Nhưng lúc này anh nhận ra hai người đang nằm trên giường vẫn chưa chịu dậy. Cũng phải tối qua tận khuya họ còn nói chuyện với nhau. Bây giờ cũng chỉ mới hơn 5h sáng, họ chưa dậy là đúng.
Nhưng ở bên ngoài, phu nhân Trịnh đã đến từ sớm, bà ấy chuẩn bị một ít đồ bổ cho con gái, hôm qua hứa là sáng nay sẽ mang đến, nhưng không ngờ lại tới sớm như vậy. Nên Huỳnh Tông Trạch mới định vào thông báo.
Cả hai người đứng trước cửa nhìn nhau một lúc, thấy họ ngủ ngon như vậy nên cũng không muốn đánh thức, bà ấy định đưa đồ cho Tông Trạch rồi về trước, trưa nay sẽ lại ghé, vì ở nhà có chút việc, chủ tịch dạo gần đây hay bận bịu việc ở công ty, nên việc ở nhà toàn bộ phu nhân phải trông nôm hết.
Huỳnh Thiên Minh tai rất thính nên dễ dàng cảm nhận được âm thanh xung quanh, anh biết có người đến liền mở mắt ra, thấy mẹ vợ đang đứng ở cửa, anh nhẹ nhàng đặt cô qua một bên, rồi xuống giường.
Cô vẫn còn ngủ, vì anh cẩn trọng nên không làm cô tỉnh giấc giữa chừng. Anh đi ra phía cửa chào mẹ.
Mẹ đến sớm vậy ạ.
“ Hôm qua được con thông báo Tiểu Thư tỉnh dậy rồi. Mẹ còn muốn đến ngay lúc đó luôn đấy. Ừm mẹ chuẩn bị một ít đồ ăn tẩm bổ cho hai đứa này” bà ấy dúi vào tay Huỳnh Thiên Minh.
Anh nhìn túi đồ có hơi nặng liền biết mẹ vợ nấu rất nhiều món, nhưng cô mới tỉnh lại, cũng không ăn được nhiều, chỉ có thể ăn được mấy món dặm như cháo hoặc súp thôi.
“ Mẹ không cần phải cất công vậy đâu ạ. Cô ấy chưa ăn được nhiều đâu mẹ, nấu nhiều thế này bỏ thì phí ạ.
“Cả con nữa mà. Con là đàn ông phải ăn nhiều một chút cho mau khoẻ. Con còn phải chăm sóc cho Tiểu Thư, vất vả lắm. Đừng để bản thân gục ngã”
Huỳnh Thiên Minh lại đưa sang cho Tông Trạch, để cậu ta đi hâm nóng lại.
‘Một lúc nữa...đợi cô ấy tỉnh lại. Cậu đi hâm nóng số đồ ăn này.”
“ Vâng Phó Tổng.”
“ À đúng rồi. Việc ở công ty, mấy hôm nay phải nhờ cậu trông chừng giúp tôi rồi.”
Anh yên tâm. Việc ở công ty, đã được phó thác hết. Anh cứ việc yên tâm nghĩ ngơi thôi.”
Huỳnh Thiên Minh gật đầu đồng ý. Xem ra anh phải nghĩ phép dài hạn rồi.
“ Mẹ vào trong với cô ấy đi. Để con gọi cô ấy.”
Phu nhân liền ngăn cản anh lại, cô ngủ được mà mừng rồi, như vậy mới tốt cho sức khoẻ.
"
‘Không cần đâu, cứ cho nó ngủ đi. Mẹ đến thăm sau cũng được.”
“ Vậy bây giờ mẹ về sao?”
“ Ừm. Mẹ về nhà có chút chuyện
Bà ấy chào tạm biệt rồi rời đi ngay, Huỳnh Thiên Minh nhìn số đồ mà Tông
Trạch đang cầm rồi nói.
' Trưa nay ăn cùng đi.”
“ Tôi đâu có bị thương đâu chứ? Cái này là dành cho anh và cô Trịnh.”
“ Cậu nghĩ chúng tôi ăn hết số này được à? Đồ của mẹ vợ nấu, tôi và cô ấy ăn không hết thì cậu phải ăn hết. Không được phụ lòng mẹ vợ của tôi.”
Huỳnh Tông Trạch trố mắt nhìn anh, lý lẽ gì đây, rõ là mẹ vợ của anh chứ đâu phải mẹ vợ của cậu ta. Nhưng bất mãn cũng không làm được gì, dù gì anh cũng chỉ là trợ lý kim bảo mẫu tạm thời...
Huỳnh Tông Trạch vừa hâm nóng xong hết đồ ăn, cậu ta mang vào đặt lên
bàn. Lúc này cô cũng đã tỉnh, Huỳnh Thiên Minh chuẩn bị đồ cho cô vệ sinh cá nhân, anh chu đáo còn hơn là chăm cả em bé.
Anh còn tự tay đánh răng cho cô, cảm giác được người khác lo tận răng, phục
vụ tận giường như vậy, đúng là làm cho người ta khó quen mà.
"
‘Chưa bao giờ em lại cảm thấy bản thân vô dụng như vậy. Có tay nhưng lại không dùng được”
“ Sao lại nói như vậy. Hãy xem như cho cơ thể em nghĩ ngơi một thời gian đi. Chắc là ông trời muốn thử thách lòng chung thuỷ của anh.”
‘Chung thuỷ?”
“ Ừm. Đây cũng là cơ hội để anh chứng tỏ lòng chung thuỷ. Dù em có như thế nào anh cũng sẽ không bỏ rơi em, chúng ta sẽ không xa nhau nữa.”
Huỳnh Tông Trạch đang rót nước nóng nhưng cũng bị phân tâm, suýt chút nữa thì cậu ta làm phỏng cả tay mình rồi.
“ Ayda..”_nước tràn ra ly khiến cậu ta quýnh quáng.
“ Chú ý một chút đi. Thêm cậu bị thương nữa thì không ai chăm sóc cho hai chúng tôi đấy.”_Huỳnh Thiên Minh nói.
“ Tôi không sợ bị thương. Tôi sợ mình sẽ chết ngất trong sự ngọt ngào này mất. Thế nên tôi xin phép ra ngoài nhé Phó Tổng. Anh và cô Trịnh dùng bữa vui vẻ.”
“ Cậu ta đang nói gì vậy?”_anh ngơ ngác nhìn Tông Trạch rời đi.
Cô cũng cảm thấy quá sến, ý của Tông Trạch là anh ta ở đây ngày nào cũng nghe những lời ngọt ngào của Huỳnh Thiên Minh tới mức không thể chịu nỗi nữa.
“ Cậu ta nói anh quá sến đấy.”
“ Sến? Ở chỗ nào chứ?”
'Đúng là sến thật.”
“ Kể cả em cũng nói vậy?”
Huỳnh Thiên Minh chau mày, làm vẻ giận dỗi, anh ngồi trên ghế chấp tay lên cắm. Rõ là mấy lời anh nói với cô đều là thật lòng mà. Sao lại gọi là sến được chứ.