Công Chúa Sáng Mắt Rồi!

Chương 9



Người đầu tiên hắn gặp sau khi xuống tóc là ta.

Không còn mái tóc đen bồng bềnh, rời xa hồng trần tửu sắc, hắn trong bộ áo cà sa toát lên vẻ thanh tao thoát tục.

Hắn nắm chặt chuỗi tràng hạt, cúi đầu hành lễ trước ta:

"Công chúa, ta đã giữ mình trong sạch."

"Chờ ta trở về, khi ta hoàn toàn gột rửa bản thân, chúng ta sẽ ở bên nhau, có được không?"

Phong Dật ngẩng cao cổ, ánh mắt khẩn thiết như một tín đồ cầu xin thần Phật bảo hộ.

Ta từng giống như một kẻ khổ hạnh, chạy theo hắn, chờ đợi một lần quay đầu, một câu trả lời.

Nhưng giờ đây, khi ta đã tìm được ân nhân cứu mạng năm ấy, hoàn toàn không cần hắn nữa, thì hắn lại khổ sở cầu xin sự tha thứ.

Hắn đã từng thốt ra biết bao lời lạnh lùng và tổn thương, đâu phải một năm tu hành là có thể thay đổi tất cả?

"Ngươi phiền hơn cả con ch.ó của ta, xua cũng không đi!"

"Ta không thể nào cưới một kẻ mù!"

"Ngươi chịu được thì ở lại xem, không chịu được thì cút đi."

Ta nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng, mang theo sự châm chọc:

"Nhị công tử, người xuất gia không vướng bận thất tình lục dục. Ngươi như vậy mà còn bận tâm đến ta, có tính là xuất gia không?"

Vẻ mặt Phong Dật thoáng hiện sự hoảng loạn, hắn cúi đầu, giọng đầy tự ti:

"Ta sai rồi!"

"Suốt một năm qua, ta cố gắng không nghĩ đến nàng…"

"Nàng chờ ta, xin hãy chờ ta…"

Ngày Phong Dật rời kinh thành, các tiểu thư quý tộc kết thành đoàn đến tiễn hắn, có người còn chạy theo sau xe ngựa của hắn.

Tiểu thanh mai của nhà Thị lang từng bị ta bắt gặp khi đang hôn hắn trong con hẻm, nàng ta cưỡi ngựa chặn trước xe ngựa của hắn, khóc lóc nức nở:



"Phong Dật ca ca, chẳng phải chàng đã hứa sẽ cưới ta sao?"

"Tại sao phải xuất gia? Ta không ép chàng cho ta danh phận nữa, chàng đừng đi…"

Thiếu nữ ấy khóc như hoa lê đẫm mưa, dáng vẻ vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Nhìn nàng, ta chợt thấy bóng dáng chính mình trong quá khứ – vì Phong Dật mà lo được lo mất, để rồi bị tổn thương đến tột cùng.

Phong Dật liếc nhìn ta trong đoàn tiễn đưa, vẻ mặt thoáng hiện sự hoang mang.

Hắn cố lấy lại vẻ xa cách của người xuất gia, lạnh lùng nói với thiếu nữ ấy:

"Đừng bám theo ta nữa, ta đã đoạn tuyệt tình duyên."

Nhưng tiểu thư nhà Thị lang không chịu từ bỏ:

"Nhưng chàng đã hôn ta! Chúng ta đã xảy ra chuyện nam nữ với nhau rồi mà!"

Nàng nhìn theo ánh mắt của Phong Dật, phát hiện ra ta. Khuôn mặt nàng tái nhợt, như vừa hiểu ra điều gì.

"Công chúa cũng ở đây sao?"

"Thì ra ngày đó chàng hôn ta là để chọc tức nàng ta, muốn đuổi nàng ta đi?"

Từng giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, giọng nói mang theo nỗi đau khổ lẫn căm hận:

"Chàng đã nói ghét nhất là bị 'kẻ mù' ấy bám lấy, khiến chàng bị đám công tử khác cười nhạo, nên mới lấy ta làm bia đỡ đạn sao?"

"Phong Dật, chàng đúng là quá nhẫn tâm!"

Nàng ta nói xong, phẫn uất thúc ngựa bỏ đi.

Ta quay sang nói với phu xe:

"Chúng ta cũng về thôi."

Phong Dật không chút do dự, kéo theo vạt áo cà sa, đuổi theo xe ngựa của ta.

"Trường Ương, chúng ta quay lại đi!"



"Ta đã hối hận từ lâu rồi!"

"Ta đã sai khi làm tổn thương nàng, ta sẽ sửa đổi, sửa hết tất cả!"

Hắn vừa đuổi theo vừa thở hổn hển, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở:

"Ta có thể làm hòa thượng cả đời vì nàng, không gần gũi nữ sắc… Trường Ương, đừng hận ta, đừng rời bỏ ta!"

Ngày hôm đó, bất kể Phong Dật đuổi theo ta bao lâu, với giọng nghẹn ngào van xin ta quay lại, ta vẫn không cho xe ngựa dừng.

Sau cùng, khi hắn không thể đuổi kịp nữa, ngã nặng xuống đất, ta cũng không quay đầu nhìn.

Nghe nói, Phong Dật vẫn đứng đó rất lâu, m.á.u trên cánh tay nhuộm đỏ cả áo cà sa, cho đến khi bóng dáng xe ngựa của ta khuất hẳn.

Chỉ khi ấy, hắn mới chậm rãi bước về xe ngựa của mình, rời kinh đến ngôi chùa ngoài thành để tu hành.



Ngày Thượng Nguyên, kinh thành rực rỡ đèn hoa, ánh sáng trải dài như dòng sông, soi sáng cả bầu trời đêm.

Phong Triệt đứng chờ trước phủ công chúa, ánh mắt hắn phản chiếu ánh sáng của đèn lồng, lấp lánh như những ánh sao.

Ta khoác lên mình bộ áo váy họa tiết mai đỏ, đội mũ sa, bước đến trước mặt hắn.

"Điện hạ…"

Đôi mắt hắn chuyên chú, rực rỡ như muốn khắc ghi hình ảnh ta vào đáy lòng.

Dù hắn và Phong Dật giống nhau đến mức khó phân biệt, nhưng ta lại có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt.

Nụ cười của hắn, ánh mắt dịu dàng và chân thành khi nhìn ta… tất cả đều là duy nhất.

Phố xá đông đúc, dòng người chen chúc, Phong Triệt nắm lấy tay ta.

"Người đông quá, ta sợ lạc mất điện hạ, thất lễ rồi!" Hắn nói giọng trầm ổn, nhưng vành tai đỏ rực đã bán đứng sự ngượng ngùng.

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, ngón tay chai sần vì luyện kiếm chạm vào da thịt ta:

"Triệt ca ca, huynh đi đâu, ta theo đó. Sẽ không lạc mất đâu."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.