- Từ mai, nấu các thức ăn có lợi cho sức khỏe của thai phụ, cô ấy muốn ăn cái gì , phải mang đến cho cô ấy! Không được làm phiền khi cô ấy đang ngủ, cô ấy lên xuống cầu thang phải dìu cô ấy! Cô ấy khó chịu chỗ nào báo ngay cho tôi biết! Rõ chưa! – Thành Vương một lời ban xuống. - Vâng!
Nói rồi anh bế cô lên phòng...
- Nhà sắp có tiểu thiếu gia , tiểu công chúa rồi! – mọi người ai cũng phấn khởi.
- Cái gì?!!!!!??? – Tô Phương Nguyệt mắt nổi lửa. – Con mẹ nó! Mày!! Cút ra ngoài!! – Đôi mắt diều hâu liếc thằng vào tên thuộc hạ đang cúi mình.
Đến nước này, anh không còn giành được với hắn nữa rồi! Nếu đã vậy thì "ăn không được thì phá cho hôi". Hắn phóng đôi mắt sắc lạnh ra phía bóng đêm tĩnh mịch.
_______
- Phu nhân à! Người ăn một chút gì đi! – người hầu lo lắng nhìn cô ngồi tựa lưng vô giường. Sáng sớm ra đã không thấy bóng dáng! Đã vậy lại không thấy ghi giấy để lại! Gọi điện thì không bắt máy. Thật tức chết cô mà!
- Tôi không ăn! Bảo anh ta về đi rồi tôi ăn! – cô uất ức nhìn món điểm tâm ( thèm lắm! Mà bà này có bầu cái nhõng nhẽo >. - Phu nhân! Cậu Hai sáng sớm đã đi có việc gấp rồi! Lát nữa cậu ấy về mà! Người ăn một chút gì đi! Không sẽ không tốt cho đứa bé đâu! – người phụ nữ lo lắng nhìn cô.
Cô thật hết cách, đành phải ăn. Không ăn sẽ không tốt cho bảo bối! Vả lại nếu cô không ăn thật, dì ấy sẽ bị anh phạt mất! Cô cũng thừa sức biết chồng cô hung dữ với người khác như thế nào!
- Được rồi! Dì để đó đi, con sẽ ăn!
_____một nơi nào đó
- Raoler! Cầm lái đi! – Thành Vương xoay người leo lên mui xe , rút khẩu súng. Đoàng! Đoàng! Đoàng! Ba phát đạn chuẩn xác. Ba tên sát thủ rơi khỏi xe.