Nhưng mà suy nghĩ lại thì hình như quả thật đều là như vậy, bên nhau được hai năm.
Nhưng cô chưa bao giờ bước chân vào cửa nhà của Trương Lục Nhượng.
Tương tự, anh cũng chưa bao giờ vào nhà cô.
“Không phải cậu của cậu không ở đây sao? Tớ đi vào một chút thì sao …” Tô Tại Tại chán nản nghi hoặc, “Cậu đừng ồn ào nữa, tớ muốn cùng xem kết quả thi tuyển sinh đại học với cậu.”
Trương Lục Nhượng không nói gì, đi tới tủ giày ở huyền quan.
Cầm chìa khóa lên, thay dép đi trong nhà rồi đi ra ngoài.
Sau khi đợi ngoài cửa nửa phút, Tô Tại Tại thật sự hơi tức giận.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, thấy anh bước ra, thì nhàn nhạt nói: “Cậu vào đi, tớ tự về.”
Cảm nhận được cảm xúc của cô, nhưng Trương Lục Nhượng vẫn không nhượng bộ.
Anh hạ thấp giọng, giáo dục nói: “Tô Tại Tại, không được một mình vào nhà con trai.”
Tô Tại Tại hoàn toàn không hiểu nổi mạch não của anh, tức giận nói: “Cậu cũng vậy sao?!”
“Tôi cũng vậy.” Trương Lục Nhượng nghiêm túc nói.
Nhìn thấy biểu cảm của anh, cơn tức giận của Tô Tại Tại nhất thời biến mất.
Trương Lục Nhượng đi tới nắm tay cô, cô cũng không hất tay ra.
Hai người đứng ở trước cửa.
Tô Tại Tại thỏa hiệp, nói: “Vậy cậu trở về kiểm tra đi, tớ chờ ở đây.”
Trương Lục Nhượng cong môi, vén những sợi tóc trên má cô ra sau tai.
“Đã kiểm tra rồi.”
“… Khi nào?”
“Năm phút trước, đã gửi WeChat cho cậu.”
Tô Tại Tại sững sờ một lúc, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.
Kiếm tin nhắn anh vừa gửi.
—— 694
Cô còn chưa kịp phản ứng, do dự hỏi: “Cho nên là tốt hay không tốt?”
Trương Lục Nhượng trấn an xoa đầu cô.
“Vô cùng tốt.”
Tô Tại Tại thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bật cười, ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
“Cậu xem, ai có thể tin được.”
“Cậu đã từng là một người mà môn tiếng Anh chỉ có thể thi được 30 điểm.”