Chúng tôi chuẩn bị một bàn lễ cúng giữa nhà, lão Khẩn mặc áo đạo bào, miệng lẩm nhẩm, chốc lát lại quay sang hỏi tôi đủ thứ. May là có Thiên Trị giúp đỡ mới có thể thành công đọc xong văn khấn.
Bách Lý nhìn lão Khẩn, gật đầu rồi đi quanh nhà dán bùa, giăng kết giới, tránh không cho yêu quái, âm hồn không được triệu hồi đến quấy nhiễu. Xong xuôi, hắn vác cái xẻng đi kiếm mộ của mình.
- "Bách Lý?! Tên này đẹp, ta thích!" rồi hì hục đào bới.
Thân xác hắn chôn đã lâu nhưng chẳng hề có dấu hiệu phân hủy, cũng một phần là nhờ lá bùa lão thầy pháp phong ấn. Hắn thấy may mắn hơn là tên yêu vương kia chưa đào mộ hắn lên mà xé xác trăm mảnh.
Gió lớn nổi lên, nến trong trận ấy thế mà không tắt, luồng sáng chính giữa tỏa ra, Hữu Chính đã xuất hiện. Hắn vẫn hình dáng thư sinh nho nhã, mặc áo Ngũ thân trắng, tóc xõa xuống. Đến làm linh hồn cũng cần phải đẹp như vậy à? Đôi mắt hắn đượm buồn nhìn tôi rồi lại kinh ngạc nhìn xuống bụng tôi.
"Nàng có thai rồi! Chúc mừng..." Hữu Chính nói một câu khiến chúng tôi ngỡ ngàng. Tôi có thai rồi? Sao lại nhanh thế nhỉ? Thảo nào dạ dày mấy ngày nay có chút khó chịu."Hỏi gì thì hỏi nhanh đi, thời gian của hắn chỉ có một nén hương thôi!"Hữu Chính kể hôm ấy đang ngồi viết sách bên thư áng, sớm đã cảm nhận được có người trong phòng.
- "Hắn muốn bàn điều kiện với ta! Ta đem thông tin nội bộ báo cho hắn, hắn sẽ giúp ta có được nàng! Nhưng ta biết, đối mặt với người có thực lực mạnh hơn mình, ta chỉ là hạng tôm tép không đáng để tâm. Hắn nhắm đến ta chỉ vì muốn trả thù nàng, ta quyết không đồng ý! Khi hắn giơ kiếm lên, ta chẳng muốn phải trốn tránh hay đáp trả!
Bởi...ta không muốn vì ta mà nàng gặp thêm nguy hiểm!" Hữu Chính mỉm cười, nhìn tôi đầy chiều mến mà nói.
"Vì tôi mà anh mới thế này, hẳn anh hận tôi lắm...""Ta cũng hận lắm chứ! Hận nàng không lựa chọn ta, hận nàng tính tình cứng đầu khó bảo, hận nàng một nhưng...thương nàng mười! Chung quy vẫn không nỡ oán trách nàng..."Tôi òa khóc nức nở, sao đến nước này mà hắn còn nói như thế kia chứ? Muốn tôi day dứt cả đời hay sao?
"Ta tưởng đệ giận ta mà không đến dự hôn lễ, ta nào có ngờ chuyện lại thành thế này!" Thiên Trị nhìn Hữu Chính, buồn bã nói."'Chuyện đã lỡ làng, ta giận huynh thì còn ích gì! Chúc vợ chồng huynh trăm năm hạnh phúc!"Trước khi linh hồn Hữu Chính được dẫn lối trình diện Diêm vương, hắn nhìn tôi, nói một câu:
- "Nếu có kiếp sau, chúng ta không hẹn gặp lại..." rồi tan biến.
Cảnh Điền vui mừng xoa cái bụng phẳng lỳ của thê tử. Hô hô, hắn sắp được làm cha rồi, nàng đang mang thai con của hắn, sẽ không rời đi nữa.
Tôi nhìn chàng là đoán được đang nghĩ gì trong đầu. Vợ là quan trọng nhất, con cái chỉ là hàng tặng đính kèm.
Bích Lý cũng nhanh chóng bước vào, Bích Mỹ vừa thấy hắn đã lăm le con dao xông đến.
"Nàng còn tính giết chồng mình lần nữa?""Ai vợ chồng với mi? Vì mi mà ta phải sống mang tiếng oan gái chưa chồng mà chửa! Mẹ con ta mấy tháng nay đã quen nương tựa nhau mà sống! Nay mi trở lại rồi thì cút khỏi tầm mắt chúng ta ngay!"Tôi lờ mờ hiểu một chút, hóa ra lần đầu gặp ở nhà lão Khẩn, hắn không cho chúng tôi xem mặt cũng là vì lý do này, đúng là đồ cáo già.
An Hạ ngỡ ngàng, cha hắn chẳng phải là chết rồi hay sao? Chuyện này là thế nào?
"Ông là cha của tôi ư?""Như đúc ra một khuôn thế này mà không tin ta sao?" hắn cầm cái gương đến trước mặt An Hạ, hai người ghé đầu vào nhìn, đúng là giống nhau, khác mỗi tính cách."Không phải, tôi giống mẹ hơn!" Hắn bĩu môi chối bay chối biến. Ai thèm làm con của kẻ khiến mẹ hắn đau khổ kia chứ?Bích Mỹ giật lấy cái gương, úp xuống bàn, chống nạnh chỉ Bách Lý mà chửi:
"Đêm hôm khuya khoắt còn soi gương, chúng ta mới hoàn thành lễ gọi hồn! Các ngươi muốn bị bắt hồn phách đi đấy à?""Chúng ta là yêu quái, chỉ có nàng người trần mắt thịt mới sợ mấy thứ dơ bẩn ấy!""..." Hắn cứ thích cãi chem chẻm, trông mà ghét thế. Biết thế lúc ấy nàng đem xác hắn đi hỏa thiêu cho xong.Hắn kể tường tận mọi chuyện, việc hân muốn chết cũng là chính xác. Bách Lý đã quá chán ngán cuộc sống chốn chui chốn nhủi, giờ thì chắc là thêm vài phần gan dạ hơn vì hắn đã có gia đình, có vợ con của hắn. Chỉ là...con đường theo đuổi vợ sau này có chút gập ghềnh.
Những ngày sau đấy, Bách Lý cứ ăn dầm ở dề nhà tôi. Tôi cảnh cáo hắn còn dám làm thịt mấy con gà mà không được sự cho phép của tôi, tôi sẽ nhờ lão Khẩn bắt trói hắn đem trở về núi. Thế là trông cũng biết điều hẳn ra, Bích Mỹ mà gọi là 1 dạ 2 vâng, có giám cãi lại câu nào.
Thiên Trị đã sai quân binh truy lùng tung tích của Trung Lâm nhưng vẫn chưa có tin tức, chỉ có Như Hoa là cả gan ở lại, ngày nào cũng đến phủ hắn, õng ẹo trèo kéo. Trúc Nhàn vì lần hôn lễ nể mặt nhà chồng mà không đụng đến ả. Nay ả giám lộng hành, nàng sẽ không để yên nữa. Trà xanh thì cần có người hái, Trúc Nhàn đây sẵn lòng nhận nhiệm vụ tống khứ ả đi, thế mà vẫn có chuyện xảy ra.
Như Hoa bàn tính với Trung Lâm, chuốc thuốc Thiên Trị hòng leo lên làm thị thiếp. Sau đấy sẽ tìm cách moi móc nhiều thông tin hơn. Hóa ra tình yêu của ả cũng chỉ đến thế, đặt lợi ích lên hàng đầu. Vua Đông quốc hứa gả nàng cho con trai là thái tử Chiêu Nguyên, làm thái tử phi còn sướng hơn làm thiếp của tên quan yếu kém.
Nhân lúc Trúc Nhàn về thăm tôi, ả nhanh chóng thực hiện kế hoạch, bỏ thuốc vào bình trà, sai tì nữ đem lên cho
Thiên Trị. Hắn vừa nhấp một ngụm đã nằm ngất bên thư áng, sau ấy tự mình dìu hắn vào trong phòng.
Hương trầm lan tỏa mùi hương dễ chịu, ả nghĩ tì nữ đã chuẩn bị sẵn. Rất tốt, ngày mai sẽ ban thưởng cho cô ta.
Thế nhưng một lúc sau lại cảm thấy đầu óc mình không được tỉnh táo, trực tiếp ngã xuống bên cạnh Thiên Trị.
Trong lúc mê man, ả cảm nhận có người đưa tay cởi đồ ả, lòng ả vui như mở hội, đinh ninh là Thiên Trị đã không thể kiềm chế được, lòng hân hoan đón nhận một trận nồng nhiệt.
Đến khi hương tàn, ả đã tỉnh táo hơn nửa, tỉnh dậy nhìn người bên cạnh. Tá hỏa nhận ra người nằm cạnh mình là một tên gác cửa.
"Chuyện gì thế này? Rõ ràng là....""Rõ ràng kẻ nằm bên cạnh ngươi phải là Thiên Trị đúng không?" tôi đẩy cửa bước vào, theo sau là rất nhiều người đến xem trò vui. Thiên Trị vẫn toàn vẹn cùng Trúc Nhàn đứng bên cạnh nhìn ả đầy chán ghét.