“Sở cô nương hẳn đang nghỉ ngơi tại viện tử của nữ quan.”
“Viện tử của nữ quan?” Cửu cô cô nheo mắt rồi nhướn mày nhìn nam nhân. “Các ngươi không ở cùng nhau? Ngươi chưa nói với nó?”
“Nói gì…” Dụ Thái vỡ lẽ nhưng đây chẳng phải chuyện đáng khoe khoang, hắn không muốn chưa đánh đã khai nên đành cứng ngắc đáp trả, “Dụ Thái không hiểu ý cô cô.”
“Thế mắt ta mù à? Ngươi là nội thị quan mà ôm người ta làm gì?”
Lời lẽ sắc bén của Cửu cô cô đâm ra máu, làm Dụ Thái chả có chốn dung thân.
“Ta vốn đâu quan tâm đúng sai, nghe đã thấy dị ứng, nhưng ta thấy rõ ngươi vì nha đầu kia mà canh cánh trong lòng. Chẳng phải ngươi về cung vì nó sao? Chứ không lẽ lại vì ham phú quý?”
Giờ Dụ Thái mới nhận ra người qua đường cũng biết tâm tư hắn từ lâu, đầu hắn cúi gằm và nội tâm rối như tơ vò. Hắn suýt nữa quỳ xuống, hai mắt khẩn thiết khi thỉnh cầu, “Nếu cô cô đã biết thì xin đừng nói với nàng. Sở cô nương đối đãi ta tử tế nhưng ta lại cất giấu tâm tư xấu xa, cô cô hãy coi như mình không biết gì đi.”
Cửu cô cô nhìn hắn lớn lên song chưa từng chứng kiến hắn hoảng loạn đến vậy, bà không khỏi cảm thấy thương xót. Trở thành hoạn quan là thân bất do kỷ nhưng thất tình lục ɖu͙ƈTruyenHD
là lẽ thường trêи đời. Gặp được cô nương mình thích thì nam nhân nào mà chẳng mở cờ trong bụng, thế nhưng Dụ Thái lại không phải nam nhân.
“Dụ Thái, ngươi nói thật với cô cô, ngươi thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để nha đầu kia làm đối thực?”
“Ta…”
Thấy hắn không phủ nhận ngay, Cửu cô cô mới nói tiếp, “Thế thì có gì đâu. Thay vì cả ngày lo lắng nó chịu khổ, ngươi cứ đón nó về phòng mà săn sóc. Nếu sợ nó mai sau ra cung hối hận thì ngươi kiểm soát tay chân để đừng chạm vào nó là được.”
Nữ tử kêu thảm thiết, con rồng chui hẳn vào cơ thể Lãnh Nguyệt Dao khiến nàng ấy hồn xiêu phách lạc. Sau tiếng thét chói tai ban đầu là sự im lặng tuyệt đối như ở dưới vực sâu hun hút.
Không ai hiểu trái tim hắn khó chịu còn hơn cả rớt vào chảo dầu nóng. Tại sao hắn lại gặp Sở Từ trong thân phận thái giám? Hoàng cung to lớn nên nếu hai người chỉ biết mặt nhau thôi đã tốt, đành này hắn lại động lòng. Hắn từng nghĩ đến chuyện từ bỏ nàng và kết liễu tấm thân tàn của mình tại hoàng lăng, nhưng khi gặp lại Sở Từ thì lòng hắn sản sinh nỗi sợ hãi xưa nay không hề tồn tại.
Hắn sợ mình không còn được gặp nàng.
Lúc âm thanh trong phòng ngừng lại thì đã quá nửa đêm, nến cũng cháy hết và bóng tối bao trùm căn phòng. Dụ Thái nghĩ tối nay thái tử sẽ không triệu kiến nữa bèn thay ca với thái giám chưởng sự. Chân hắn nhẹ nhàng đạp lên ánh trăng trêи mặt đất để trở về phòng riêng.
Trêи con đường tối om không một ánh đèn, gió lạnh quất vào mặt hắn như con dao róc da róc thịt. Mồ hôi trêи lưng Dụ Thái đã khô, hắn thẫn thờ bước đi giữa màn đêm.
Trong phòng ấm hơn hẳn ngoài kia, Sở Từ dõi theo hắn đốt đèn rồi đứng bất động. Hắn chả biểu hiện chút cảm xúc nào nên nàng nhìn không ra hắn cao hứng hay mất hứng. Thế là nỗi buồn dâng lên trong lòng nàng.
Sở Từ cũng không muốn hỏi cho ra nhẽ khi hắn cứ thất thần như vậy; hắn đã về trễ mà còn phải chịu giày vò thì sao ngủ được. Nàng nghĩ thông suốt bèn đặt tay nải xuống và đi đến chiếc giường phía bên kia tấm mành.
Nội thị quan thuộc hàng lục phẩm nên phòng ở tất nhiên tốt hơn, rộng rãi cũng như đầy đủ đồ vật cần thiết. Tuy không xa xỉ bằng Trường An nhưng có bàn ghế – là phòng đơn nữa – vậy là khá tốt rồi.
Dụ Thái mới về cung nên chăn vẫn mới tinh. Sở Từ lấy chăn đệm từ trong tay nải rồi trải ra, đồ của nàng mềm hơn nhiều.
Dụ Thái như đang chìm trong u tối, chỉ đến hồi thấy Sở Từ sắp xếp giường chiếu thì đầu óc hỗn loạn của hắn mới bừng tỉnh. Hắn nhanh chóng đặt nước trêи bếp lò rồi chạy tới giữ cánh tay đang trải đệm của nữ tử.
Sau khi đỡ nữ tử ngồi xuống ghế đẩu, đôi tay hắn trượt khỏi bờ vai nàng. Ánh mắt Dụ Thái phức tạp, hắn dịu dàng cất tiếng nhưng không dám ngẩng đầu, “Cô nương ngồi đi, để ta làm.”
“Khi chàng ở ngoài cung, ta không thể ngăn cản nỗi nhớ nhung. Lòng ta đã sớm tách biệt chàng với người xung quanh. Dụ Thái, ta muốn làm đối thực của chàng,” nữ tử thì thầm, nước mắt trào ra. Nàng ấm ức bảo, “Chàng im thin thít thế này khiến ta buồn lắm.”
Dụ Thái thấy nàng rơi lệ mà tim đau như cắt, ngón cái hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt chẳng ngừng rơi. Hắn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan; hắn muốn làm càn, muốn ôm lấy nàng, nhưng cơ thể khuyết tật này sao có thể…
“Ta…không được coi là…nam nhân. Mai sau cô nương sẽ…” Dụ Thái tự ti cúi đầu, hắn gian nan phun ra từ cuối cùng qua kẽ răng, “hối hận.”
“Không…” Sở Từ quật cường phản bác, khuôn mặt nhỏ chua xót nhăn lại, “ai biết chuyện tương lai chứ. Giống như ta không biết mình sẽ gặp chàng, cũng chẳng biết…để chàng vào lòng tự khi nào.”
Dụ Thái vốn đã mất sức chống cự nhưng khi nghe thấy lời thổ lộ này, hắn rốt cuộc không kiềm được mà ôm chặt nàng.
Không ai biết chuyện tương lai nhưng chí ít hiện tại hắn có thể bầu bạn bên nàng, nếu đã vậy thì hãy giao phó hết thảy cho trời cao đi.Chú thích
TruyenHD
Sở Từ đã nhận ra tình cảm bản thân nên đổi xưng hô từ đây nhé.
TruyenHD
Là một khái niệm Phật giáo. Thất tình là bảy sắc thái khác nhau của cảm xúc con người như vui, buồn. Lục ɖu͙ƈ là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn.