- - Bà ơi, bà đừng như thế nữa. Con mình nó chết rồi, thằng Lâm là thằng Lâm ngày trước nó hay sang nhà mình chơi nè. Cháu nó hôm nay đến thăm..
“ Gâu...gâu...gâu..”
Tiếng chó sủa ngoài hiên khiến ông Bảy vội chạy ra, bên ngoài cổng có người đang đứng, ông Bảy đứng trong nhìn ra hỏi:
- - Ai đấy, sao không lên tiếng.
Người đứng bên ngoài là một người phụ nữ:
- - Ông Bảy đấy à..? Tôi Hòa đây...Bác cho tôi hỏi cái này..? Thằng Lâm con tôi có ở đây không ạ..?
Ông Bảy vội đáp:
- - Ra là bà Hòa, tối thế này sao còn đi đâu. Có cháu Lâm nó đang ở trong nhà..? Bà vào nhà chơi, tôi giữ chó cho.
Bà Hòa khẽ mở cổng đi vào, Lâm bên trong nghe thấy thế biết mẹ đến sợ bà sẽ nói linh tinh vội chạy ra:
- - Mẹ đi tìm con làm gì, con đã bảo con đến nhà Mai rồi cơ mà...Con có phải trẻ con đâu..Thôi cháu về đây bác ạ, hôm khác cháu đến chơi sau bác nhé.
Ông Bảy đi ra cổng tiễn hai mẹ con Lâm về rồi lại lủi thủi đi vào trong nhà, bên ngoài trời tối om, tiếng ếch nhái kêu ồm ộp suốt cả quãng đường đi. Bà Hòa khẽ hỏi con:
- - Sao…? Mày đã tin lời bố mẹ nói chưa hả con..Về nhà, về nhà rồi mai mẹ dẫn đi xem thầy. Sao lại thành ra thế này hả con..?
Đi qua cây cầu nhỏ nơi bến đò ban chiều, Lâm trong một thoáng đã nhìn thấy dường như có ai đó đang đứng ở trên cầu nhìn ra giữa dòng sông. Thây con cứ đứng nhìn về phía cầu nhỏ bà Hòa tát mạnh vào người con rồi sợ hãi nói:
- - Thằng này nó bị Ma theo rồi, ông không biết đâu, từ nhà ông Bảy về đây nó cứ nhìn xung quanh cái gì ấy. Không được, ngày mai tôi phải dẫn nó đi gặp thầy. Lâm ơi lúc cái Mai còn sống con có làm gì không mà giờ nó chết nó lại theo mày hả Lâm..?
Bố Lâm chép miệng gằn giọng:
- - Bà có nhìn thấy ma không mà bảo con nó bị ma theo. Nó mới về nghe tin bạn thân chết thì tâm trạng nó vui sao được. Đàn bà nhìn cái gì cũng ma với quỷ, con nó mệt rồi để con nó đi ngủ.
Bà Hòa quát lại chồng:
- - Ông thì biết cái gì, không phải ma thì sao thằng này nó đi mấy năm mới về làng mà nó lại nhìn thấy người đã chết cách đây một năm. Ông giải thích đi…
Bố Lâm quả thật cũng không biết phải nói thế nào, bởi câu chuyện Mai chở Lâm sang sông bằng đò lại do chính Lâm kể lại. Ông bực mình không muốn đôi co, Lâm bỗng đứng dậy nói với bố mẹ:
- - Đúng là Mai đã chết, nhưng bố mẹ đừng lo cho con. Con không sao đâu, chắc có lẽ do con không chấp nhận được sự thật nên mới như thế. Thôi con đi ngủ đây, bố mẹ cũng ngủ sớm đi nhé.
Bố Lâm đáp:
- - Ừ thôi con ngủ đi cho đỡ mệt, phòng trước mày ở có gì thì vẫn nguyên vẹn đấy. Mày đi mấy năm trước nhà không lắp cửa, sau không ai ở bố mẹ sợ chó mèo nó chui vào nên giờ lắp cửa rồi đấy. Giường chiếu hơi bụi thì ban nãy ở nhà bố thay cho cả rồi. Đi ngủ đi…
Bà Hòa vẫn đang lo lắng nhìn Lâm nói:
- - Này….con cầm dây tỏi này để ở giường. Đây nữa, nhét con dao này xuống gối mà ngủ.
Lâm nhìn mẹ cười:
- - Con không sao đâu, kể cả Mai có là ma hiện về thì vẫn là bạn con. Có gì đâu mà sợ.
Nói xong Lâm đi vào phòng đóng cửa lại, căn phòng lâu không có người ở nên khá lạnh lẽo. Ngày trước nó chỉ là một gian nhỏ trong nhà, sau này Lâm đi bộ đội thì bố mẹ ở nhà ngăn thêm vách, lắp thêm cửa nhìn cho nó đỡ phô. Chăn chiếu đã được thay mới sạch sẽ. Đặt mình xuống giường nhìn lên cái bóng điện màu đỏ Lâm suy nghĩ đến chuyện ngày xưa. Cái ngày mà Lâm còn ở làng, ngày mà Lâm còn muốn sau này anh sẽ cưới Mai về làm vợ.
Xa đâu không nói, nhưng trước cái hôm đi lính hai ngày. Lâm cùng đám trai làng, bạn học có nhậu cùng nhau một bữa say bí tỉ. Hôm ấy tất nhiên là có cả Mai, lúc chưa say Lâm còn tính sẽ lấy hết can đảm để tỏ tình với cô bạn thời thơ ấu. Nhưng rồi đến khi tỉnh dậy Lâm chẳng còn nhớ chuyện gì nữa bởi uống quá nhiều. Lâm nằm tiếc nuối bởi ngày hôm đó Lâm không can đảm nói với Mai tình cảm của mình. Biết đâu mọi chuyện đã khác, nằm nhớ lại chuyện cũ Lâm ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Đến giữa đêm, từ phía cửa sổ phòng Lâm nghe như có tiếng ai đó đang gọi mình, giọng nói vọng từ ngoài nhưng nghe như đang gần sát bên tai:
“ Lâm….ơi…..Lâm….ơi…..Mai...đây…”
“ Lâm ….ơi….”
Giọng nói khiến Lâm giật mình tỉnh giấc, nhưng cơ thể lại không cử động được. Lâm chỉ mở được mắt nhìn mơ hồ về phía cửa sổ nhưng hình ảnh cứ nhòe dần đi. Cố gắng nhưng toàn thân Lâm như bị đá đè không thể động đậy dù chỉ một ngón tay. Bên ngoài cửa sổ vẫn có tiếng nói vọng vào:
“ Lâm….ơi….Mai….đây…”
“ Lâm...ơi...Mai...đây..”
Bất chợt Lâm quay đầu sang nhìn vào cái gương được đặt trong phòng đối diện nơi cánh cửa sổ. Ở trong gương cửa sổ không đóng, nó đang mở toang, đứng bên ngoài là một cô gái tóc xõa kín mắt, mặc áo dài trắng, hai tay cô cái đang bám vào những thanh gỗ cánh cửa sổ hướng mặt vào trong chiếc giường Lâm đang nằm. Đôi bàn tay nhợt nhạt trắng ởn, mái tóc dài ướt đẫm nước đang chảy xuống thành cửa sổ, tiếng gọi ai oán đang kêu tên mình. Lâm sợ hãi khi cô gái từ từ đưa tay vén mái tóc sang một bên để lộ ra đôi mắt vô hồn đẫm lệ nhìn Lâm đầy đau đớn.
Cố gắng kêu cứu nhưng cổ họng Lâm không thể cất lên thành lời, hình ảnh cứ mờ dần mờ dần. Cô gái mặc áo dài trắng đang từ từ lùi ra phía xa cánh cửa sổ, cho đến khi cô gái biến mất thì Lâm mới choàng dậy.