Anh chàng câu cá cảm thấy khó chịu đến mức muốn khóc, mũi cay xè. Rồi anh ta lục túi, lôi điện thoại ra với vẻ mặt tủi thân:
“Vậy tôi chuyển khoản cho cô, cô gói cho tôi một cân trà. Lát nữa tôi mang cốc của tôi qua, cô lại rót cho tôi một chén nữa nhé.”
Rót trà thì cũng được thôi, nhưng đã là kinh doanh thì phải có chút chiêu trò chứ.
Tống Đàm giả vờ khó xử: “Ấy dà, người khác đâu có làm thế.”
Anh chàng câu cá tức tối không chịu được:
“Người khác cũng đâu có bán trà một vạn một cân!”
!
!
Cả phòng livestream lập tức nổ tung.
Chu Lệ hít sâu một hơi, ngay cả Ngô Lôi cũng thu lại chút cảm giác buồn bã của mình, lúc này trợn tròn mắt nhìn.
Thế này có hợp lý không?
Nhưng Tống Đàm lại có vẻ như chuyện này quá đỗi bình thường:
“Nhưng hôm qua anh đứng nhất cơ mà, chẳng phải đã được uống thử một ấm rồi sao?”
Anh chàng câu cá cũng trố mắt: “Sao cô keo kiệt thế nhỉ?”
Đôi lúc, khách hàng thật là đáng yêu đến quá đáng.
Tống Đàm bật cười ha ha: “Được, được, lát nữa mang cốc qua đây. Ừ, xem như cảm ơn anh đã ủng hộ, lần sau đến câu cá, tặng anh thêm một con giun câu nhé.”
Lúc này, phần bình luận vốn im lặng đã bắt đầu trôi dần:
[Giun câu này là giun vàng hay giun bạc vậy?]
[Loại trà nào mà một vạn một cân, chẳng lẽ là Đại Hồng Bào Vũ Di?]
[Giờ người ở nông thôn cũng làm giá ghê thật.]
[Tôi chỉ thắc mắc, làm sao mà một vạn một cân, lão huynh này cũng chịu mua nhỉ? Người ngốc tiền nhiều?]
Giữa đống bình luận hỗn loạn đó, lại xen vào một nhóm người giọng điệu đầy chua chát:
[Bảo sao Kiều Kiều chưa bao giờ bán hàng cho chúng ta, hóa ra chẳng coi trọng sức mua của bọn mình.]
[Bảo sao Kiều Kiều nói nhà họ không thiếu tiền, nếu nhà tôi trà mà một vạn một cân, tôi cũng không thiếu tiền.]
[Người trước, nhà cậu cứ mạnh dạn bán trà một vạn một cân đi, xem có ai mua không?]
[??? Các người có vấn đề gì không vậy, trà một vạn một cân cũng mang ra bàn thật à? Đây rõ ràng là diễn kịch mà. Tôi bảo sao hôm nay livestream cứ kỳ quái thế.]
[Thôi nào, không có tiền trong túi thì cái gì cũng thấy là diễn kịch. Người ta có bắt các người mua đâu?]
[Thêm liên kết đi!]
[Streamer, nhắn với em họ cô một câu, tôi từ bên Kiều Kiều qua, có cân nhắc bán thử gói một gram không?]
Trời đất, một câu này suýt làm Chu Lệ tăng huyết áp.
Nhắn xong thì anh theo dõi tôi?
Thế tôi là gì? Cột thu phát tín hiệu à?
Chu Lệ bực bội đến nghẹn ngào!
Nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn truyền đạt lại lời ấy. Giờ đây, mắt không rời khỏi số lượt xem trên màn hình, thấy con số thực sự tăng lên hơn 30 lượt, cuối cùng lòng cũng thoáng thỏa mãn.
Tống Đàm hơi do dự:
“Việc này còn phải đóng gói gửi đi, có chút phiền phức.”
Chủ yếu là trước giờ cô không quá gấp rút kiếm tiền, việc bán lẻ lặt vặt thế này, thứ nhất dễ lộn xộn, thứ hai cũng chưa tìm được cơ hội tốt.
Hiện tại liệu có phải là thời điểm thích hợp?
Tống Đàm bắt đầu suy tính.
Ngô Lôi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Anh ta chưa từng thấy ai làm ăn kém cỏi hơn em họ của mình!
Cảnh sắc hoa đào đẹp đến thế không biết tận dụng để thu hút người xem, lại không nghĩ đến việc livestream bán hàng. Giờ có người sẵn sàng yêu cầu thử trà, cô vẫn không nghĩ đến việc tổ chức một đợt khuyến mãi!
“Rượu ngon cũng sợ ngõ hẹp!”
Anh ta nghiêm túc nói:
“Em cho trà làm ‘trả phí vận chuyển để dùng thử’ xem, chất lượng tốt thì còn lo không ai mua sao?”
Trả phí vận chuyển để dùng thử (*)?
(*) Dùng thử trả tiền sau là mô hình mua sắm đáng giá do Trung tâm thử nghiệm Taobao triển khai dành cho hàng tiêu dùng nhanh (chẳng hạn như nhu yếu phẩm hàng ngày, mỹ phẩm, thực phẩm, hàng tiêu dùng hàng ngày, v.v.) “chỉ cần trả bưu phí và nhận được nó miễn phí.” Người dùng chỉ cần trả một khoản phí bưu điện thấp để đăng ký thành công sản phẩm dùng thử ngay lập tức – Nguồn Baidu.
Tống Đàm nhìn anh họ như kẻ đầu óc đã hỏng, ánh mắt đầy ngờ vực.
Anh ta làm thế nào mà lần nào đưa ra ý kiến cũng sai lệch thế này?
“Anh nhìn em xem, trà này có ai không mua sao?”
Lúc này anh chàng câu cá cũng nhìn Ngô Lôi bằng ánh mắt bất mãn, nếu tổ chức ‘trả phí vận chuyển để dùng thử’, chẳng phải một vạn đồng anh ta đã chi để mua trà sẽ thành ra rất uổng phí sao?
Khinh ai vậy chứ?!
Anh ta lập tức tỏ ra đồng tình: “Đúng rồi, Tống lão bản, trà nhà cô chất lượng tốt thế, căn bản không cần lo không bán được, đừng để ý đến bọn họ.”
Nhưng Tống Đàm đã suy nghĩ xong, nhân viên giao hàng cũng đến tận nhà rồi.
Đã đến đây rồi, chỉ có một hai trăm món hàng, chẳng phải hơi ít sao?
Hay là…
“Thôi được,” cô ghé vào phòng livestream của Châu Lệ:
“Chốc nữa tôi sẽ cho lên một gói thử 1 gram trà ở chỗ Kiều Kiều, không miễn phí vận chuyển đâu, ai muốn mua thì cứ đặt nhé.”
Trời đất!
Fan của Kiều Kiều rưng rưng nước mắt, không phụ lòng họ canh mãi trong livestream nhà khác lâu như vậy, cuối cùng chờ được link sản phẩm, không dễ dàng chút nào!
Khoan đã, có gì đó không đúng thì phải?
Tiền là do họ bỏ ra mà, sao lại thành ra đi cầu xin người ta thế này?
Châu Lệ nhìn số người xem của mình tụt không phanh, suýt chút nữa uất ức khóc thành tiếng. Cả sáng nay lăn lộn để làm gì chứ?
Là năm tháng mài mòn sức lực, lại giúp người khác làm áo cưới sao?
Tống Đàm lại mỉm cười: “Anh họ, chị Lệ, cảm ơn hai người đã giúp tôi quảng bá, chốc nữa mỗi người cũng nhận được một phần thử nhé.”
Ngô Lôi nhìn sắc mặt của Châu Lệ, ngập ngừng hỏi: “Một gram ấy à?”
Tống Đàm: “…”
“Chứ không thì sao?”
Chuyện này cũng là vì nể mặt cậu cả, chứ không thì với cái màn bày vẽ của hai người hôm nay, đúng là đáng đời mà.
Châu Lệ đỏ hoe mắt, cuối cùng không nhịn nổi nữa, bật khóc, tắt livestream, rồi xuống núi.
Dưới chân núi, Kiều Kiều vẫn đang cắm cúi nấu ăn, không gian livestream đã ngập tràn bầu không khí ấm áp. Bỗng nhiên, một loạt người chen vào phòng chat.
.[Nhanh lên, nhanh lên, gắn liên kết!]
[Chủ phòng, liên kết đâu rồi, ví tiền của tôi đã sẵn sàng lắm rồi đây.]
[Liên kết gì cơ? Mọi người có nhầm không đấy?]
[Không nhầm đâu! Chị tiên nữ đã bảo là phải gắn liên kết mà!]
[!
! Hoan hô—à không, ý tôi là, cuối cùng cũng lộ diện rồi!]
Không trông mong gì vào Kiều Kiều được nữa, Tần Quân tự mình bắt đầu tìm hiểu cách gắn liên kết trong phòng livestream này.
“Trương Yến Bình!” Anh ta nhanh chóng gọi: “Gắn liên kết lên đi, mọi người chuẩn bị livestream bán hàng rồi.”
Hả?
Nhanh vậy sao?!
Nhìn số lượng người xem livestream tăng vọt, dù phần lớn là người từ phòng của Chu Lệ qua góp mặt cho vui, chưa chắc sẽ mua.
Nhưng hai người trao đổi ánh mắt, rồi nghiêm túc gắn liên kết lên.
Cảm tạ trời đất, Trương Yến Bình thở phào nhẹ nhõm, may mà cửa hàng Taobao của Tống Đàm dù ảnh chưa chỉnh xong, nhưng cũng có liên kết để đặt hàng.
Ôi, nói đến chuyện ảnh chụp, mấy ông chú câu cá cũng thật quá tận tâm, chụp ảnh còn phải chỉnh sửa hậu kỳ, thật chu đáo!
Chu đáo đến mức quá mức.
Mọi người trong phòng livestream không chịu di chuyển lấy một chút, và cuối cùng, Trương Yến Bình cũng gắn được liên kết dù còn vụng về.
Dù không có hình ảnh hay thông tin chi tiết, nhưng ít ra cũng có trang thanh toán, đúng không?
Không biết tại sao, mọi người trong phòng livestream lại có chút cảm động.
Họ không ngần ngại đặt hàng:
Chỉ 20 tệ thôi, ồ, cộng thêm phí vận chuyển là 30 à? Thôi kệ đi! Chỉ 30 tệ thôi mà? Mua luôn!
Nhưng mà…
[Sao lại giới hạn chỉ mua một phần thôi nhỉ?]
Tống Đàm vừa bước vào sân, đã nghe thấy Trương Yến Bình giải thích với mọi người:
“Mọi người à, tôi biết có người không tin, nhưng trà của chúng tôi thật sự không lo thiếu người mua.”
“Xem như ưu đãi cho mọi người đã đồng hành cùng Kiều Kiều bao lâu nay, nên mới có ưu đãi này…”
Anh không biết mình đã lướt qua bao nhiêu phòng livestream, nhưng câu nói thì cứ tuôn ra tự nhiên:
“Giới hạn một phần là để nói với mọi người rằng, chúng tôi thật sự không phải vì bán hàng mà để Kiều Kiều livestream. Các bạn cũng biết, cậu bé này, có người xem là đã vui lắm rồi.”
“Ai muốn mua thì mua một phần về thử. Tôi thề rằng sẽ không hối hận đâu.”
“Ai không muốn thì cứ ở lại xem livestream cùng Kiều Kiều, bọn tôi cũng vô cùng cảm kích.”
“Vậy đó, đồ tốt thì mọi người nếm thử thôi, biết mùi vị là được. Chi thêm tiền thì không cần thiết.”
Lời nói của anh, đúng là hơi mâu thuẫn nhỉ?
Đồ tốt, chi thêm tiền, không cần thiết.
Nhưng phải nói rằng, mấy câu đối thoại ấy lại khiến mọi người bớt ngại ngần với món hàng giá 30 tệ này.
30 tệ, không nhiều mà cũng không ít, chỉ bằng một cốc cà phê thôi.
Thử một lần xem sao?
Những người chờ trong phòng livestream cuối cùng cũng có cơ hội chi tiền, và lượng theo dõi vẫn tăng đều.
Tần Quân nhìn số liệu, không khỏi hít một hơi lạnh.
5300 lượt theo dõi, doanh số 4100 đơn!
Độ trung thành của fan này, toàn nền tảng livestream còn ai hơn được chứ?!