Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 74: Biến thành tro tàn đi



Ngày mới, vào màn đêm mênh mông, không có bà dì trung niên biến thành quỷ tới nói bla bla, dì ta đang nấu cơm trong phòng bếp với chồng của bả.

Mấy người Lưu Toàn vô thức lòng vòng từ nhà ăn đến hành lang.

Trời tối rất nhanh, Long châu đã sắp thu lại hơi thở, cho nên người chết đi bất đầu có sự biến đổi, ánh mắt dại da, cử chỉ quái dị, đi đụng vách tường thì xoay người đi tiếp, rồi lại đụng rồi lại xoa, cũng chỉ có thể dựa vào linh lực để ngụy trang khuôn mặt cho giống người.

Ba người Nguyễn Hành Chu đi ra, đám người đó cũng như không nhìn thấy họ, toàn tâm toàn ý đi theo bản đồ hình tròn.

Ngụy Đa Diệp: “Haiz, đại lão à, anh xem bọn họ thế này nhìn cũng vui mắt đó chứ, giống như là…. Cái con máy quét, ờ, cái thứ gì mà giống cái bồn rửa mặt nhỏ tự di chuyển qua lại trên đất để quét rác í, rồi cũng tự chạy đến chỗ tự nạp điện luôn.”

Nguyễn Hành Chu: “Là con rumbo, người máy quét rác”

Ngụy Đa Diệp: “Đúng đúng đúng! Là cái người máy quét rác đó, nếu đưa cho mấy người đó mỗi người một cây hút bụi, đặt trong nhà cũng tiện dữ.”

Nói xong, cậu ta không ngừng vui vẻ:

“Tiết kiệm năng lượng điện.”

“Cậu nói cũng có lý, còn có thể xẻo ra để…”

Làm sao để thuyết phục Kích Kích để mình mang một đứa về nhỉ?

Nguyễn Hành Chu đến bây giờ vẫn không từ bỏ việc nghiên cứu, nghiêm túc suy tư, nếu có thể mang về cho bọn Mildan thì chắc họ vui lắm.

Nguyễn tổng tài ảo tưởng mình mở từng cái bao có những con cương thi nhảy ra, mặt mày hớn hở tươi cười (???), hô to “phấn đấu vì tiến bộ khoa học”, ý tưởng muốn trộm đi một đứa trong lòng càng thêm kiên định.

Mildan ở một thí nghiệm nơi xa bỗng nhiên cứng đờ, sau lưng chợt lạnh.

Một đám nghiên cứu viên vượt quá tuổi 50 quan tâm hỏi:

“Ngài sao thế?”

“Không sao… Chỉ là hình như tôi nghe được tiếng cười của Boss.”

Nhân tiện còn có loại dự cảm không tốt!

Trải qua vô số lần đặc huấn sinh tử, Mildan có trực giác siêu chuẩn nhíu mày suy tư một phen, nhìn mấy ông râu bạc:

“Chắc là tôi đi mua bảo hiểm thêm cho mọi người.”

Hả?

Nhóm ông cụ: “Vì sao?”

Bọn họ già rồi mà

Mildan nghiêm mặt:

“Đừng hỏi, chuyện này nhất định là lời chỉ dẫn của thượng đế.”

Nhóm ông cụ: “…”

Ở cùng với Nguyễn tổng đã lâu, ngay cả trợ lý đặc biệt như Mildan cũng trở nên bất thường.

Bên kia.

Nguyễn tổng tài một lòng muốn tặng quà an ủi tâm hồn cấp dưới, nhìn “nhóm người máy quét rác” như hổ rình mồi, cho đến khi cái đầu của anh bị một bàn tay to đè chặt lại.

Nguyễn Hành Chu quay đầu lại: Vì sao bóp đầu em!

Anh lại muốn đánh em?

Rõ ràng anh đã nói em mang thai là không đánh em nữa mà!

Khóe miệng của Chu mặt than trề xuống, đôi mắt đen bóng trừng thẳng Thiên Kích, mà Long Quân trẻ tuổi đã sớm nhìn thấu hết thảy, khóe miệng hơi cong lên:

“Nếu trong lúc ta về mà phát hiện những thứ mang về có trộn thêm mấy tên cương thi, có nghe không, chỉ cần ta phát hiện! Ta liền đè em xuống giường, sau đó – còn nhớ cái buổi tối mà em bỏ thứ gì đó vào trong chén trà của ta không, hử?”

Nguyễn Hành Chu: “…”

Có một lần chơi ngu, bỏ chút đồ trợ hứng vào trong nước trà của con rồng nhà anh, kết quả là hưởng thụ một màn nhân thú rồng x người, bị cọ đến mức xém lên trời cao.

Dưới lớp vảy.

1 + 1

Lực cánh tay.

Nguyễn tổng tài nhớ lại, khuôn mặt vô cảm hơi run run.

“Em tuyệt đối không muốn ta lại làm như thế với em đúng không?”

Thiên Kích nheo lại cặp con ngươi dựng đứng, trầm giọng cười lạnh, dưới tay dùng sức, Ngụy Đa Diệp đứng bên cạnh quả thực nghe được tiếng cùm cụp phát ra từ đầu của kim chủ ba ba.

Nguyễn Hành Chu: Óc muốn chảy ra từ mũi rồi nè…

Ngụy Đa Diệp: Má nội của con ơi mau buông tay, kim chủ ba ba trợn trắng mắt rồi kia!

Sau khi Thiên Kích buông tay ra, trán của Nguyễn tổng lại một lần nữa được in lên một vòng dấu tay màu đỏ.

Nguyễn tổng: “…”

Anh đã mất em rồi, mất em ở ngay một phút trước!

Cảnh báo tên mất nết nhà hắn xong, Thiên Kích xoay người nhanh chóng vọt đến trước mặt cương thi Lưu An, dùng một tư thế giống như thể đang bóp đầu Lưu An, bàn tay to màu nâu nhạt trong chớp mắt biến thành vuốt rồng.

“Xì!”

Trong nháy mắt, không khí tràn ngập mùi thịt nướng tiêu và một mùi thúi khó ngửi.

Lưu An run rẩy cả người, trong miệng kêu lên từng tiếng a a, một giây ngắn ngủi, ngọn lửa màu đỏ đậm phụt ra từ thất khểu của Lưu An! Trên đầu của cậu ta có một vết rạn lửa, giống như một cục than bị đốt.

Rất nhanh, một người nhìn như đang sống sờ sờ, cả cơ thể lẫn quần áo dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi biến thành tro tàn đầy đất, cái gì cũng không còn thừa!

Dựng đồng màu vàng kim lập lòe hung quang sắc bén đáng sợ, Thiên Kích vẫy vẫy tay, làm tiếp từng đứa.

Âm thành xì xì liên tiếp vang lên, từng cương thi há to miệng gầm rú phun ra một ngọn lửa rồi biến thành một đống xám trên đất.

Một đống.

Hai đống ba đống bốn đống…

Hỏa táng tại chỗ không thừa con nào, không cho Nguyễn Hành Chu bất kì cơ hội nào.

Thiên Kích đã vọt đến phòng bếp, Nguyễn Hành Chu sau lưng hắn ngồi xổm trước đống trò tàn, bực bội:

“Ảnh cố ý!”

Đốt thành thế này rồi có lấy về cũng vô dụng.

“Ngài cũng phải biết đủ chứ…”

Ngụy Đa Diệp dở khóc dở cười, nói đằng sau lưng anh:

“Đại lão có khi nào thật sự tức giận với anh đâu, đó là chân long hàng thật giá thật đó! Từ xưa đến nay vạn vật đều quỳ bái Long Quân, ổng đối với anh chỉ là miệng dao găm tâm đậu hủ thôi, quả thực chiều anh hết nấc rồi.”

“Ảnh chiều tôi?”

Nguyễn Hành Chu trừng lớn mắt, quay đầu lộ ra một vòng dấu tay.

“Ảnh mỗi ngày đều bóp đầu tôi!”

Chỉ là sờ sừng có xíu chứ mấy, còn xém xách cổ áo anh ném ra ngoài cửa!

“Cũng chỉ là bóp mà thôi.”

Ngụy Đa Diệp nhìn đống tro tàn trên đất:

“Nếu ổng nghiêm túc, trên đất không chỉ có bốn đống thôi đâu mà là năm đống.”

Nhưng tui muốn vật thí nghiệm! Nguyễn Hành Chu đối mắt với đống tro không nói gì, xị mặt đứng lên, Nguyễn tổng xông pha thương trường nhiều năm, có gì đã muốn mà không chiếm được!

Nguyễn ba ba đã từng nói: Nếu muốn thì phải ra tay cho thật tàn nhẫn, chuẩn xác!

Tàn nhẫn chuẩn xác! Mấy con cương thi cùi bắp đó… Nguyễn tổng tài hùng dũng oai về, khí phách hiên ngang cọ cọ cọ theo vào phòng bếp, chuẩn bị vươn móng cướp người, Ngụy Đa Diệp nhún vai đi theo.

Sau khi đến phòng bếp rồi, người chồng trong đôi vợ chồng trung niên kia đã biến thành tro, chỉ còn lại bà dì quỷ đang hấp hối giãy giụa, những thôn dân này đã ngâm trong thần lực của Long châu nhiều năm, không tiêu diệt đơn giản như vậy được.

Vuốt rồng xé rách một cánh tay của bà dì quỷ, cánh tay đó trên đất thế mà giống như xúc tua bạch tuộc, không còn thân hình mà còn lộn xộn được!

Khuôn mặt hàm hậu của bà dì quỷ cầm dao phay đã biến mất, trời dần tối đen, cơ thể dì ta bắt đầu hư thối, gào rống về phía Thiên Kích muốn băm người trước mắt thành thịt vụn!

Nhưng sức lực lớn của dì ta đập lên vách tường, Thiên Kích đơn giản dùng vuốt rồng nắm dao phay, vì dùng sức quá mạnh nên dì ta lảo đảo đứng lên rồi bị một chân dẫm mạnh lên sau lưng, đè chặt trên đất!

Người phụ nữ thịt nát rơi đầy đất giãy giụa muốn đứng lên, dựng đồng lạnh lùng như băng liếc dì ta, nhấc chân, dẫm đầu. Thi thể dưới chân giãy giụa lung tung vài cái, vết máu văng đầy đất.

Ánh mắt của Thiên Kích rũ xuống dừng con quái vật, cánh tay nó dần dần biến dài không ngừng, pháy ra từng tiếng gào rống, chậm rãi, chậm rãi dùng chân đè xuống, sắc vàng kim trong đôi mắt rút đi, biến thành con ngươi màu đỏ tươi…

Cái thứ ánh mắt này tràn ngập sự khinh thường và chán ghét, cả người phát ra từng khí chất khủng bố khiến Nguyễn Hành Chu và Ngụy Đa Diệp im như ve sầu mùa đông.

Trước kia, Thiên Kích tuy không dễ gần, cho dù trên người có hơi thở đừng đến gần, Ngụy Đa Diệp cũng có thể cợt nhả vài ba câu, nhưng bây giờ, Ngụy Đa Diệp đứng ở chỗ này, mồ hôi chảy đầu lưng.

Cậu ta không dám mở miệng đi hỏi, cũng không dám cử động, cậu ta thậm chí có cảm giác bản thân chỉ cần dựa đến gần đại lão thôi, nhất định sẽ có một chuyện cực kì đáng sợ xảy ra.

Nguyễn Hành Chu mím miệng.

Ngọn lửa lại thiêu đốt thêm một lần nữa, đốt sạch hết thảy.

Bọn họ cũng thành công đi đến cửa hầm.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.