Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 304: Chuyến phát nhanh đến biên cương.



Đội trưởng công trình cảm thấy mất mặt, không dám hái nhiều, chỉ miễn cưỡng ngắt khoảng hai cân anh đào, rồi vội vã quay về công xưởng.

Ngẩng đầu lên, anh ta lại thấy trong xưởng có một chàng trai trẻ đang ngồi thu lu, bộ dạng khá chán nản. Anh ta giật mình hỏi:

“Cậu làm gì thế? Việc xong cả rồi cơ mà? Sao còn chưa về?”

Anh chàng lái máy xúc với vẻ mặt đau khổ nói:

“Anh không hiểu đâu. Đã đến đây rồi, không ăn một bữa, em không cam lòng!”

Nói rồi quay đầu, hít hít mũi:

“Anh cầm gì đấy?”

Đội trưởng công trình giật mình, vội đưa túi ra sau lưng, đáp ngay:

“Không có gì đâu. Việc cậu xong rồi thì về đi. Có việc gì sau này tôi sẽ gọi.”

Anh chàng nhìn anh ta đầy nghi hoặc, rồi không nhịn được mà tiến lại gần:

“Chắc chắn là có gì rồi!”

Sau đó mắt sáng lên:

“Anh đi hái anh đào đúng không? Cho em ăn một quả thôi!”

Đội trưởng công trình cảm thấy bất lực. Dù sao cũng là đội trưởng công trình, thế mà một chàng trai trẻ như thế lại không biết tôn trọng!

Anh ta nhăn nhó hồi lâu, cuối cùng lấy từ túi ra một chùm anh đào ba quả đỏ mọng đưa cho cậu ta.

Vừa nghĩ nếu cậu này đòi thêm thì phải từ chối thế nào, anh ta đã thấy cậu nhóc kia ăn ngay tại chỗ, mắt sáng rực, còn thở dài thườn thượt:

“Đúng là vị này! Ngon quá! Không ăn một bữa thì em không cam lòng!”

“Anh rõ ràng cũng thích, em bảo đi bàn bạc chuyện ăn uống với nhà họ, anh còn không chịu…”

Đội trưởng công trình cảm thấy lo lắng trong lòng.

“Ý cậu là gì? Nhà này chẳng phải chỉ mỗi anh đào là tốt thôi sao?”

“Sao có thể thế được?”

Anh chàng liếc nhìn anh ta:

“Em nói cho anh nghe, hôm trước em mở rộng một vạt đất phía sau núi trồng đào, mấy cây đào nhà họ chắc cũng không tệ. Hơn nữa, không chỉ có rau dại mọc ở mé ruộng, mà bất kể là thứ gì trong vườn, cũng đều rất ngon.”

“Trong mấy ngày em làm việc ở đây,” cậu ta thở dài, ánh mắt mơ màng, “cuộc sống phải nói là tuyệt vời.”

Đội trưởng công trình…

Anh ta nhìn túi anh đào trong tay mà do dự.

Chỉ một chùm anh đào thôi đã ngon đến vậy, huống hồ là cơm canh…

Cầm túi nhựa trong tay, anh ta liền quay đầu đi thẳng ra ngoài:

“Tôi chợt nhớ ra, bản thiết kế căn nhà này có chỗ chưa thảo luận rõ, phải đến tận nơi hỏi một chút.”

Đi được nửa đường, anh ta lại quay về, lấy chìa khóa xe, cất chùm anh đào vào xe định ăn sau khi xong việc. Rồi anh ta rút ra một bao thuốc lá.



Nghĩ cũng lạ, bản thân xây nhà cho bao nhiêu người, thường là chủ nhà đem thuốc đến mời. Đến nhà này, lại là anh ta phải mang thuốc đi…

Đồ ăn ngon thật sự quá đỉnh!

Vừa chuẩn bị đóng cửa xe, chợt thấy chàng trai lái máy xúc bám vào cửa xe:

“Anh cho em đi cùng với. Em ăn xong bữa này rồi về, chắc chắn về luôn!”

Đội trưởng công trình…

Nhưng trên đường đi, anh ta lại không nhịn được hỏi:

“Cậu với hai anh em khách hàng nhà này chắc cũng tầm tuổi nhau. Cậu gọi tôi là anh, họ gọi tôi là chú, tôi gọi bố họ là anh cả. Thế vai vế này có gì không đúng nhỉ?”

Chàng trai lái máy xúc ngập ngừng nhìn anh ta:

“Anh ơi, có phải là do anh trông già quá không?”

“Anh xem, da anh đen sạm, mặt đầy nếp nhăn, người thì hơi mập ra, nhìn già đi mấy tuổi. Anh xem chú Tống, tinh thần sáng láng, tóc đen bóng mượt, nhìn đâu ra vẻ gì già? Chẳng trách mấy cô gái nhà đó ngại gọi anh là anh.”

Đội trưởng công trình…

Cậu thanh niên to lớn, sao lại khéo mồm đến thế chứ!

---

Cùng lúc đó, Tống Thư Lượng, con trai của ông chú Bảy, cũng vừa nhận được bưu kiện của mình.

Nơi này thuộc khu vực không được miễn phí vận chuyển, gói hàng này là do ông chú Bảy bỏ ra một số tiền lớn, qua nhiều lần chuyển giao mới đến tay anh.

Năm nay anh đã 40 tuổi, hai cô con gái cũng đều mười mấy tuổi, và gần mười năm nay chưa từng về quê.

Giờ nhìn thấy gói hàng đến từ quê nhà, cảm giác hoài niệm dâng trào vượt xa sự tò mò về nội dung bên trong.

Đúng lúc hai đứa nhỏ chạy ùa về, tay ôm một quả dưa hấu lớn.

Tháng năm, tháng sáu, trái cây ở vùng biên cương này chưa chín nhiều, phổ biến nhất cũng chỉ có mơ, nho, lê thơm và dưa hấu, nhà nào nhà nấy đều không thiếu những loại này.

Thấy gói hàng, hai đứa trẻ tỏ ra rất phấn khích.

“Bố, bố mua gì vậy?”

Ở đây, chuyện mua sắm qua mạng luôn kết thúc bằng việc từ bỏ vì chi phí vận chuyển quá cao.

Nay đột nhiên xuất hiện một gói hàng lớn thế này, thật sự rất mới lạ.

Tống Thư Lượng đón lấy quả dưa hấu:

“Các con mở đi, là ông nội gửi qua đấy.”

“Ôi trời!”

Hai đứa trẻ reo lên sung sướng.

Chúng lớn thế này rồi, nhưng chưa từng gặp ông nội bao giờ!

Quê nhà quá xa, năm đó Tống Thư Lượng đã từng về nhưng lúc đó hai đứa còn nhỏ, mang theo không tiện, nên đành để chúng ở lại.

May mà mấy năm gần đây công nghệ phát triển, gọi video qua WeChat, gửi lì xì trực tuyến, nên cũng không để bọn trẻ quá xa lạ với ông nội.

Giờ đây, khi hai đứa mở gói hàng, nhìn thấy những thứ được gói ghém bên trong, đầu tiên là reo lên kinh ngạc, sau đó lại hơi thất vọng.



“Tại sao ông nội lại gửi mật ong? Chỗ mình mật ong cũng ngon lắm mà!”

“Kiều Lê Bàng, đây là tấm lòng của ông nội.”

Vợ của Tống Thư Lượng cầm con d.a.o bổ dưa hấu bước ra, cô là một cô gái lai, mắt to, vô cùng xinh đẹp. Cha là người vùng biên cương, mẹ cũng là người từ nơi khác giống như Tống Thư Lượng, cuối cùng đều ở lại đây sinh sống.

Hai đứa trẻ vì vậy không chỉ có tên tiếng Hán mà còn có cả tên địa phương.

Cô con gái lớn, Kiều Lê Bàng, cười hì hì, tiếp tục cùng em gái tháo phần còn lại của gói hàng.

“Cha, cái này lớn thế! Là gì vậy ạ?”

Nhưng không nặng lắm, nếu không phí vận chuyển sẽ rất đắt.

Tống Thư Lượng bước tới xem:

“Đây là tuyết nhĩ.”

Anh nhìn những bông tuyết nhĩ khô hơi ngả vàng, kích thước không đều, cúi xuống ngửi thử, sau đó ánh mắt dần lộ vẻ vui mừng, quả nhiên, với sự khó tính của cha anh, đồ gửi đến chắc chắn không phải loại tầm thường.

Cô con gái nhỏ, A Phủ Lê, tò mò hỏi:

“Sao nó không giống loại bán ở chợ?”

Cái này nhỏ hơn, cũng không tròn trịa đẹp mắt như thế.

Tống Thư Lượng xoa đầu cô bé:

“Bởi vì đây là tuyết nhĩ từ cây sồi, loại này chất lượng tốt hơn, hương vị cũng ngon hơn loại ngoài chợ.”

“Tối nay nấu canh tuyết nhĩ nhé? Trước tiên ngâm mềm đã.”

Vợ anh đi đến nói:

“Để em lên Douyin tìm video hướng dẫn nấu canh.”

Ở đây ăn t.hịt là chủ yếu, mấy món ngọt như canh ít được làm, nên để chắc chắn, tốt nhất cứ xem hướng dẫn.

“Được đấy!”

Tống Thư Lượng tiện tay mở nắp mật ong:

“Nếm thử mật ong ông nội gửi xem, biết đâu ngon hơn mật ong ở đây.”

Hương mật ong thoảng ra giữa bầu không khí khô ráo. Hai cô bé khẽ ngửi, rồi cầm hũ thủy tinh, ngoan ngoãn ngồi một bên thưởng thức.

Dưới đáy thùng là hai hộp trà được đóng gói đơn giản.

Lần này, Tống Thư Lượng thực sự bất ngờ.

Xa quê đã nhiều năm, dù anh không quá cầu kỳ trong chuyện ăn uống, nhưng đôi khi vẫn nhớ hương vị quê nhà.

Dĩ nhiên, chuyện có ăn quen được nữa hay không lại là vấn đề khác.

Ở đây thường ăn t.hịt nhiều, lâu ngày không khỏi cảm thấy ngấy. Trước đây, cha anh cũng từng gửi trà quê, tuy không nổi tiếng nhưng đủ ngon.

Giờ lại có thêm hai hộp trà lớn, chắc chắn là trà mới của năm nay rồi!

Anh háo hức mở ngay gói trà.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.