*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người nhìn thoáng, cũng suy nghĩnhư anh ta.Nhìn kiểu bao bì đơn giản và cẩu thả đó,thì biết không phải chất lượng tốt rồi.Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên nghevậy, muốn giấu đầu mình dưới gâm bàn.Chả trách trước đó Dương Hạo Quân cóhỏi thăm sở thích của bà cụ.Họ nói là rượu và thuốc lá, Dương HạoQuân đã thật sự chuẩn bị rượu và thuốc lá.Lần này hàng kém chất lượng nếu bịvạch trân, họ sẽ xong đời!Bà cụ chắc chắn sẽ lập tức cắt đứt quanhệ với họiTrịnh Nhã Uyên hận không thể giếtDương Hạo Quân ngay!Những người khác cùng nói: “Đây chắcchắn là loại rượu và thuốc lá rẻ tiền!”Trịnh Văn Viễn, Dương Tống Bình cùngnhững người khác lại nhận ra nguồn gốc của chúng.Hình như chúng được cung cấp trongquân khu!Nhất là khi họ nhìn thấy trêи bao bì có kýhiệu hình rồng…Trịnh Hiệp Phong và Trương Văn Thốngthoáng nhìn nhau sau đó cười nói: “Thưa ôngbà, chúng ta hãy vứt món quà mừng rẻ tiênnày vào thùng rác đi nhé? Để khỏi làm bẩnmắt mọi người ở đây!”“Các cháu im miệng!”Triệu Quốc Thắng và Ngô Thị Lan bỗngđồng thanh gầm lên.Hai người cầm lấy rượu và thuốc lá, nhìnngắm từ trêи xuống dưới, như đang thưởngthức một tác phẩm nghệ thuật vậy.Thái độ thận trọng đó, thậm chí còn hơncả lúc cầm viên Dạ Minh Châu giá trị mấychục nghìn tỷ trong tay.Chân mày đang nhíu lại của hai ngườidần giãn ra.Khóe môi mang theo ý cười xuất hiện từ đáy lòng.Còn vui mừng hơn lúc nhận được nhữngmón quà trước đó.Mọi người tò mò nhìn ông bà cụ.——————–