Chín Đợi Mười Chờ

Chương 40: Được nhận làm nghĩa nữ



Trương lão tướng quân nỗi danh, đến quan Thượng thư cũng phải cả nể một phần. Cũng tại ông nhịn vợ quá nên bà được đà gây họa. Quan ông bấy giờ mới lên tiếng:

- "Xin lão tướng quân bớt nóng giận, chuyện này quả thật là bà nhà tôi sai, mà tôi làm gia chủ lại không kịp thời can ngăn cũng là lỗi của tôi! Nay ngài đã nói thế thì chúng tôi ở trước mặt quý vị quan khách thành thật xin lỗi!"

Quan ông đã nói đến thế nhưng Đoan thị vẫn chẳng đưa ra một câu xin lỗi thỏa đáng, cứ khư khư nắm lấy tay

Như Hoa. Nàng ta vẫn giả bộ đáng thương đứng nép phía sau. Vậy là người già làm sai thì không cần phải xin lỗi hay sao?

"Nhà ngài Thượng thư quyền quý khó vào! Chúng tôi đây không cần mối hôn sự này tiếp tục nữa! Lễ đường này trao lại cho ngài quan huyện đây và Như Hoa tiếp tục cử hành! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc! Trúc Nhàn, cùng theo chị vê!" tôi kéo tay em bước ra cửa, Thiên Trị vội vàng cầm tay em giữ lại, 3 người chúng tôi đứng giữa sảnh lôi lôi, kéo kéo."Ta đã thề chỉ lấy duy nhất nàng ấy làm vợ, nếu không sẽ thủ tiết cả đời! Em có thể suy nghĩ lại được không? Dù sao chúng ta còn tình nghĩa huynh muội bấy lâu! Em nỡ lòng nào để ta sống cô độc đến già?

"Anh thủ tiết hay không thì liên quan gì đến tôi? Lẽ nào cứ để mặc mẹ anh sỉ vả bọn tôi như thế? Làm người cũng biết tự ái và phẫn nộ! Trúc Nhàn hôm nay đã chịu quá nhiều tổn thương, tôi không muốn em ấy gả vào gia đình nhà anh nữa!""Vậy ta xin ở rễ!" Thiên Trị trả lời dứt khoát."Cái gì?" Đoan thị chao đảo, nổi máu tăng sông, sao bà có thể sinh ra đứa con trai bất hiếu như nó?Giờ phút này, bà ta đã nhận ra ai mới là người chịu bẽ mặt hay chưa? Tôi không hơn thua, tôi hơn cả...

- "Đôi trẻ quyết tâm muốn lấy nhau, hôn lễ đã gần xong! Nếu không muốn cưới gả thì nên nói thẳng ngay từ đầu!

Cớ sao lại xé to ra cho thiên hạ đồn thổi? Thôi thì hai bên hòa giải để tiếp tục hôn lễ, chớ để qua giờ lành lại không hay!" Trương lão tướng lên tiếng.

Tôi thật ra chỉ giận Đoan thị và Như hoa chứ thật lòng cũng mong đôi vợ chồng này sớm về chung một nhà. Dù sao Thiên Trị cũng đã quyết tâm như thế, hắn cũng chứng minh rõ tình cảm của bản thân. Tôi cũng chẳng muốn phải gây khó dễ chi cho thêm mất lòng nhau, thế nên mới thả tay Trúc Nhàn, để em về bên hắn.

Thiên Trị mừng lắm, cuối cùng phu thê hắn không phải chia xa nữa, kính cẩn cúi đầu cảm tạ. Ngài thượng thư thấy con trai được vợ mà hạnh phúc như thế, mắt cũng rưng rưng ngấn lệ. Từ nhỏ nó đã bị Đoan thị quản giáo quá nhiều, đây là lần đầu tiên nó cãi lời vì tình yêu và hôn nhân của bản thân.

"Bay đâu! Đưa phu nhân vào nghỉ ngơi! Hôn lễ hôm nay do bản quan làm chủ, tiếp tục cử hành!""Ông không thể đối xử với ta như thế! Lão già chết dẫm này..." Đoan thị bị kéo vào trong, miệng không ngừng mắng chửi.Như Hoa thấy chuyện bất thành, trao đổi ánh mắt với tên hộ vệ thần bí đằng sau, không muốn tiếp tục ở lại nữa bèn đánh bài chuồn.



Muốn đi? Phá hỏng đám cưới còn muốn dễ dàng rời khỏi đây? Ả ta đừng hòng.... Tôi túm lấy cổ áo nàng ta lôi lại, kéo ngược vào trong. An Hạ vừa hay lao đến chỗ tên hộ vệ ấy, muốn lật tấm mành che trên mặt hắn ra nhưng hắn lại dùng yêu thuật tạo thành một làn khói kéo Như Hoa biến mất.

Tôi nhìn lướt qua hắn ta lúc tấm mành bị gió thổi lên phân nửa mà cứ phải dụi mắt vài lần vì quá đỗi kinh sợ. Cái tên này sao giống Trung Lâm thế nhỉ? Hay tôi bị ám ảnh quá nên đâm ra trông gà hóa quốc chăng?

Trưởng lão tướng đi đến chỗ vợ chồng tôi, cười đến híp mắt nói:

"Con gái! Gọi tiếng cha đi nào!""Trương lão tướng lần này ra tay giúp đỡ, Quỳnh Chi xin cảm tạ! Nhưng làm con gái của người là một chuyện quá trọng đại, thứ cho dân nữ không thể tuân theo!" tôi khéo léo từ chối, có thêm người cha nuôi là điều cầu còn không được, nhưng vội vàng thế này thì sợ vợ ngài không ưa.

- "Đúng là ta có ý giúp con nhưng lời đề nghị này cũng là thật lòng! Nhà ta chỉ có 2 đứa con trai, phu nhân lại yêu thích nữ nhi. Bản tướng đã đến cầu xin với Chúa thượng cả rồi! Lẽ nào con không nể mặt ta?" lão làm bộ thở dài, rầu rĩ hỏi. Tay thì ngoắc ngoắc phía sau lưng ra hiệu với thuộc hạ.

Vân thị - vợ lão cùng 2 thằng con trai lớn bước vào. Chỉ là nhận con nuôi thôi mà? Có cần huy động cả nhà theo cùng thế này không?

"Nghe cha ta kể em tài sắc vẹn toàn, nay được gặp quả là danh xứng với thực!" Trương Thanh - người con trai cả lên tiếng."Phải phải! Ta mong có một đứa con gái đã lâu, nay may mắn nhận con làm nghĩa nữ, con không chê bai chúng ta nhà quan võ thô lỗ chứ?" Vân thị nắm lấy tay tôi bày tỏ.Cảnh Điền gật đầu với tôi, mỉm cười nói:

"Nhà Trương lão tướng đã có lòng muốn nhận nàng làm nghĩa nữa thì đừng nên từ chối. Dù sao chúng ta sắp tổ chức hôn lễ ở Kinh thành, có nơi dựa dẫm cũng tốt hơn!""Đúng vậy! Con mà từ chối thì ta sẽ đau lòng lắm đấy!" Vân thị nói.Nói đến thế nếu còn không đồng ý thì thực là làm khó cho tướng phủ. Tôi đành đồng ý, quỳ xuống hành lễ, Vân thị vội vàng đỡ tôi dậy, cùng nhau bước vào trong, tiếp tục làm lễ.

Phía bên Như Hoa, bọn họ đã quay về khách trọ, nàng ta không bày ra vẻ yếu đuối nữa, ngồi xuống ghế, bắt chéo chân nhìn tên hộ vệ kia hỏi:

"Vừa nãy ngươi đã đã nghe thấy hết rồi chứ? Nàng ta chính là người hiến kế giúp Nam quốc đánh chiếm Tây quốc thành công đấy?! Ngươi dự tính khi nào hành động?""Sẽ sớm thôi! Ta cũng có món quà muốn gửi đến chỗ ả!" hắn nhếch miệng cười, lần này đi, thu hoạch cũng không tệ."Làm gì thì làm, chớ quên giao kèo của chúng ta! Trước khi quyết định việc gì, hãy nhớ đến con ả đang bị nhốt trong ngục tối kia!""Ngươi đang đe dọa ta? Nàng ấy bị tổn hại gì thì ngươi cũng đừng hòng sống yên thân!" hắn đưa tay bóp cổ ả."Ng..ươi!!! Thuốc giải cứu ả đang trong tay ta, giết ta rồi thì ả cũng phải chôn theo!" Như Hoa khó khăn nói ra.Hắn thả nàng ta xuống, xoay người bước ra khỏi phòng. Xong việc, người tiếp theo chết chính là con ả Như Hoa này.

- "Chỉ là một con yêu quái si tình mà thôi! Chẳng qua đối với ta còn chút tác dụng! Ngươi nghĩ ta không tính đến bước hạ độc trên người ngươi à? Đợi chôn chung cùng nàng ta đi..." Như Hoa lầm bầm.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.