Tống Đàm đôi lúc cảm thấy, có lẽ chút linh khí mà cô truyền cho Đại Bạch thực sự quá mạnh so với tầm vóc của nó, đến mức dạo gần đây nó lại cao lớn và khỏe khoắn hơn rất nhiều.
Hiện giờ, chỉ cần đứng đó "quác quác" vài tiếng, đôi cánh nhỏ đập phành phạch, con c.h.ó đen to lớn nhà khác trong làng nhìn thấy cũng phải cụp đuôi lùi sang hai bước.
Nó đứng trong chuồng gà, dáng vẻ to lớn khiến đám gà con lông xù xì ngước nhìn lên trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Cánh nó vươn ra, ánh mắt đậu đậu nhỏ đầy vẻ dữ tợn, làm Kiều Kiều sững người một lát.
Rồi cậu mới hỏi:
"Đại Bạch, em đang làm gì vậy?"
Nghe thấy tiếng chủ nhân, Đại Bạch mới "quác" một tiếng, sau đó vỗ cánh phành phạch, lao đầu vào lòng Kiều Kiều như một đứa bé đội mũ vàng.
Từ cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn của ngỗng, nước mắt chảy ròng ròng, trông cứ như chịu oan ức to lớn nào đó.
Kiều Kiều đang định vuốt ve an ủi nó thì bỗng thấy Đại Bạch dường như lấy lại được dũng khí. Lúc này, nó lại lao thẳng cánh vào chuồng gà lần nữa!
Chuồng gà này là ngôi nhà gạch đỏ nho nhỏ, được cha con Tống Hữu Đức xây hồi đầu xuân. Ngôi nhà nhỏ để giữ ấm ban đêm, còn thức ăn nước uống thì đặt dưới mái hiên ngoài.
Bình thường, đám gà chạy khắp núi sau, với hàng rào cao vây quanh, cộng thêm Đại Bạch và Đại Vương trông coi, nên không lo bị chồn hay kẻ trộm bắt.
Chúng ăn nhiều, chạy nhiều, thải nhiều, Tống Đàm đã bao lần tưởng tượng mùi vị của chúng khi được nấu trong nồi.
Hôm nay, đám gà con đều đứng ngoài mái hiên, trong ổ gà tối om. Kiều Kiều vừa cúi đầu định nhìn vào thì Đại Bạch đã "quác" một tiếng, duỗi dài cổ lao thẳng vào.
Vì miệng ổ gà được làm nhỏ để tiện bắt gà, nên cái m.ô.n.g béo ú của nó vẫn bị kẹt lại.
Nhưng điều đó không cản được Đại Bạch thành công chui vào.
Bên trong vang lên những âm thanh kỳ lạ "gù gù, quác quác", chẳng bao lâu sau, chỉ thấy mỏ Đại Bạch ngoạm c.h.ặ.t lấy cổ một vật lông xù, từng bước kéo ra ngoài!
Kẻ đó đầu tròn, mỏ nhọn nhỏ, trên đỉnh đầu trắng muốt, dưới mắt có hai vệt trắng như giọt sương. Bộ lông trên mình hoa lốm đốm.
Kéo đi xa rồi, đuôi dài vẫn còn mắc trong chuồng chưa lộ hẳn ra ngoài...
Kiều Kiều sững sờ.
Cậu nhìn chằm chằm, rồi thấy Đại Bạch "quác" một tiếng buông mỏ. Con vật nhỏ rũ đầu, thân mình co lại, bộ lông xù nhưng chẳng dám nhúc nhích.
Mấy chiếc lông đuôi dài lê lết trên đất, trông vừa đáng thương lại vừa quen quen.
Kiều Kiều ngây ra một lúc lâu.
Đây chẳng phải là con chim trí đuôi dài bị Tam Bảo và Tứ Bảo đè trong vườn rau mấy ngày trước sao?
Sao lại ở trong ổ gà?
Cậu ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát con chim trĩ, nó cũng chăm chú nhìn lại. Người và gà nhìn nhau, chẳng mấy chốc mà cả hai đều lác mắt, đôi đồng tử tụ vào giữa.
Cho đến khi Đại Bạch "quác" một tiếng, mạnh bạo vỗ cánh lên "đồng bọn" của mình, Kiều Kiều mới sực tỉnh, bối rối xoay vòng:
"Anh... anh đi tìm chị đã!"
Cậu bỏ cả hai xô, không cho lợn ăn, không chăm Đại Vương và Đại Bạch nữa, phóng như bay về nhà.
Hiện đang ở nhà ông nội, cậu chạy một lúc mới kéo được người ra. Nghe nói có chim trĩ trong ổ gà, cả nhà từ già đến trẻ đều túm tụm lại xem.
Trước bao ánh mắt dõi theo, con chim trĩ đuôi dài vẫn ngoan ngoãn như một lão nông ngồi trong ruộng, bất động.
Thấy đông người, nó chỉ phát ra một tiếng "gù" giống hệt lúc trong vườn rau.
Nó dường như đã tê liệt, còn cúi đầu mổ vào cỏ dưới chân, không biết lại nuốt phải thứ gì.
Lúc này, ngay cả Tống Đàm cũng hơi cạn lời:
“Con chim trĩ này có phải là con chúng ta thấy ở ruộng rau không?”
“Tôi thấy giống đó.” Ngô Lan trầm ngâm đáp, “Nhìn cách nó ăn uống kìa, y hệt con trong ruộng rau.”
Trương Yến Bình đứng phía sau chợt hỏi đầy u uất: “Nhưng sao nó lại ở trong chuồng gà? Gì chứ? Tự do không quan trọng à?”
Mọi người nhìn nhau đầy khó hiểu.
Tống Đàm: …
Cô mơ hồ đoán được. Không lẽ vì cô ngày ngày đem rau thừa, lá rau, rễ rau cho gà ăn, mà hấp dẫn con chim trĩ này đến?
Dẫu sao, trong ruộng rau có vài món ngon, lũ gà tranh nhau ăn còn không đủ no bụng.
Nhưng nếu chuyển qua chuồng gà này, mỗi ngày cùng ăn cùng uống với gà nhà, chất lượng không bằng rau trong ruộng nhưng số lượng lại bù vào!
Không thấy mấy ngày, cái đầu của nó nhìn còn tròn trịa hơn rồi!
Nhưng vấn đề là, chim trĩ đuôi dài thì đẹp thật đấy, nhưng sống trong chuồng gà, cái đuôi dài đó có thể duỗi ra không lại là chuyện khác. Chưa kể nó có làm ảnh hưởng đến mấy con gà khác không nữa!
Nhưng nếu đuổi đi, núi này đâu có rào hết lại, chim trĩ thì bay nhảy khỏe, nó muốn đến thì đến thôi!
Tống Đàm khổ sở móc điện thoại ra:
“Để tôi báo cáo với cô bí thư một chút.”
Cô nhắm vào con chim trĩ ngoan ngoãn quá mức kia, “tách” một tiếng chụp ảnh, rồi lập tức liên lạc.
Không bao lâu, tin nhắn âm thanh từ bí thư thôn gửi đến: “Mọi người đừng động vào, đừng làm hại con chim trĩ này, đây là động vật được bảo vệ. Nếu thả được thì cứ thả!”
Nói thì dễ, nếu thả được thì cô cần gì báo cáo chứ?
Chim trĩ đuôi dài không phải là hiếm, nhưng cũng không nhiều.
Tống Đàm kể rõ sự tình, bí thư thôn bên kia im lặng hồi lâu.
Mãi một lúc sau, chỉ gửi lại một câu:
“Chờ chút, tôi đến ngay.”
Trụ sở thôn cách đây một đoạn, Tống Đàm tưởng sẽ phải chờ lâu, không ngờ bí thư lại lái xe thẳng tới.
Khi cô leo lên nhìn ra phía sau núi, cũng sững sờ:
“Thật không phải các người bắt nó về à?”
“Tôi bắt nó làm gì?” Tống Đàm bất đắc dĩ, “Không ăn được, cũng không nuôi được, đẹp thì đẹp nhưng ích lợi gì?”
“Nhưng giờ nó ở chuồng gà nhà tôi, nhiều người đứng nhìn nó như vậy mà cũng không đi. Nói thật, lần trước ở ruộng rau nó đã bị hai con c.h.ó giữ lại rồi, hôm nay lại chui vào chuồng gà, rõ ràng muốn định cư luôn đây mà!”
“Khoan đã,” bí thư thôn ngăn cô lại, “chó nhà các người còn bắt cả chim trĩ đuôi dài? Cần phải giáo dục nghiêm túc!”
Ngẫm nghĩ một lúc, cô ấy lại hỏi: “Sao cô chắc đây là con ở ruộng?”
Không thể là hai con khác nhau sao?
Tống Đàm ban đầu cũng không chắc.
Nhưng nhìn kỹ, sau đầu con này có một sợi lông trắng vểnh ra ngoài rất đặc biệt, thế là cô dám khẳng định.
Hay thật đấy!
Bí thư thôn cũng đau đầu: “Cô thử đuổi nó ra ngoài rào xem sao…”
Tống Đàm bước lên hai bước, túm cổ con chim trĩ, rồi quăng mạnh ra ngoài rào lưới.
Bí thư thôn giật mình, lo lắng nói lớn: “Cẩn thận một chút! Đây là động vật cấp quốc gia! Nể mặt nó đi!”
Nhưng chưa nói hết câu, con chim trĩ bị quăng ra đã vỗ cánh “phạch phạch” giữa không trung, rồi kêu “gù gù” hai tiếng, lại nhảy phốc trở vào chuồng gà.
Thậm chí lần này nó không nằm xuống, mà nghênh ngang đi tới chỗ máng nước, uống mấy ngụm rồi mới ung dung ngồi lại.