Theo như lộ trình, sau khi hoàn thành xong việc tiến cung, chúng tôi lên đường đến Ngư Hải. Thế nhưng phải thay đổi phương tiện đến hai lần. Tại sao à? Lần đầu tôi hăng hái đi ngựa, vốn nghĩ sẽ thoải mái lắm nhưng tôi đã lầm. Đường xa vẫn là chưa quen thuộc, mông và cột sống ê ẩm cả, niềm hào hứng ấy phút chốc biến mất tăm.
Thế nên đành chuyển qua đi xe ngựa, dù xóc nãy một tí nhưng chung quy vẫn còn dễ chịu chán.
"Cãi chồng đau lưng, nàng đã thấm nhuần đạo lý ấy chưa?" Cảnh Điền phe phẩy quạt, cười đến là ghét."Tối nay chàng muốn ngủ một mình phải không?" tôi nghiến răng đe dọa."Ãy!!! Nàng đành lòng à?""Nói nữa sẽ là ra ngoài ngủ đấy! Tuy mùa hè oi bức nhưng muỗi không thiếu đâu!"Cảnh Điền ngậm miệng ngay lập tức, vợ của hắn nói được làm được, hắn không giám nữa.
Tên thuộc hạ ngồi ngoài xe nghe đôi phu thê trẻ dạy bảo nhau, hắn ta gõ gõ trán, ngửa mặt lên trời thầm hỏi:
"Ông trời dòm xuống mà xem, có đời nào một vương gia không sợ trời, không sợ đất mà lại đi sợ vợ thế kia???
Quá mất mặt đấng nam nhi bọn bọ..."
Bên phía kia đồi, những dải mây đỏ dần xuất hiện, chúng tôi dừng lại ở một bãi đất trống ven đường dựng lều trú tạm. Cảnh Điền bảo tôi nghỉ ngơi trong lều, chàng cùng các binh sĩ vào rừng săn ít thú nhỏ nhưng tôi cũng hái hức lắm, muốn cùng tham gia. Sau một hồi chèo kéo, cuối cùng cũng đã được đồng ý, tôi hào hứng giống như đứa trẻ, lẽo đẽo theo sau.
Chàng giương cung lên, tư thế hiên ngang, trên chiến trường có phải cũng oai vệ như này không? Nếu như Cảnh Điền là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong lịch sử Việt Nam, vậy thì tôi đây sẽ làm nhân chứng sống được vinh dự tận mắt chứng kiến. Thật tiếc...
Chúng tôi đen về 4 con gà rừng cùng 1 con mễn( thuộc dòng hươu nai), đem chúng đến chỗ suối nhỏ làm thịt.
Mặc dù không có gia vị gì thêm vào nhưng có ăn là quá mừng rồi.
Ánh lửa bập bùng, phát ra tiếng tí tách của những thanh củi đang cháy, vài người còn ngân nga những câu hát ngắn làm không khí đêm nay thêm rộn ràng, vui vẻ. Đây hình như không phải là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác tụ họp ngoài trời như này. Thế nhưng hình như tôi đã quên mất chuyện gì thì phải, nghĩ mãi cũng chẳng ra.
"Thê tử, nàng đang suy nghĩ gì vậy?" Cảnh Điền xé từng miếng thịt gà bỏ vào lá chuối đưa cho tôi."Thiếp đang hồi tưởng lại vài chuyện thôi! Đừng đưa nhiều đồ ăn như thế, thiếp không ăn hết được đâu!" tôi nhét vào miệng chàng một miếng thịt, mắt lại nhìn đống thịt gà chàng xé đang càng ngày càng nhiều, xem ra vẫn chưa từ bỏ quyết tâm vỗ béo tôi.Mấy nay ăn no, ngủ kỹ khiến thân thể tôi có chút da thịt hơn, cơ mà lỡ đà tăng cân không hãm lại được thì phải làm sao đây?
"Ta chắc chắn không chê ngoại hình của nàng nên cứ thoải mái mà ăn. Vất vả lắm mới chăm nàng được như này, nếu còn không chịu ăn uống đầy đủ thì thật uổng công!" Cảnh Điền chép miệng có chút không vui, tôi cũng đành cố hết sức ăn sạch chỗ ấy, đến khi dạ dày không chịu nỗi mà đình công, lập tức đưa ra báo động."Ăn không nỗi nữa rồi!" tôi ngửa mặt thở phì phò."Vậy ta cùng nàng đi dạo!" Cảnh Điền kéo tôi đi trên đường, vừa đi vừa kế chuyện.Mới có một tháng mà Nam quốc đã xảy ra quá nhiều chuyện, tôi có nhắc đến vấn đề phía biên giới, bảo chàng bàn bạc việc cứu lấy những người dân bị nô dịch kia.
- "Nàng có biết vì sao số người hồi hương kia bị giữ lại Quan Hà, chưa được về quê nhà hay không?" Cảnh Điền hỏi.
Tôi lắc đầu, chuyện chính sự thì tôi không hiểu được nhiều như thế, vẫn là để Cảnh Điền giải thích.
"Bọn bọ ở Đông quốc, sớm đã bị thuần hóa, trở thành công cụ tình báo, giống như việc tên mặt hoa da phấn kia sớm biết kế hoạch của nàng!""Vậy họ đều phải được đưa đi thẩm vấn kỹ lưỡng mới tiếp nhận đưa về quê nhà?""Đúng là như thế!"Khoản này thì tôi cũng có phần yên tâm, nhưng mà nhắc đến trên Trung Lâm kia, tôi nghe bảo xác hắn đã được thân tín trộm về, mong là không có thêm chuyện phiền phức nào từ hội tình báo ấy nữa.
Nửa đêm khi chúng tôi đã vào giấc, rất nhiều ánh mắt đỏ rực sáng đang nhăm nhe lại gần, đám này là loài chuột tinh, vẫn chưa hóa hình.
Một vầng ánh sáng tỏa ra, chồn yêu hiện hồn thành một cô nương đứng chắn ngoài lều, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn giống loài thấp kém kia.
- "Cũng chỉ là thứ chuột nhắt hèn mọn cũng giám bén mảng lại đây? Các ngươi muốn bị ta đem hầm hay nướng thì tự chọn đi!"
Chúng thấy nó uy hiếp trắng trợn như thế thì co cằng chạy trốn khắp nơi, không giám mở miệng kêu ca một tiếng.
"Đúng là dễ dọa thật!""'Chồn yêu? Sao mi lại xuất hiện ở đây?" tôi và Cảnh Điền từ trong lều bước ra, kinh ngạc hỏi."Ta đến từ biệt ngươi! Vừa hay bắt gặp đám chuột yêu đến quấy rầy!""Sắp phải rời đi rồi sao?""Ữ, chờ mãi mới được lão Diêm vương kia cho ân xá! Ta mất kết nối với ngươi, cứ tưởng là ngươi đi bán muối rồi?!"
Cái con chồn thối này mong tôi ngỏm thế à? Thôi thì nó khẩu xà tâm phật, không nên chấp nhặt làm chi.
- "Ở lại mạnh khỏe, ta đi đây!"
Nó theo luồng ánh sáng biến mất, cũng may là tôi đã quay về thế giới này, chồn yêu mới có thể hiện hồn. Cuối cùng nó cũng được đi đầu thai, sớm sẽ quên hết mọi chuyện bắt đầu lại cuộc sống mới, mong cho kiếp sau của nó được như ý nguyện...
Tôi quay qua nhìn Cảnh Điền, nghi hoặc hỏi:
"Nơi này dễ xuất hiện yêu quái lắm ư? Tính ra từ lúc đến đây, thiếp đã nhìn và nghe thấy nhiều chuyện về chúng!""Nàng hãy yên tâm! Cũng chỉ là số ít hóa hình người, với mấy loài nhỏ nhoi như đám chuột ấy thì cứ trực tiếp giết đi là xong!"Chúng cũng lộng hành thật, nếu gặp lại lão thầy pháp, tôi nhất định phải xin vài lá bùa phòng thân.