Công Chúa Sáng Mắt Rồi!

Chương 6



Hắn chỉ dựa vào việc biết ta sẽ không rời đi, nên hết lần này đến lần khác, tùy tiện giẫm đạp lên sự ngưỡng mộ của ta.

Hắn không biết rằng, vào ngày mưa đó, khi nước mưa thấm ướt lớp lụa trắng trước mắt ta, ta đã loạng choạng mò mẫm leo lên lầu để mang ô cho hắn, suýt chút nữa ngã lăn xuống cầu thang.

Nhưng thứ ta nghe được, lại là giọng điệu khinh thường của hắn:

"Công chúa gì mà còn phiền hơn cả con ch.ó của ta."

Hồi tưởng lại cảnh đó, ta nhận ra, ngay cả nỗi đau nhói trong tim giờ đây cũng chẳng còn.

Bằng giọng nói bình tĩnh, đến mức gần như tàn nhẫn, ta đáp:

"Phong Dật, ta không thích ngươi nữa. Những chuyện trước đây, quên đi."

"Ta đã thích nhầm người."

Hắn đứng đó, tựa như một tảng đá lạnh lẽo, cứng ngắc tại chỗ.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt Phong Dật, làm lộ ra biểu cảm đan xen giữa dữ tợn, mờ mịt và sợ hãi…

Phong Nhị công tử, người luôn chìm đắm giữa đàn ca vũ nữ, thay nữ nhân như thay áo, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ bất an đến vậy.

Bàn tay hắn giữ chặt cổ tay ta, nhưng cũng run rẩy, lạnh như băng.

"Đừng chạm vào ta!"

Ta lạnh lùng hất tay hắn ra, đồng thời bảo vệ đóa hoa trong lòng bàn tay mình.

Ánh mắt Phong Dật c.h.ế.t lặng, dừng trên đóa hoa ấy:

"Đây là quà của ca ca ta tặng nàng, phải không?"

"Ca ca ta, cái kẻ chỉ biết dẫn binh đánh trận ấy, cũng học được cách lấy lòng nữ nhân rồi sao."

Hắn bật cười, nhưng nụ cười đầy châm chọc.

"Đưa hoa cho ta."

"Nàng thích hoa, ta có thể mua cho nàng những đóa hoa hơn."



Trong suốt một năm qua, bất kể hắn muốn gì, ta đều đáp ứng.

Dù hắn có muốn hái mặt trăng trên trời, ta cũng sẽ tìm cách vì hắn mà hái xuống.

Nhưng, tình cảm đã buông bỏ, giống như vết thương đã lành.

Dù chạm vào, cũng chẳng còn cảm giác.

Ta giấu đóa hoa ra sau lưng, khẽ cười:

"Không thể đưa ngươi được."

"Phong Dật, đây là món quà mà ca ca ngươi đã vượt ngàn dặm xa xôi mang về cho ta, chỉ thuộc về ta mà thôi."

Ta giả vờ không nhìn thấy bàn tay hắn siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch…

Tối hôm đó, ta cẩn thận dùng tấm lụa mỏng bọc đóa hoa lại từng lớp, rồi đặt bên gối ngọc của mình.

Đêm ấy, ta lại mơ thấy cảnh tượng ở vực sâu một năm trước.

Nhưng lần này, trong giấc mơ, ân nhân cứu mạng của ta đã hiện rõ dung mạo, không còn là một bóng mờ nhòe nhoẹt.

Sau khi ngã xuống vực, chân ta bị gãy, mềm nhũn rũ xuống một bên, tạo thành một đường cong xấu xí.

Nếu không được đưa lên chữa trị kịp thời, đôi chân ấy sẽ thối rữa, tàn phế.

Ngay cả khi sống sót trở về, ta cũng chỉ có thể ngồi xe lăn suốt đời.

Phong Triệt vì ta mà tìm được loại thảo dược giảm đau.

"Công chúa không thể chậm trễ hơn, cần chữa trị ngay."

"Người cố gắng chịu một chút."

Loại thảo dược ấy vừa đắng vừa chát. Ta ngậm trong miệng, nhưng nhân lúc hắn không để ý đã lén nhổ ra.

"Điện hạ!" Giọng hắn khẩn trương đến run rẩy. "Nghe lời ta…"

"Ta đã mù, lại còn bị tàn phế. Dù có sống sót trở về hoàng cung, thì có ý nghĩa gì?"

Ta tự cười giễu bản thân. Một công chúa mù lòa, tàn phế, phụ hoàng thương xót lắm cũng chỉ có thể nuôi dưỡng cả đời trong phủ công chúa.



Cả quãng đời còn lại chỉ có thể kéo lê đôi chân tật nguyền, trốn trong bóng tối mà sống.

Sẽ chẳng ai muốn cưới một người như vậy, dù ta có là công chúa đi chăng nữa.

"Sống như thế, thà c.h.ế.t ở đây còn hơn."

"Ngươi hãy bỏ mặc ta, đi đi."

Khi đó, ta không nhìn thấy người cứu mình là ai, chỉ nghĩ rằng hắn là một hộ vệ may mắn còn sống sót, không muốn làm liên lụy hắn.

"Dù điện hạ mù hay tàn phế, không ai muốn điện hạ… thì ta muốn. Ta sẽ cưới điện hạ."

Hắn không rời đi, đôi tay chai sần nhẹ nhàng cầm lấy đôi chân gãy của ta.

"Điện hạ, người đồng ý gả cho ta không?"

Ta ngây ngẩn, không thốt nên lời, quên cả việc nhổ thảo dược ra khỏi miệng.

"Nắn xương sẽ rất đau. Nếu quá đau, có thể cắn ta."

Hắn đưa tay lên, để cổ tay đến gần môi ta.

"Đừng tự làm tổn thương chính mình."

Khi xương được nắn lại, cơn đau thấu tận tâm can, nhưng ta chỉ siết chặt lấy tay hắn, không cắn chút nào.

Kết thúc rồi, ta chạm vào lòng bàn tay hắn, cảm nhận được sự ướt át, ấm nóng.

Hắn đổ rất nhiều mồ hôi, thậm chí còn nhiều hơn ta, người đang phải chịu đau.

Ta đưa tay mò mẫm, chạm đến trán hắn, rồi nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt hắn.

"Không được né tránh!"

"Đây là lần đầu tiên ngươi nắn xương cho người khác, đúng không? Sợ hãi đến mức ra nhiều mồ hôi như vậy?"

"Không." Giọng hắn khàn khàn, thấp đến không nghe rõ. Hắn nắm lấy bàn tay ta.

"Đây là lần đầu tiên ta nắn xương cho điện hạ. Đôi chân của người rất đẹp. Ta không muốn nó lưu lại chút tì vết nào."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.