Cho Ta Nhuộm Sắc - Tinh Chi Tạp Vũ

Chương 50: Mất liên lạc lại rất dễ dàng



Thuỷ Vân phát hiện, sau hôm đó, hình như sáng nào Trương Cảnh Sơ cũng chờ cô trước cửa cùng nhau đến trường, xem như một ước định nào đó. Mỗi ngày vào lúc năm giờ rưỡi chiều, anh sẽ đúng giờ xuất hiện ở tầng dưới trong tòa nhà psych đợi cô cùng tan làm.

Cô đang nghĩ, đây có phải ám hiệu nào đó của Trương Cảnh Sơ hay suy nghĩ táo bạo hơn một chút, là anh đang theo đuổi cô. Nhưng trước giờ anh cũng chưa nói gì nên cũng có thể là cô tự mình đa tình.

Sau lễ Tạ Ơn, qua hơn hai mươi ngày nữa chính là kỳ nghỉ lễ Giáng sinh. Trước đó, Trương Cảnh Sơ đã đặt một chuyến bay về nước vào ngày mười bốn tháng mười hai, Thuỷ Vân ở lại Mỹ, hoàn thành sứ mệnh cuối cùng trong phòng thí nghiệm.

Trương Cảnh Sơ nói anh sẽ quay lại vào ngày hai mươi bốn tháng mười hai, hỏi cô có muốn đến Broadway vào dịp Giáng Sinh để xem bộ phim ‘Bóng ma trong nhà hát’ mà lần trước hai người đã hẹn nhau hay không.

Thuỷ Vân cười nói ‘được’, dù sao cô cũng sẽ ở lại New Jersey đón Giáng Sinh.

Tiễn Trương Cảnh Sơ khỏi biệt thự, tiếp đến là Trần Huy Vũ, cuối cùng là Thẩm Văn Tĩnh, cô ấy định đến Tam Phiên (San Francisco, California) với bạn trai để nghỉ mát, chỉ còn lại một mình Thuỷ Vân ở lại.

Phòng thí nghiệm cũng cho nghỉ phép, mỗi ngày cô ở một mình trong biệt thự, lâu ngày cũng cảm nhận được sự tịch mịch và quạnh quẽ. Nhưng khi cô nghĩ đến Trương Cảnh Sơ sẽ nhanh chóng trở về, cô lại tràn đầy mong đợi.

Ngày hai mươi, ngày hai mốt, ngày hai hai… Thuỷ Vân đếm từng ngày, thậm chí đã bắt đầu chọn chiếc váy nào trong tủ áo để mặc vào ngày Giáng Sinh. Sau khi vùi mình tìm quần áo suốt hai tiếng đồng hồ, cô đã chọn được một chiếc váy len màu xanh nhạt nhẹ nhàng, phối với đôi bốt màu nude của SW.

Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, cô đặc biệt nấu nhiều món hơn, cất vào tủ lạnh. Cô nghĩ Trương Cảnh Sơ từ trong nước về đây có thể sẽ vừa đói vừa mệt.

Nhưng cô đã đợi từ mặt trời đỏ lên cao đến mặt trời sắp lặn, đến trăng sao mới lên, vẫn chỉ có mình cô. Thuỷ Vân thất vọng, sốt ruột, lo lắng. Cô không biết nỗi buồn của mình lúc này bắt nguồn từ cảm xúc nào. Cô mở ‘Hàng Lữ Túng Hoành’, tra xem chuyến bay gần nhất từ thành phố B đến New York, không bị delay, cũng không có tai nạn, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tại sao anh vẫn chưa về tới? Cô định hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bỗng dưng Thuỷ Vân phát hiện mình vốn không có phương thức liên lạc của anh. Lúc ra nước ngoài, để hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Trương Cảnh Sơ, cô dứt khoát xóa nick Wechat ban đầu, đăng ký lại với số điện thoại mới, chỉ thêm một vài người quen thân. Sau khi gặp lại nhau, thường là anh tới tìm cô, chủ động xuất hiện trước mặt cô, cũng không cần cô phải đi làm gì cả.

Lúc này cô mới nhận ra, thế giới này rộng lớn biết bao, hai người gặp nhau hiểu nhau khó như vậy, nhưng mất liên lạc lại rất dễ dàng. Đột nhiên cô hiểu mình năm xưa tàn nhẫn với Trương Cảnh Sơ ra sao. Đối với những người yêu nhau mà nói, mất liên lạc là sự trừng phạt khủng khiếp hơn cả chia tay. Cho dù không thể ở bên nhau, nhưng chí ít cũng biết người kia đang ở thành phố nào đó sống yên ổn, cũng sẽ yên tâm hơn. Nhưng một khi mất liên lạc thì ngay cả người kia sống chết thế nào, là vinh quang hay nghèo túng, đã có người yêu mới hay chưa… đều không biết gì cả. Tất cả những liên tưởng không tốt đều hiện lên trong đầu, hình thành chất độc năm xưa.

Ngày hai mươi lăm tháng mười hai, Trương Cảnh Sơ vẫn chưa trở về. Thuỷ Vân không muốn chờ một mình trong căn biệt thự trống trải mà suy nghĩ linh tinh. Cô mặc lại chiếc váy và đôi bốt đã chọn cho buổi hẹn trước đó, đi đến Broadway. Lần trước đến nhà hát Majestic, cô còn đi chung với anh.

Cô mua một vé cho mình, trước khi đi thẳng vào trong, cô còn ảo tưởng Trương Cảnh Sơ sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt cô. Nhưng không hề có. Thế là một mình cô đi vào sảnh nguy nga lộng lẫy. Cô không gặp Trương Cảnh Sơ nhưng lại gặp một cố nhân khác.

Cô mua vé có chỗ ngồi rẻ nhất cũng mất tám mươi đồng, ngồi hàng thứ hai đếm ngược trong sảnh. Lúc cô đi lên, có người từ phía sau vỗ lên vai cô. Thuỷ Vân quay đầu, đối mặt với người mang kính đang cười với mình.

Trần Phong lên tiếng, vẫn là điệu bộ lười biếng, người thay đổi trở nên kiên định và chín chắn, khí chất cũng không thay đổi gì lớn lao.

“Quả nhiên là cậu.”

Chàng trai bên cạnh Trần Phong giải thích với cô: “Lúc nãy Trần Phong nói hình như nhìn thấy một người bạn trước đây của em ấy, cứ quyết phải qua xem thử… À, tôi là anh họ của em ấy.”

Trần Phong và anh họ của mình đúng lúc ngồi hàng trước Thuỷ Vân, buổi diễn còn chưa bắt đầu, cậu ta quay đầu trò chuyện với cô. Cô được biết Trần Phong là tiến sĩ toán thuần túy tại Đại học Rutgers, cũng sống tại New Jersey, lái xe không đến nửa giờ là đến chỗ cô ở.

“Thật là trùng hợp.” Cô cảm thán.

“Đúng vậy, trùng hợp thật.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.