Nam quốc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Tôi vừa mừng vừa lo, sợ họ không nhận tôi vào thành.
Trung Lâm đưa tôi một con dao găm nhỏ, dưới chuôi đính đá cẩm thạch hình rồng rồi bảo:
- "Ta đưa cô đến đây thôi! Con dao này nhỏ, dễ cất trong người phòng thân. Mấy thứ kia sẽ làm họ nghi ngờ!"
Tôi nhận lấy, phát hiện nó làm từ vàng nguyên chất. Hắn lấy đâu ra thứ quý giá như thế? Nhưng tôi cũng chẳng muốn hỏi đến, chỉ cảm thấy đây là đồ tốt, người ta cho thì cứ nhận. Tôi quỳ xuống hành lễ:
"Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp! Ân nghĩa này có dịp sẽ bảo đáp! Nếu một mai, hai nước giữ vững giao hảo, anh có gì khó khăn cần giúp đỡ thì hãy đến kinh thành Nam quốc tìm cửa hàng Nhật Tân, nói là bạn của Quỳnh Chi tôi. Chắc chắn họ sẽ không từ chối!""Ừ, ta đã nhớ rõ rồi! Cô đi nhanh đi!" hắn lấy lại giỏ tên và kiếm rồi xoay người rời đi.Tôi từ từ tiến đến, lúc này vẫn còn đang quan sát phía cổng thành. Số người hồi hương cũng không phải là ít, xếp cả một hàng dài chừng 1 km.
Suy tính hồi lâu, tôi bốc nắm đất lên bôi khắp người, làm cho tóc tai rũ rượi mới bước thẳng đến chỗ xếp hàng.
Trung Lâm đứng trong bụi rậm phía sau chứng kiến hết tất cả, hắn nở một nụ cười âm hiểm, ánh mắt nheo lại, tỏa ra một luồng sát khí nhỏ. Hắn bây giờ và lúc trước cứ như là hai con người khác nhau, thâm sâu khó lường.
Người dân thấy tôi nhem nhuốc, bộ dạng giống ăn xin thì tự động tránh né, còn dùng ánh mắt phán xét nhìn thăng.
Phải đến trưa thì tôi mới được cho qua cổng, bọn lính canh nhìn thấy còn vờ đưa tay bịt mũi. Tôi chỉ âm thầm cười, xách túi đến một ngõ vắng mới lau bớt đi lớp đất dài và chải lại tóc tai. Xong xuôi mới tìm một khách trọ nghỉ ngơi.
Chủ quầy thấy tôi đưa ra một thỏi vàng thì mắt sáng rỡ, đưa đến một căn phòng lớn, bên trong đầy đủ tiện nghi.
Tôi dò hỏi thì mới biết nơi này là huyện Quan Hà, cách kinh thành hơn 200 dặm, nghe cũng chẳng gần. Trước lúc liên lạc được với Cảnh Điền, tôi cần phải đảm bảo được an toàn của bản thân. Đoàn hồi hương lần này rất đông, đủ mọi thành phần, thân tôi con gái, dễ gặp nguy hiểm hơn.
Tôi viết thư gửi về cửa hàng, một tờ kẹp bên dưới là nhờ họ đem đến phủ Cảnh Điền, có ký tự hoa sen, là mật mã riêng giữa tôi và chàng.
[Kinh Thành Vạn Phúc- Nam quốc)
Cảnh Điền ngồi trong thư phòng, ánh mắt mệt mõi nhìn đống sổ sách và mớ thư từ chất chồng trên bàn. Mấy ngày nay đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng, cả người tàn tạ hẵn.
- "Bẩm vương gia! Ngài có thư ạ!
"Thư? Lại là thư? Sao bọn họ không làm hắn sớ dài mà gửi đến?" hắn bực dọc nói."Dạ là thư được gửi đến từ một của hàng trong kinh thành! Chưởng quầy dặn thuộc hạ giao tận tay ngài!"Cảnh Điền nhìn thư đã nhận ra nét chữ nghệch ngoặc của Quỳnh Chi, ấy là còn chưa nhìn thấy ký hiệu hoa sen.
Hắn mừng đến phát khóc, lập tức lên ngựa chạy đi.
"Ngài đi đâu thế ạ?""Ta đi đón vương phi về!"Tôi chờ trong khách trọ ba ngày không giám ra khỏi cửa, bách tính đi lại quá đông, vài nơi còn náo loạn đến đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Vì cần một ít đồ cá nhân, buộc lòng phải tự mình ra chợ. Mua xong mọi thứ, về gần đến nơi thì cũng là lúc chàng đang đứng trước cửa. Tôi vui mừng len lỏi giữa dòng người, chưa kịp lên tiếng thì một bàn tay từ phía sau chụp thuốc mê khiến tôi bất tỉnh.
Cảnh Điền vào đến quầy, nói với ông chủ mình là chồng của tôi, nhờ họ dẫn lên tận nơi. Đến khi mở cửa ra thì chẳng thấy tôi đâu cả, trên bàn vẫn còn vài tấm vải gấp gọn và mấy bộ đồ.
- "Nàng ấy đi đâu rồi?"
Chờ mãi mà không thấy vợ về, hắn cảm nhận được nguy hiếm, điều động quân lính đi tìm từng ngóc ngách.
Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong một căn phòng xa hoa, tay chân bị trói chặt, trước mặt có một bóng người quen thuộc quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ.
- "Trung Lâm? Sao anh lại ở đây?"
Hắn chắp tay sau lưng, quay người lại nhìn tôi, dáng vẻ hiện tại kiêu ngạo và có một chút gian xảo ấy khiến tôi phải dè chừng. nếu không nhìn kỹ bên mắt trái của hắn có nốt ruồi đen thì tưởng là anh em sinh đôi cơ đấy.
Hắn nâng cằm tôi lên mà đánh giá:
"Tô chát lên mặt cũng đỉnh đấy! Nhưng tiếc là ta đã nhận ra sớm rồi!""Rốt cuộc anh là ai?" tôi hỏi, những ngón tay phía sau lưng từ từ đưa lên cởi nút thắt.Hắn cột chặt thật, tay tôi đã mỗi nhừ nhưng chỉ mới làm nới lỏng một tí. Dao găm nhỏ kia lại để bên hông, làm tôi chật vật hồi lâu.
Trung Lâm ngồi trên ghế, bắt chéo chân, chưa vội trả lời mà hỏi lại:
- "Cô có biết câu chuyện về bọn cướp và tổ chức tình báo ngoài kinh thành vài tháng trước không? Tổ chức ấy do chính ta làm chủ! Tổn thất lần ấy tính cũng chẳng nhỏ, mà ta nghĩ là cô biết đấy! Bởi vì...chính cô là người tiếp tay cho quân binh xâm nhập xào huyệt của ta! Đợt ấy ta biết sẽ có quân mai phục, mới cho một đám sát thủ giả danh hòng giết chết tên Vệ Úy cỏn con ấy coi như gửi lời cảnh cáo đến triều đình! Nào ngờ cô lại xông ra phá đám, đúng là lo chuyện bao đồng!"
Sao hắn lại biết? Đợt ấy bắt gọn đám cướp không xót một ai, quân lính đã hứa giữ kín bí mật. Chẳng lẽ...có nội gián???
- "Nếu lần ở làng Cự Mộc, biết trước cô là kẻ thù, ta sẽ không nương tay mà ném cô xuống sông!" hắn hừ một tiếng, ánh mắt cay nghiệt nhìn tôi.
Không ngờ bên trong vỏ bọc thư sinh vô hại, yếu ớt ấy lại là kẻ đầu sỏ giết người không ngơi tay, thủ đoạn nham hiểm, chủ nhân của tố chức tình báo nổi danh khắp Nam quốc. Hèn chi lúc gặp phải những thi thể trong rừng, hắn lại thản nhiên đến lạ, không loại trừ khả năng hắn kích động họ vượt biên, tất cả chỉ là đóng kịch cho tôi xem.
"Tại sao anh phải vờ làm người thư sinh nghèo ẩn cư ở đấy?""Đa số hộ dân trong ngôi làng ấy chính là thân nhân của những thuộc hạ bị bắt lại chém đầu! Ta chỉ giúp họ có nơi ở yên ổn, cũng muốn ở đó tĩnh tâm vài tháng! Thế mà cô tự chui đầu vào lưới, để ta nắm thóp được tên vương gia kia!""Anh đọc trộm thư của tôi?""Tình cờ người đưa thư ấy là thuộc hạ của ta!"Nhân vật lớn này không phải người dễ chọc, nhất định phải cẩn thận. Nghỉ ngơi đủ lâu, tay cũng đỡ mỏi, tôi tiếp tục tháo lỏng sợi dây ra, cuối cùng cũng đã thành công, chỉ chờ hắn đi khỏi là hành động.
Bên ngoài yên tĩnh, tôi đoán chắc mình bị nhốt ở một nơi tách biệt, không thể lên tiếng cầu cứu.
- "Ta đã gửi thư mời phu quân của cô đến đây! Người của ta chắc chắn sẽ đón tiếp hắn chu đáo! Hôm nay, nơi này chính là chỗ chôn thây của các người!"
Hắn cần miếng vải nhét vào miệng tôi, tiện tay ném vào trong tủ quần áo. May thay lúc nãy chưa gỡ mối buộc, nếu không tôi chẳng còn cơ hội nữa.
Đợi hắn đi khỏi, tôi cởi dây trói, mở cửa sổ nhìn xuống dưới. Tên này cẩn thận đến mức giam tôi trên gác mái nhỏ ở lầu 3, cỡ này mà nhảy xuống thì đi bán muối là cái chắc.
Trung Lâm xuống đến nơi đã thấy Cảnh Điền cùng quân lính đứng phía dưới. Hắn ra lệnh cho sát thủ lao ra, bản thân thì nhàn nhã ngồi trên ghế thưởng trà.
Đám sát thủ ấy càng giết càng đông, chúng liên tục đánh lén mọi hướng. Tôi lo lắng muốn mở cửa ra thì thấy đã bị khóa ngoài, cách duy nhất là nhảy xuống lan can lầu 2. Tôi sử dụng cách cũ, buộc một sợi dây dài từ quần áo nối lại, đu xuống.
"Bịch" cả người tôi đạp xuống nền nhà, tạo thành tiếng động lớn, Trung Lâm đã nghe thấy, vội vàng chạy lên xem
thử.
Hắn vừa bước vào đã bị tôi nấp sau cánh cửa kề dao lên cổ.
- "Chẹp, lần thứ hai rồi mà vẫn mắc phải lỗi nhỏ!" hắn huých cùi trỏ, vật tôi xuống. Cái lưng nhỏ bị nỗi đau x2, tôi nhăn mặt, gắng gượng bật dậy, vung dao xoẹt ngang chân hắn, chút máu chảy ra.
Lần này Trung Lâm đã thật sự tức giận, hắn túm tóc tôi, tát hai phát khiến miệng bật máu. Tôi tung chiêu hiểm, giơ chân đá vào hạ bộ làm hắn ngã lăn ra rên lên đau đớn.
- "Còn chiêu này, phu quân ta tránh được nhưng ngươi thì không!" tôi nhếch miệng nói, dùng chính con dao hắn tặng để kết liễu hắn.
Hắn phun búng máu, trợn trắng mắt, giãy dụa một lúc mới tắt thở. Tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống sàn, đây chẳng biết là lần nhứ mấy tự tay giết người, cảm xúc đã dần chai lỳ.